Bất Hủ Đế Hoàng

Chương 380: Đề Nghị Động Lòng Người

Chương 380: Đề Nghị Động Lòng Người

=== oOo ===


Đương nhiên, cũng không phải tất cả các đồ tiên tiến đều được đưa ra trưng bày, ví dụ như lúa nước và các loại cây công nghiệp được Bộ khoa học kỹ thuật tiến hành thí nghiệm nhiều năm, lúc này cũng không tiện để lộ ra khắp thiên hạ.

Ngược lại không phải Dương Mộc sợ các quốc gia học trộm, chút lòng tin này hắn vẫn có. Kiếp trước lúc nhỏ sống ở nông thôn, gần như mỗi một năm vào mùa xuân, trong nhà đều đến thị trường hạt giống để mua thóc giống, cũng bởi vì chất lượng hạt giống tốt có tính suy yếu, dựa theo cách nói của những người già ở nông thôn, dù là hạt giống tốt khi được trồng thì năm sau cũng không bằng năm trước. Chỉ cần Thương Quốc nắm trong tay cách đào tạo hạt giống tốt, cho dù các quốc gia khác có muốn lén mua hạt giống trở về cũng có mức độ, không thể nào mỗi năm đều có thể mua được rất nhiều hạt giống.

Cứ như vậy, bất luận là dạng nào, ở trên phương diện nông nghiệp Thương Quốc đều sẽ duy trì địa vị dẫn trước các nước khác.

Vì sao lúc này hắn không lấy ra để kinh sợ các nước?

Dù sao, dựa vào quy luật di truyền, tri thức tạp giao tự nhiên và các kiến thức sinh vật học khác, muốn tạo ra một nhóm hạt giống ưu tú thì không phải là chuyện một sớm một chiều. Cho dù được Dương Mộc truyền thụ lý luận tri thức phong phú, vẫn cần tốn không ít thời gian, lúc này lấy ra khó tránh khỏi hiềm nghi phùng má giả làm người mập.

- Các vị thấy thành Công Nghiệp của Đại Thương ta thế nào?

Dương Mộc vẫy vẫy tay, cười ha hả hỏi.

Hoàng đế các nước đều gật đầu khẳng định. Hành trình tới thành Công Nghiệp hôm nay thật sự đã mang đến cho mọi người quá nhiều chấn động, cũng có thể nói là giải đáp hoang mang của tất cả mọi người trong nhiều năm qua. Lúc này mọi người mới hiểu được, hóa ra phía sau việc Thương Quốc nhanh chóng quật khởi lại có thành Công Nghiệp mạnh mẽ như thế làm hậu thuẫn.

Hơn nữa, đây vẫn chỉ là một tòa thành Công Nghiệp, phần lớn sắt thép sản xuất ra đều chỉ cung cấp cho quân đội,. Nếu như xây dựng thêm vài tòa thành trì như vậy, chẳng phải Thương Quốc càng thêm đáng sợ sao?

Trong lúc lơ đãng, Nữ đế Nguyễn Quốc Nguyễn Thải Nhị và Hoàng đế Sở Quốc Hùng Mẫn Nột liếc mắt nhìn nhau, bọn họ đều nhìn thấy một tia địch ý từ trong mắt đối phương.

Tia địch ý này, có lo lắng đối với sự quật khởi của Thương Quốc, cũng có sự đề phòng và cảnh giác lẫn nhau.

Cái trước dĩ nhiên không cần phải nói, sở dĩ bọn họ đề phòng và cảnh giác lẫn nhau chỉ là vì, nếu bất kỳ bên nào leo lên chiếc xe phát triển tốc hành của Thương Quốc, là có thể nhanh chóng nâng cao thực lực của một nước, vượt qua đối phương.

Từ tình thế trước mắt có thể thấy, hợp tác cùng phát triển vẫn là xu hướng chính.

- Các vị, nếu như trẫm nói Thương Quốc bằng lòng cùng hưởng các loại thành quả trong thành Công Nghiệp này thì sao?

Dương Mộc cười như không cười nói.

Ngay lập tức, biểu tình của Hoàng đế các nước hết sức đặc sắc.

