Bất Hủ Đế Hoàng

Chương 396: Cắt Đất Đền Tiền

Chương 396: Cắt Đất Đền Tiền

=== oOo ===


Trên một điểm này, Tào Quốc, Lan Quốc, Vân Quốc và Khang Quốc càng phản ứng mãnh liệt hơn.

Bởi vì bàn về công lao, mấy quốc gia này đều không khác nhau là mấy.

Bất kể lính binh nhiều hay ít, dù sao đều phải cùng tiến cùng lui theo liên quân.

- Vì sao nãy giờ Nữ đế không nói gì?

Sở Hoàng vô tình chú ý tới Nữ đế Nguyễn Quốc, thấy nàng vẫn không nói gì thì trong lòng không khỏi cảm thấy kỳ lạ.

Mọi người vượt ngàn dặm xa xôi chạy tới Hội minh, không phải là vì mấy ngày này sao? Mấy hôm trước Nữ đế Nguyễn Quốc vẫn rất sôi nổi, giữa hai người cũng đã từng có một vài lần giao lưu, đã đạt được một vài nhận thức chung ở trên vấn đề Vương Kỳ và Ngô Quốc. Theo lý thuyết, đến hôm nay thảo luận nghiên cứu các việc cụ thể, Nữ đế Nguyễn Quốc đáng lẽ phải càng tích cực hơn mới đúng, sao lại hoàn toàn ngược lại, nhìn dáng vẻ dường như không hứng thú lắm vậy?

Chuyện kỳ lạ thì tất có vấn đề, điều này ngược lại làm cho Sở Hoàng thấy cảnh giác.

Mà ngày vừa rồi, sau khi quan sát một lúc lâu, hắn phát hiện ánh mắt Nữ đế Nguyễn Quốc thỉnh thoảng tập trung ở trên người Hoàng đế Thương Quốc.

Lẽ nào hai người đã ngầm đạt được thỏa thuận bí mật gì rồi sao?

Càng lúc, suy nghĩ này càng ăn sâu bén rễ ở trong đầu hắn, càng nghĩ càng không thoát ra được. Đến khi các quốc gia cùng phản đối Sở Quốc, hắn rốt cuộc vẫn hỏi ra miệng, hy vọng có thể nhận được sự giúp đỡ của Nguyễn Quốc.

- Ah? Được được...

Nữ đế Nguyễn Quốc nhướng mày, liên tục gật đầu với Sở Hoàng.

Được?

Được cái gì mà được chứ?

Vừa rồi ta hỏi nàng tại sao không nói lời nào, đâu phải hỏi có được hay không...

Rõ ràng, Nữ đế Nguyễn Quốc không tập trung.

Trong quá trình trao đổi ở Hội minh, Nữ đế Nguyễn Quốc lại không tập trung, đây chính là một chuyện khiến cho người ta phải chú ý.

Lúc này, một thị nữ bên cạnh Nữ đế Nguyễn Quốc khẽ nói vài câu, người sau mới kịp phản ứng, nói:

- Về cuộc chiến phạt Tấn, bất luận là xuất binh tiến sâu vào để chiến đấu hay cống hiến lương thực và tiền của để ổn định hậu phương, đều có công lao không nhỏ. Mà sau cuộc đại chiến, quân đội của các quốc gia đều hợp thành liên quân, cho nên khi phân chia đất đai, không bằng cứ dựa theo việc điều động binh mã nhiều hay ít để tính toán.

Dựa theo điều động binh mã nhiều hay ít để tính toán sao?

Hoàng đế Sở Quốc cảm thấy choáng váng và mơ hồ. Thật ra cũng không phải hắn cảm thấy không thể tiếp nhận được cách phân phối này, mà hắn cảm thấy Nữ đế Nguyễn Quốc ra bài không theo lẽ thường, không giống với những điều đã thương lượng xong từ trước!

Không phải nói muốn cùng nhau chèn ép Thương Quốc sao?

Không phải nói muốn giảm bớt địa bàn của Thương Quốc sao?

Tại sao bây giờ nàng lại thay đổi hoàn toàn như vậy?

Hoàng đế hai nước cũng không phải là người ngu, tất nhiên có thể nhìn thấy được tiềm lực phát triển của Thương Quốc, mà giữa ba quốc gia mạnh nhất trong cuộc chiến phạt Tấn, diện tích lãnh thổ của Thương Quốc là nhỏ nhất, nội tình cũng yếu nhất. Nếu để cho Thương Quốc thu được lượng lớn thổ địa, như vậy theo thời gian thực lực nhất định sẽ tăng lên rất nhiều, không kém gì bá chủ Tấn Quốc trước đó, sẽ trở thành mối họa lớn đối với hai nước.

Vì vậy, trước đó Hoàng đế Sở Quốc và Hoàng đế Nguyễn Quốc đã đạt nhận thức chung. Trong Hội minh lần này, tiền tài có thể cho nhiều, nhưng đất đai chắc chắn phải cố gắng giảm xuống hết mức!

Cho nên, Sở Quốc đã tính toán kỹ càng về chuyện Hội minh.

Hắn không ngờ được, mình trăm tính vạn tính, Nữ đế Nguyễn Quốc lại dường như quên mất chuyện này.

Bây giờ có thể gây khó khăn cho hắn rồi.

- Nữ đế nói không sai, Khang Quốc ta cũng tán thành cách phân phối này!

