Bất Hủ Đế Hoàng

Chương 388: Kiếp Nạn Của Nữ đế

Chương 388: Kiếp Nạn Của Nữ đế

=== oOo ===


- Nữ đế sốt ruột muốn rời đi như thế, trẫm không thể không nhắc nhở một chút, từ xưa đến nay ít có nữ nhân làm Hoàng đế, lẽ nào nàng không muốn biết, nếu như nàng xảy ra điều bất trắc gì ở Thương Quốc, tình hình trong nước sẽ như thế nào sao?

- Ngươi dám!

Nữ đế Nguyễn Quốc lập tức dừng bước chân lại, xoay người hừ lạnh.

- Với quốc gia khác, đúng là trẫm còn không dám, thực lực Thương Quốc cũng vô lực chống đỡ sự công phẫn. Thế nhưng, đối với Nữ đế, trẫm lại có mười phần nắm chắc, mọi người bên trong Nguyễn Quốc không những sẽ không đồng tâm hiệp lực, sức mạnh như thành đồng tiến quân thảo phạt Thương Quốc, ngược lại sẽ có một nhóm lớn những kẻ mong ước nàng mãi mãi cũng không thể nào quay trở lại.

- Không thể được!

Giọng nói của Nữ đế Nguyễn Quốc mang theo một chút hoảng loạn.

Tuy rằng ở bề ngoài, nàng dùng ngôn từ bác bỏ, thế nhưng trong lòng lại ngầm đồng ý với cách nói của Dương Mộc.

Đúng như vậy, đối với quốc gia khác mà nói, cho dù Hoàng đế có bị giam giữ, trong nước cũng sẽ không tạo thành náo loạn gì cả. Chuyện này cũng chính là điều kiện tiên quyết để Hoàng đế các nước yên tâm dám đến đây tham gia Hội minh.

Nhưng mà, bên trong Nguyễn Quốc luôn có một đoàn người nhìn chằm chằm vào Vương vị!

Những vị Vương gia vốn mưu đồ đã lâu kia, cũng đã sớm ngứa ngáy khó nhịn trong lòng, qua nhiều năm như vậy vẫn luôn chực tìm cơ hội. Có thể nói là chờ nàng thoái vị cũng được, hoặc là âm mưu tính kế đời Hoàng đế tiếp theo cũng được, nói chung chính là một đám rình mồi như hổ như sói, chỉ cần thoáng ngửi thấy một chút mùi tanh, thì có thể gào thét xuất hiện tranh giành.

Đây cũng không phải là chuyện nàng bỗng dưng tưởng tượng ra, mà là sự thật.

Rõ ràng nhất là vào thời gian tiến hành cuộc chiến phạt Tấn, mấy phe thế lực trong nước đã tranh cướp quyền lực chỉ huy quân đội, vì thế mà dẫn đến một phen ồn ào nhốn nháo.

Cuối cùng, suýt chút nữa làm lỡ mất đại sự xuất binh.

Nếu không phải nàng đứng ra can ngăn được, hạ chỉ lệnh cho Nguyễn Phụ Ninh trở thành Đại Tướng quân, mấy phe thế lực còn lại làm Phó tướng, nói không chừng còn muốn ồn ào thành một cuộc náo loạn lớn.

- Nữ đế không nên giả vờ bình tĩnh, ngày xưa trẫm cũng đã gặp qua tình huống như thế, trong nước không có huyết mạch nối dõi để dẹp yên lòng người, thật đúng là như bước đi trên băng mỏng vậy.

Dương Mộc vừa nói xong câu này, lại thở dài một hơi, lẩm bẩm tiếp:

- Nàng nói xem, Thương Quốc ta đã giúp đỡ một Ninh Vương đăng cơ, sao không thể giúp đỡ thêm một Ninh Vương nữa? Nếu như vậy, nhất định có thể thành tựu một lần lưu danh thiên cổ.

- Ngươi dám!

Nữ đế Nguyễn Quốc giận dữ, bỗng nhiên xoay người, ngón tay chỉ vào mặt Dương Mộc, cả giận nói:

- Nếu như Thương Quốc dám nhúng tay vào chuyện triều chính của Nguyễn Quốc ta, trẫm cùng ngươi không chết không thôi!