Hắn muốn cho các nước dùng chung các hạng kỹ thuật trong thành Công Nghiệp này sao?

Đùa kiểu gì vậy!

Thoáng cái, tất cả Hoàng đế đều cho rằng Dương Mộc đã phát điên.

Nếu hắn thật sự có ý định này, vì sao trước đó còn che giấu đủ loại, chỉ sợ tất cả mọi người là mật thám vậy?

Trên mặt Nữ đế Nguyễn Quốc cũng tràn đầy vẻ không tin, đôi mi thanh tú thoáng động. Nàng biết nam nhân trước mặt mình, bề ngoài nhẹ nhàng thoải mái, dường như đã sớm có ý này, trên thực tế nhất định là che giấu chuyện gì đó.

Dù sao, mọi người sẽ không tin mình có thể dễ dàng dùng chung những thành quả khoa học kỹ thuật đó với Thương Quốc.

- Thương Hoàng bệ hạ đúng là cao thượng, Khang Quốc ta khắc sâu trong lòng.

Lúc này, Hoàng đế Khang Quốc vui mừng bước ra một bước, hơi chắp tay nói.

Hoàng đế các nước còn lại lập tức nghẹn lời.

Bọn họ thật không biết Hoàng đế Khang Quốc rốt cuộc không biết hay là thế nào, lẽ nào không suy nghĩ xem nguyên nhân phía sau chuyện này sao?

- Các vị không cần ngờ vực vô căn cứ! Lần này Thương Quốc ta thật lòng thật ý, bởi vì cuộc chiến phạt Tấn, các quốc gia ít nhiều đều bị tổn thương nguyên khí, cũng có dân chúng của một vài quốc gia rơi vào cảnh nước sôi lửa bỏng, cơm ngày hai bữa cũng không thể bảo đảm được. Thương Quốc ta có lòng nâng đỡ, vẫn mong các vị không nên ngờ vực vô căn cứ.

- Tại sao bệ hạ lại tốt bụng như vậy?

Hoàng đế Ngụy Quốc do dự một lát, vội vàng hỏi.

- Đương nhiên là cả hai cùng thắng.

Dương Mộc có vẻ rất kinh ngạc, nói:

- Lẽ nào các vị cho rằng, các quốc gia bang giao cũng chỉ vì lợi ích thôi sao? Bất kể là từ trên phương diện đạo nghĩa hay là từ góc độ cả hai cùng thắng, Thương Quốc ta đều cần một bố cục cả hai cùng thắng mới có khả năng thúc đẩy các quốc gia phát triển, mọi người cũng tiện làm chuyện buôn bán với Thương Quốc ta. Nói chung, mọi người phải hiểu là Thương Quốc ta chắc chắn không phải kẻ địch của mọi người, sẽ đối xử với bằng hữu rất hùng hồn vô tư.

Đạo nghĩa...

Cả hai cùng thắng...

Hoàng đế các nước ngơ ngác nhìn nhau, tất cả càng lúc càng nghi ngờ.

Cái gọi là đạo nghĩa, bất kể thế nào mọi người đều sẽ không tin.

Nhưng cả hai cùng thắng thì có khả năng, nhưng cả hai cùng thắng thế nào được?

Lẽ nào là giao dịch trên phương diện tiền tài?

- Khụ khụ... Mọi người đừng nhìn trẫm bằng ánh mắt này! Thật ra trẫm mời các vị tới tham quan thành Công Nghiệp này là muốn bàn bạc với các vị về một chuyện lớn, hoặc là nói lúc này cũng là một phần trong việc Hội minh ở Thương Thành lần này.

Dương Mộc nghiêm túc nói.

Một phần trong việc Hội minh ở Thương Thành?

Thoáng cái, tinh thần của Hoàng đế các nước đều nâng cao. Thương Quốc là công thần trong cuộc chiến phạt Tấn lần này, dù thế nào cũng có quyền phát biểu nhất định trong lúc Hội minh. Nếu hắn đột nhiên nhắc tới một đề tài thảo luận, các nước tất nhiên sẽ phải nghiêm túc đối đãi với điều đó.

Dương Mộc liếc quanh một vòng, thu hết biểu cảm của các Hoàng đế vào trong mắt.

