Bất Hủ Đế Hoàng

Chương 389: Ngày Hội Minh

Chương 389: Ngày Hội Minh

=== oOo ===


Nữ đế Nguyễn Quốc đang giãy dụa, thế nhưng vẫn luôn có một sức mạnh gắt gao giữ chặt nàng ở trên giường, không thể động đậy.

Trước đây rất lâu, nàng cũng đã biết được, nữ nhân Diệu Hi này không đơn giản, bản thân có võ công cao cường. Lần này bị bắt đến đây, nàng càng hiểu rõ hơn, ngay cả Hoàng hậu Thương Quốc cũng có được võ công rất cao thâm, không phải hạng người bình thường.

Đến cả lão ma ma hộ vệ bên cạnh nàng, dĩ nhiên cũng không chịu nổi một chiêu của Hoàng Hậu, vậy đã đủ để chứng minh vấn đề rồi.

Đương nhiên, những ý nghĩ này đều chỉ chợt lóe lên trong đầu nàng.

Trước mắt, nàng đang phải đối mặt với vận mệnh bị cưỡng bức làm nhục.

Nếu không thể phản kháng, nàng cũng chỉ có thể cầu xin.

Trong lòng nàng còn ẩn ẩn một chút hy vọng, đó là thông qua việc chính mình thỏa hiệp, hứa hẹn cấp cho Thương Quốc một số lợi ích, đổi lấy việc chính mình thoát khỏi kiếp nạn này.

So với có được thân thể nàng, nàng tin tưởng Dương Mộc sẽ lựa chọn thỏa hiệp trước.

Dù sao, đây là điều kiện trước đây Dương Mộc đưa ra.

Mà làm Hoàng đế một quốc gia, Dương Mộc muốn chiếm được một người phụ nữ, thật sự quá dễ dàng.

Đáng tiếc, nàng muốn cầu xin sự thương xót, lại rơi vào tình huống bị bịt kín đôi mắt, cũng không thể biểu đạt ra được.

- Ah...

Bỗng nhiên, thân thể nàng run lên.

Bởi vì, nàng cảm giác được vạt áo của mình bị vén lên, một đôi tay tiến vào vùng bụng của mình, không ngừng lần mò xuống phía dưới vuốt ve.

- Chuyện này, nàng ...

Dương Mộc cũng bất ngờ, bởi vì chủ nhân của đôi tay này không phải hắn, mà là Diệu Hi.

Thực tế đã chứng minh, đối với những thủ đoạn bàng môn tà đạo, yêu nữ ma giáo luôn có những thứ nằm ngoài sự dự liệu của hắn. Chỉ thấy Diệu Hi lấy ra một bình nhỏ từ trong đống quần áo bên cạnh giường, đổ ra một viên đan dược màu đỏ tươi.

Sau đó, nàng dùng tay mang viên thuốc này, đưa vào vạt áo Nữ đế Nguyễn Quốc ...

Trò chơi bắt đầu!

Dương Mộc trợn mắt ngoác mồm. Lấy tốc độ bằng mắt thường cũng có thể thấy được, trên gương mặt Nữ đế Nguyễn Quốc xuất hiện một tia ửng hồng, sau đó càng ngày càng đậm hơn...

- Bệ hạ, xin mời chậm rãi thưởng thức.

Diệu Hi nở nụ cười kiều mị, sau đó thả hai tay Nữ đế Nguyễn Quốc ra. Chỉ thấy cơ thể nàng giống như một con bạch tuộc, lập tức ôm choàng lấy Dương Mộc, phảng phất đang tìm kiếm khát cầu thứ gì đó.

Dương Mộc thả lỏng tinh thần đón nhận, kéo chăn lên trùm kín.

Trong phút chốc, từ trong tẩm cung truyền ra một tràng âm thanh huyên náo.

...

Ánh nắng ban mai lờ mờ dần sáng tỏ.