Hoàng đế Khang Quốc vỗ tay cười. Bất kể nói thế nào, Khang Quốc đã thật sự phái hơn hai mươi vạn binh lính lên chiến trường trong cuộc chiến phạt Tấn lần này. Nếu dựa theo công lao và tình hình thương vong để đánh giá, thì thật ra bọn hắn tương đương với nhân vật đứng ngoài phất cờ cổ vũ, cho dù là phân chia theo chiến công, Khang Quốc cũng không chiếm được lợi ích gì.

Nhưng nếu dựa theo việc điều động binh lực để tính toán, như vậy Khang Quốc lại chiếm lợi lớn.

Không nói có thể được phân chia nhiều đất đai giống như Vân Quốc, nhưng tối thiểu cũng không kém hơn hai nước Tào, Lan.

Hơn nữa, ba quốc gia Tào, Lan và Vân không tiếp giáp với Tấn Quốc, có đoạt được đất đai cũng sẽ trao đổi thành trì với nước láng giềng, hoặc là bán cho các quốc gia còn lại để đổi lấy của cải, dù sao cũng phải chịu thiệt một chút.

Khang Quốc lại khác. Sau khi nhận được đất đai phân chia thì đều có thể thuộc về mình, cũng có thể nắm giữ trong tay mấy cứ điểm vẫn là mối họa trong nhiều năm kia, từ đó về sau thực lực của Khang Quốc sẽ tăng mạnh.

So sánh với Hoàng đế Khang Quốc đang vui mừng, Hoàng đế Ngụy Quốc lại có chút nóng nảy.

Trong cuộc chiến phạt Tấn, Ngụy Quốc chỉ điều động tổng binh lực có hơn ba mươi vạn, chỉ bằng một phần ba so với Nguyễn Quốc.

Dựa theo binh lực để phân chia, Ngụy Quốc không hề có ưu thế, căn bản không có cách nào thu lại những lãnh thổ đã bị Tấn Quốc xâm chiếm.

- Lời Nữ đế nói đúng là cách giải quyết vấn đề tốt nhất, Thương Quốc ta lại chịu thiệt một chút, cứ theo thế mà làm là được rồi.

Dương Mộc không có ý kiến gì. Dù sao các nước bên nào cũng cho là mình đúng, tranh cãi nữa cũng không có kết quả. Trong cuộc đại chiến đó, Thương Quốc gần như tập trung tất cả binh lực, cũng không chịu thiệt mấy, ngược lại không bằng trực tiếp sử dùng cách này để tính toán rõ mọi chuyện.

- Tào Quốc ta cũng tán thành.

- Lan Quốc tán thành.

- Vân Quốc tán thành.

- Ngụy Quốc ta... cũng không có ý kiến gì.

- Mà thôi mà thôi, Sở Quốc cũng không chống lại được đại thế, cứ dựa theo việc xuất binh nhiều hay ít để phân chia đi.

Cuối cùng, sau khi có Thương Quốc tỏ thái độ, Hoàng đế các nước cũng đều đồng ý, chuyện phân chia thành trì đất đai lại được quyết định đơn giản như vậy.

Càng là cao tầng, bình thường khi xử lý chuyện lớn lại càng đơn giản, chỉ cần xác định phương hướng đại khái xong thì chuyện còn lại sẽ có đại thần phía dưới thực hiện.

Hoàng đế các nước còn lại nhìn tám quốc gia thảo luận, chỉ đứng xem náo nhiệt, cũng không nói được lời nào.

Đương nhiên, cũng có người thầm hâm mộ và rất hối hận.

Sớm biết vậy, sao mình không phái binh tham gia cho rồi?

Xem thử Tào Quốc và Lan Quốc người ta đi, chỉ xuất binh có mười vạn lại nhận được tiền tài bằng thu nhập mười năm trong nước, thừa sức thành lập hai mươi vạn đại quân.

Cuối cùng, bọn họ cũng thương lượng tới chuyện phân chia tài nguyên, bảo vật, tên gọi chính thức là đền tiền.

Lúc này lại khác hẳn với khi phân chia thành trì.

Khi phân chia thành trì đất đai, ngoại trừ Tấn Quốc thì cũng chỉ có một Triệt Quốc đã sớm bị Thương Quốc tiêu diệt. Nói cách khác, Triệt Quốc là mâm cơm của Thương Quốc, không nằm trong phạm vi thảo luận, tám quốc gia chỉ thảo luận chuyện phân chia địa bàn của Tấn Quốc.

Nhưng phải đền tiền lại bao gồm mấy đồng minh của Tấn Quốc.

Trong đó lại có chín quốc gia là Hồng, Vũ, Tống, Việt, Lâm, Thiệu, La, Tường và Mộc.

Ngoại trừ Lâm Quốc lúc đó đã giết Hoàng đế Tấn Quốc, lập được một ít công lao, tám quốc gia còn lại ít nhiều gì đều phải xuất huyết.

Trong đó, lấy La Quốc và Hồng Quốc là xuất huyết lớn nhất, không chỉ bị nước láng giềng đánh cướp mất một vài thành trì, bây giờ còn phải đền tiền.

Bữa trưa được trực tiếp dùng ở chỗ Hội minh.

Sau khi cơm nước no nê, các nước tiếp tục bàn bạc.

Trải qua vài lần giao phong, cuối cùng vẫn là phe liên minh phạt Tấn mạnh hơn, bức bách Hoàng đế chín nước phải ký hiệp định đền tiền.

Đương nhiên, cũng không phải là lấy ra trong một lần.

Dương Mộc đưa ra khái niệm theo giai đoạn.

Hội minh quy định, trong sáu tháng sau đó, chín quốc gia phải thực hiện được năm phần định mức trên hiệp định đền tiền, số còn lại có thể chia ra trả nợ hết trong vòng ba năm.


Bạn cần đăng nhập để bình luận