Mặc dù có một số người ngoài mặt bình tĩnh, khả năng hàm dưỡng đã tu luyện đến nơi đến chốn, nhưng từ thần thái và phản ứng của những người khác đã thấy được, một câu nói vừa rồi của mình quả thật rất có trọng lượng.

Vì vậy, hắn tiếp tục nói:

- Các vị cần phải biết, trước mắt những dư âm thắng bại của cuộc chiến phạt Tấn lần này đã lắng xuống. Nhưng theo trẫm biết, nơi đại quân chiếm lĩnh ở Vương Kỳ và Tấn Quốc có rất nhiều mỏ bạc lớn nhỏ, đồng thời sau khi đại quân chiếm lĩnh Tấn Thành lần này đã cướp đoạt được rất nhiều tài bảo, có thể nói là chồng chất như núi. Những mỏ bạc này còn chưa khai thác được bao nhiêu, cũng không biết cụ thể có thể sản xuất được bao nhiêu, phân chia thế nào cũng là một vấn đề lớn.

- Hơn nữa, hiện nay tài phú trong các quốc gia phân bố rất không đều. Lấy Tấn Quốc làm ví dụ, tuy lần này là quốc gia bị đánh bại, nhưng thời gian rất lâu sau đó, sự giàu có sung túc của dân chúng vẫn có thể nói là phú giáp thiên hạ, bất luận là Thương Quốc hay Nguyễn Quốc, sự giàu có của dân chúng hiện nay cũng không thể so bằng.

- Các nước buôn bán qua lại với nhau cũng rất không hợp lý. Khi một vài nước nhỏ buôn bán với các nước khác, căn bản không có cách nào nhận được đãi ngộ nên có. Ví dụ như địa vị trong nước cùng với các loại chính sách bảo vệ, không một điều nào không ở địa vị yếu thế, thậm chí có vài quốc gia còn bị loại bỏ ở ngoài hệ thống thương mậu. Cũng giống như Hồng Quốc và Tống Quốc, bởi vị trí xa xôi, các quốc gia trên đường không cung cấp đủ thuận tiện, muốn giao dịch trao đổi với bên ngoài sẽ phải chịu mạo hiểm rất lớn, đội buôn của nước khác ra vào cũng thường xuyên phải mạo hiểm, có khả năng không thu được vốn gốc... Đề nghị của trẫm chính là để loại bỏ sự phiêu lưu này, làm cho các nước có thể yên tâm giao dịch bình đẳng, đồng thời giữa các nước còn có thể thu được lợi ích, đây mới là cả hai cùng thắng mà trẫm đã đề xuất ra.

- Điều này...

- Thương Hoàng bệ hạ nói như vậy, trẫm còn chưa hiểu rõ lắm.

- Làm thế nào để có thể bảo đảm tình huống như vậy xảy ra?

- Những mỏ bạc kia nên xử lý thế nào? Lần này Đại Sở ta tổng cộng chiếm được ba mỏ bạc, chẳng lẽ muốn Sở Quốc ta phải nhổ ra sao?

- Dù sao cũng phải có một nguyên tắc chứ?

Trong giây lát, Hoàng đế các nước đều lên tiếng. Sau khi nghe nói có lợi ích thiết thực, ai nấy đều trở nên hoạt bát sôi nổi.

Dương Mộc thấy vậy thì giống như trút được gánh nặng.

Muốn ngựa chạy thì phải cho ngựa ăn cỏ, tuy năng lực của những Hoàng đế này có cao có thấp, nhưng trên bản chất đều là một đám người không gặp thỏ không thả ưng, nếu muốn thuyết phục bọn họ từng bước đi vào trong hệ thống mà mình dự định thiết lập thì nói đạo lý là vô dụng, quan trọng vẫn là phải dùng cái lợi để dụ dỗ.

Chỉ là, tất cả mọi người đều muốn chiếm lợi, trên thực tế có thể chiếm lợi dễ như vậy sao?

Nói không khoa trương, chỉ cần kế hoạch này thành công, ngày khác Thương Quốc sẽ có thể không đánh mà thắng, dễ dàng đoạt được một quốc gia!


Bạn cần đăng nhập để bình luận