Hôm nay chính là ngày 20 tháng 2, vì chuyện Hội minh diễn ra, toàn bộ Thương thành đều trở nên bận rộn náo nhiệt.

Trời còn chưa sáng hẳn, Lễ Bộ và Bộ Ngoại giao đã bắt đầu bận bịu túi bụi.

Gần đây, người nhận được nhiều thánh quyến như Tằng Thập Tam lại càng bận bịu.

Hắn khác biệt so với những người khác, nhiệm vụ chủ yếu của hắn là sắp xếp mối quan hệ ngoại giao với các nước, định hướng hợp tác trong chí ít mười năm tiếp theo.

Ví dụ như, giữa quốc gia nào cùng quốc gia nào có thể kìm hãm lẫn nhau, giữa hai quốc gia nào có mâu thuẫn xung đột với nhau, Thương Quốc nên thu phục kẻ nào, những điều này đều cần dựa vào sách lược tiến công xa gần, tiến hành một loạt sàng lọc, tạo nền tảng cho việc đàm phán ở Hội minh, thậm chí còn làm nền cho sách lược mậu dịch sau đó.

Rất nhiều quan chức của Bộ Ngoại giao hiểu rõ điểm này, vì thế nên ngay cả Thượng Thư Nghiêm Hoa cũng rõ ràng trong lòng. Hắn biết vào thời điểm này, cho dù là Thượng Thư như hắn cũng không có quan trọng bằng một Thị Lang, kế sách Tằng Thập Tam lập ra, sẽ ảnh hưởng đến quốc sách Thương Quốc suốt mười năm thậm chí mấy chục hơn trăm năm sau đó, mà trước mắt hắn chỉ làm một số công việc bang giao mà thôi.

Vì thế, toàn bộ Bộ Ngoại giao dường như lập tức biến hóa trung tâm, đám quan lại phía dưới trước khi xử lý chuyện trọng đại đều phải hỏi dò hắn một phen. Đến ngay cả Nghiêm Hoa sau khi giao thiệp cùng với Hoàng đế các nước, cũng phải thảo luận với Tằng Thập Tam về tin tức tìm hiểu được.

Bên phía Lễ Bộ thì càng không cần phải nói gì thêm.

Khoảng thời gian này căn bản không hề có sự yên tĩnh, mỗi ngày Thượng thư Lễ Bộ Vương Ưng đều chống gậy hối hả ngược xuôi, ngay cả cảnh tượng bố trí đều không yên lòng, cẩn thận tỉ mỉ tuần tra từng chút một.

Bộ dáng này từng bị Hữu tướng Phạm Hoành Tể chế nhạo một phen.

Có điều, Vương Ưng lại không hề tức giận.

Bởi vì loại chế nhạo này, đối với mối quan hệ giữa hai lão bằng hữu, là chuyện quá đỗi bình thường.

Trên thực tế, những năm vừa qua, tinh thần Vương Ưng vẫn rất tốt.

Đối với Phạm Hoành Tể, hắn cũng vẫn mang lòng cảm kích.

Trước đây, ở thời kỳ Hoàng Đế Bệ hạ ban lệnh dạy bình dân đọc sách biết chữ, mở lớp học, chính là Phạm Hoành Tể đứng ra khuyên can hắn ngừng đối kháng với Hoàng Đế Bệ hạ, giải quyết khúc mắc của hắn, lúc này mới kéo toàn bộ Vương gia từ bên bờ hủy diệt trở lại. Cũng chính bởi vậy, hắn đảm nhiệm vị trí Thượng thư Lễ Bộ này càng ngày càng thích ý. Mà dựa theo Thương Quốc trưởng thành, Vương gia cũng từng bước một trở nên hưng thịnh, thay đổi hẳn so với ngày xưa.

Mà địa vị của hắn, cũng nước lên thì thuyền lên, bây giờ những sứ thần ngoại bang kia tiến vào Thương Thành, có người nào dám coi khinh Vương gia?