- Có gì không dám?

Dương Mộc cười gằn, nói:

- Hai năm trước, Ninh Vương đi sứ đến Thương Quốc, từng trò chuyện rất vui vẻ với trẫm, vẫn tính là có chút quan hệ cá nhân. Nếu như Ninh Vương đăng vị, nhất định sẽ mang đến lợi ích cho Thương Quốc ta, nói không chừng hai nước còn có thể liên thủ đối kháng Sở Quốc, chẳng phải là một việc tốt đẹp sao?

- Hừ, trẫm cũng có tư giao với ngươi, nhưng cũng không đến mức bán nước như vậy.

Nữ đế Nguyễn Quốc xem thường, mang vẻ khinh bỉ nói:

- Trẫm xem như nhìn thấy rõ, đường đường là Hoàng đế Đại Thương, tư giao cũng thật rẻ mạt, một sứ thần ngoại quốc cũng có thể trò chuyện vui vẻ cùng bệ hạ. Xem ra đúng như những lời đồn, Hoàng đế Thương Quốc coi tài như mạng, thấy tiền sáng mắt.

- Tùy mọi người nói thế nào cũng được.

Dương Mộc vẫy vẫy tay, nói:

- Sở dĩ nàng cho rằng như vậy, là bởi vì nàng đã sớm tiêu hao hết tình hữu nghị với trẫm rồi.

Nữ đế Nguyễn Quốc trở nên trầm mặc.

Không thể không nói, Dương Mộc đã tìm hiểu vô cùng kỹ lưỡng về Nguyễn Quốc.

Đặc biệt là hắn đưa ra ý tưởng muốn nâng đỡ Nguyễn Phụ Ninh, càng là "Một châm thấy máu".

Theo lý thuyết, một quốc gia lớn như Nguyễn Quốc, nước khác căn bản không có cách nào tiến hành can thiệp. Nhưng mà phải nói, Thương Quốc đúng là có năng lực như vậy, nàng không nghi ngờ chút nào.

Vì sao?

Hiện tại, Thương Quốc giờ đây đã là một trong ba quốc gia hùng mạnh nhất, chờ sau khi giải quyết xong vấn đề lãnh thổ Vương kỳ, khẳng định sẽ có phần lãnh thổ có đường biên giới giáp với Nguyễn Quốc. Đến lúc đó, hai nước qua lại giao lưu với nhau, nhất định sẽ thuận tiện hơn rất nhiều. Nếu như Thương Quốc chống lưng cho Nguyễn Phụ Ninh, trợ giúp một chút về mặt vũ khí quân sự, như vậy rất có thể sẽ đánh vỡ thế cân bằng hiện giờ của Nguyễn Quốc, do đó dẫn đến nội loạn nghiêm trọng.

- Rốt cục người muốn làm gì?

Nữ đế Nguyễn Quốc cuối cùng không nhịn được, liếc mắt nhìn mấy tì nữ đang muốn tiến lên ngăn cản, trong lòng ngờ vực mông lung.

Nàng hiểu được, Hoàng đế Thương Quốc nói với nàng nhiều điều như vậy, tuyệt đối không phải chỉ vì muốn nói cho nàng biết chuyện Thương Quốc sẽ chống lưng cho Nguyễn Phụ Ninh.

- Trẫm chỉ muốn nói cho nàng, Nữ đế ở Nguyễn Quốc cũng như lớp băng mỏng trên giày, ở bề ngoài nắm đại quyền, nhưng trên thực tế ai cũng có thể thò một chân vào, trùng hợp là Thương Quốc ta lại có năng lực này.

- Vậy ngươi... Thật sự muốn nâng đỡ Ninh Vương?

Trong lòng Nữ đế Nguyễn Quốc cũng không xác định được.

- Không, trẫm đương nhiên luôn ủng hộ nàng trước sau như một, dù sao giao tình giữa chúng ta cũng không đơn giản như vậy. Không phải sao?

Dương Mộc quay sang nàng rồi nháy mắt một cái.

Đối diện với hành vi ngả ngớn này, Nữ đế Nguyễn Quốc ngoảnh mặt làm ngơ, chỉ là trong lòng càng thêm nghi hoặc.