Nhớ tới trước kia, cả ngày chỉ vì một chút đất ruộng hay ngân lượng mà âm thầm đấu đá lẫn nhau, hắn chỉ còn biết lắc đầu.

Vào lúc ấy, chung quy là ếch ngồi đáy giếng, tầm nhìn nhỏ hẹp.

Lấy ánh mắt hiện tại nhìn lại quá khứ, thì giống như một quý tộc cơm ngon áo đẹp nơi thành thị, nhìn về một kẻ giàu có mới nổi ở nông thôn.

- Lão thất phu không nên trêu ghẹo ta! Ông vẫn còn đứng ở chỗ này nhàn nhã được, không biết ta khó xử thế nào sao.

Vương Ưng cười khổ một tiếng.

- Không có nhàn rỗi đâu, ông xem một chút mọi người ở đây, nào có ai được nhàn rỗi?

Phạm Hoành Tể lắc đầu, bỗng nhiên lẩm bẩm một câu:

- Bây giờ sắc trời cũng không còn sớm nữa, sao bệ hạ còn chưa xuất cung.

Nghe vậy, Vương Ưng cũng không tự chủ được gật đầu.

Theo lý thuyết, cho dù ngày bình thường lên triều, Hoàng Đế Bệ hạ cũng đã nên từ hậu cung đi ra, chuẩn bị vào triều, tại sao ngày hôm nay có sự kiện trọng đại như Hội minh, Hoàng Đế Bệ hạ lại không tích cực hơn chứ.

- Có lẽ, bệ hạ muộn hẳn mới lên.

Vương Ưng ho khan một tiếng, sau đó liền không nói nữa.

Phạm Hoành Tể hiểu ý, hắn đương nhiên rõ ràng Vương Ưng muốn ám chỉ muộn hẳn là cái gì. Bởi vì bản tính vị Hoàng đế Bệ hạ này chính là như vậy, trong ngày thường lên triều đều thường thường đến muộn, nghiêm trọng nhất có thời điểm trực tiếp ngủ quên, đến quá buổi trưa mới phái người đến thông báo một tiếng, nói triều chính để hai vị Thừa tướng chủ trì, sau đó liền cả ngày cũng không thấy bóng người.

Đối với việc này, lúc mới bắt đầu Phạm Hoành Tể và Khổng Thượng Hiền còn mờ mịt khuyên can một phen, sau đó phát hiện Hoàng Đế Bệ hạ vẫn cứ như không có chuyện gì xảy ra, nên không thể làm gì khác hơn là bất đắc dĩ tiếp nhận.

Dù sao người cũng là người, Hoàng Đế Bệ hạ cho dù được thần tiên quan tâm thì chung quy cũng là một phàm nhân biết buồn ngủ. Hơn nữa còn dính đến bí sự chốn hậu cung, nếu như khuyên can quá lại chọc giận bệ hạ, người hạ lệnh chém đầu, chẳng phải đã từng có tiền lệ rồi sao.

Bệ hạ hiện nay, khi không có chuyện gì thì gần gũi hơn so với bất kỳ vị Hoàng đế nào, nếu như trở nên lãnh huyết, thì không kém chút nào so với những hôn quân bạo ngược kia.

- Ài, chỉ có thể phái người đi thông báo với Thẩm công công. Trong ngày thường mọi người cũng có thể hiểu được, nhưng lần này là đại sự Hội minh, nếu như vì vậy mà chọc giận những vị Hoàng đế kia, có thể sẽ xảy ra những chuyện không ổn cho lắm.

- Đúng thế, cho dù có bị bệ hạ trách phạt, lão phu cũng phải thử một lần.

Phạm Hoành Tể bất đắc dĩ gật đầu, lập tức phái ra một tên quan sai, bảo hắn đi tìm thái giám trong cung, thông báo cho Thẩm công công nhắc nhở Hoàng Đế Bệ hạ.

Cứ như vậy, từng tầng từng tầng truyền tin tức tới hậu cung.


Bạn cần đăng nhập để bình luận