Đang định muốn đáp trả, đã thấy Dương Mộc nói tiếp:

- Không phải nàng không có dòng dõi sao, không bằng trẫm ban cho nàng một đứa con?

- Ban cho ta... Ngươi! Ngươi làm gì vậy!

Nữ đế Nguyễn Quốc vừa mới phản ứng lại được, bỗng nhiên cảm thấy mình bị người ta ôm lấy eo.

Nàng chỉ cảm thấy đầu óc ù đi, sau đó liền hô to lên, dùng tay đánh vào ngực Dương Mộc, không ngừng giãy giụa.

Đáng tiếc, tất cả đều phí công.

Do tu luyện Trường Xuân Công, mấy năm qua tu vi của Dương Mộc đã tăng trưởng nhanh như gió, tuy rằng trong ngày thường không có tu luyện tâm pháp gì khác, thế nhưng nội tức đã miễn cưỡng bước vào cảnh giới Thuế Phàm, không phải một người phụ nữ tay trói gà không chặt có thể phản kháng?

Hầu như không tốn chút sức nào, Dương Mộc liền ôm lấy Nữ đế Nguyễn Quốc, đi vào trong tẩm điện Dục Linh cung.

Trên giường đệm êm ái, Hoàng Hậu đã sớm tắm rửa, trên người mang một chiếc áo ngủ bằng lụa mềm mại, nằm nghiêng ở trên giường.

Bên cạnh nàng là Diệu Hi, từng sợi tóc buông thả trên áo ngủ, quyến rũ vô song. Trên người khoác hờ một kiện áo lụa mỏng manh, thấp thoáng có thể thấy được xuân sắc uyển chuyển bên trong.

- Ngươi... Ngươi muốn làm gì!

Trong nháy mắt, Nữ đế Nguyễn Quốc đã rõ ràng cái gì, gương mặt tươi cười trở nên đỏ bừng, mang theo vẻ lo lắng, nói chuyện nghe như quát mắng, nhưng chỉ cần cẩn thận lắng nghe là có thể cảm thấy được sự phù phiếm, rõ ràng là tâm thần nàng đã loạn.

Vẻ mặt Dương Mộc lạnh lùng, nói:

- Vốn là muốn trừng phạt nàng, nhưng bây giờ lại biến thành khen thưởng, chẳng lẽ không được ư.

Nói xong, hắn liền ném Nữ đế Nguyễn Quốc lên trên giường mềm.

- Không, ta không muốn, nếu như ngươi dám làm ra chuyện như vậy đối với ta. Ta... A a...

Gương mặt Nữ đế Nguyễn Quốc đỏ ửng, sau khi bị ném lên trên giường mềm, lập tức muốn bò dậy, một câu còn chưa nói hết đã bị Diệu Hi đè xuống, thuận tiện nhét vào trong miệng nàng một vật hình cầu.

Chỉ thoáng qua, Dương Mộc đã nhận ra được.

Vật ấy, trước đây Hoàng Hậu và Diệu Hi đều từng dùng qua. Bởi vì mặt trên có hai hàng dấu răng, để hắn không thể quên được.

Trải qua một quãng thời gian không dùng đến, không nghĩ tới nó vẫn được cất giấu ở bên cạnh giường.

Diệu Hi nở nụ cười quyến rũ:

- Tỷ tỷ lớn như vậy, chỉ sợ còn chưa được hưởng qua mùi vị đàn ông đấy chứ? Hôm nay liền nếm thử, làm sao nào?

Tuy rằng Nữ đế Nguyễn Quốc bị Diệu Hi đè hai tay xuống, thế nhưng vẫn không hề từ bỏ giãy dụa phản kháng, trợn to hai mắt, đồng thời lắc đầu kêu rên, trong ánh mắt tràn đầy hoảng sợ và cầu xin, cảm giác vô cùng bất lực.

Dương Mộc còn không biết nên ra tay thế nào, đã thấy Hoàng Hậu vẫn yên lặng không lên tiếng lấy ra một chiếc khăn lụa.

Gấp thành hình viền dài, bịt kín hai mắt Nữ đế Nguyễn Quốc.

- Như vậy, có thể thoải mái hơn chút.

Hoàng Hậu nói đầy ẩn ý.


Bạn cần đăng nhập để bình luận