Bất Hủ Đế Hoàng

Chương 399: Sách Lược Ngô Thiệu

Chương 399: Sách Lược Ngô Thiệu

=== oOo ===


Bảo tồn lực lượng, lấy binh lực của Thiệu Quốc cho Ngô Quốc sử dụng?

Tất nhiên, nếu có thể như vậy thì đúng là không thể tốt hơn, như thế Ngô Quốc càng có hi vọng ứng phó được với nguy cơ tiếp theo.

Nhưng nó thật sự có hiệu quả sao?

Có thể xây dựng ảo giác cho Thiệu Quốc, làm cho rất nhiều thần tử của Thiệu Quốc tưởng Ngô Quốc chột dạ, không có sức lực?

Đây là một vấn đề cần được cân nhắc! Lúc này, nói dễ nghe là Ngô Quốc đang tiến hành cuộc chiến tiêu diệt Thiệu Quốc, nhưng trên thực tế ai cũng hiểu, đây là một trận đại chiến mà Ngô Quốc không thể không chiến, là một chuyện vô cùng bất đắc dĩ.

Tuy Thiệu Quốc nhỏ hơn Ngô Quốc, cũng không có thần tử có khả năng một mình đảm đương một phía, nhưng người có thể nhìn thấu điểm này lại không ít.

Đến lúc đó, nếu xúi giục không thành trái lại sẽ đưa đến tác dụng ngược, vậy thì càng tệ hơn.

Thấy Hoàng đế Bệ hạ do dự, trong lòng các tướng cũng hiểu.

Làm tướng lĩnh, tuy rằng phần lớn mọi người đều là người thô lỗ, không quá am hiểu quanh co lòng vòng, nhưng nếu có thể leo đến vị trí nhóm tướng lĩnh đứng đầu, sẽ không có một người nào ngu ngốc cả.

Tuy mọi người cũng không biết trong lòng Hoàng đế nghĩ thế nào, nhưng bọn họ đều biết, trong lòng Hoàng đế Bệ hạ chắc chắn đang lo lắng gì đó, bằng không sẽ không cứ im lặng suy nghĩ, do dự không quyết như vậy.

Đừng tưởng mỗi một người trong quân ngũ đều thẳng tính, thật ra có không ít người ngầm lục đục với nhau, phỏng đoán được tâm tư này của Hoàng đế, trong lòng của bọn họ cũng bắt đầu dao động.

Trong giây lát, có người giễu cợt, cũng có người lấy danh nghĩa lòng tốt khuyên bảo, tất cả cũng không phải là trường hợp cá biệt.

Có thể nhìn ra được, vẻ mặt vị tướng lĩnh kia không quá dễ nhìn.

Nhưng không phải bởi vì người khác giễu cợt, là bởi vì suy nghĩ của mình không được tiếp nhận nên hắn cảm thấy vô cùng đau lòng.

Thương Quốc vốn là một quốc gia rất nhỏ yếu, không phải cũng lần lượt diễn kịch, dùng các chiến thuật xúi giục, để hết lần này tới lần khác tạo thành hiệu quả ngoài dự đoán sao?

Trái lại, Ngô Quốc bây giờ rõ ràng đang rơi vào tình cảnh nguy hiểm, hắn thật vất vả đưa ra một ý kiến, không nói đến cách này là tốt hay xấu, ít nhất khi Hoàng đế chưa chính thức đưa ra quyết định, các tướng nên im lặng một chút chứ?

Nhưng không, hắn bị mọi người giẫm đạp xem như không đáng một xu, thậm chí bản thân cũng bị đố kị, cố ý chèn ép.

Điều này làm cho trong lòng hắn càng đau đớn hơn, không khỏi hâm mộ thần tử của Thương Quốc.

Thương Quốc có minh quân!

- Chuyện này vẫn cần phải bàn bạc kỹ hơn. Sách lược của Ngô Quốc chính là thể hiện ra thực lực bản thân, nếu như lấy cách thức chiêu hàng đoạt được Thiệu Quốc, sẽ mất đi ý nghĩa của nó, không đạt được hiệu quả uy hiếp.

Hoàng đế Ngô Quốc suy nghĩ một lát rồi nói với tướng lĩnh này một câu.

Mặc dù những lời này có ý trấn an, nhưng trong lòng Hoàng đế Ngô Quốc cũng nhớ kỹ vị tướng lĩnh đó, suy nghĩ sau đó nên tìm hiểu kỹ càng, nói không chừng có thể giao trọng trách.

Tướng lĩnh trung tuổi kia cúi đầu rồi khẽ thở dài, nhưng không nói nữa.

- Trọng binh chèn ép kẻ địch, sách lược của bệ hạ có thể nói đại trí giả ngu! Hôm nay chúng thần mới biết được đại đạo diệt quốc, cẩn thận thụ giáo!

- Bệ hạ suy nghĩ chu toàn, là phúc của Ngô Quốc.

- Chúng ta thề sống chết đền đáp, Ngô hoàng yên tâm!

- Trận chiến này nhất định phải tiêu diệt Thiệu Quốc!

- Nhất định phải tiêu diệt Thiệu Quốc!

Các tướng lĩnh đều đồng thanh hô to một tiếng.

Nghe được tiếng hô này, trong lòng Hoàng đế Ngô Quốc lập tức nóng lên.

Nếu những tướng quân này có thể tán đồng bố trí ngày hôm nay, đủ để chứng minh tướng sĩ một lòng, tướng sĩ đồng tâm dễ sai bảo, vậy thì có thành nào mà không hạ được, có quân đội nào không phá nổi chứ?

Quan trọng hơn là, hắn vô tình cảm giác được trận chiến này đã nắm chắc phần thắng!

Trong lòng nghĩ đến điều này, Hoàng đế Ngô Quốc chắp tay nói với các tướng lĩnh:

- Các vị tướng quân tán thành sách lược của trẫm, trẫm rất vui mừng! Các tướng cần phải khích lệ tướng sĩ, đồng tâm đánh một trận!

- Đồng tâm đánh một trận! Nhất định phải tiêu diệt Thiệu Quốc!

Các tướng quân trong lều đều đồng loạt hô to.

Ngày hôm sau, các loại tiếp viện đã tiến vào vị trí, đại quân cũng được chỉnh đốn ổn thỏa.

Hoàng đế Ngô Quốc ngự giá thân chinh, hạ lệnh đại quân tiến ra khỏi đại doanh, lao thẳng vào con đường lớn, rầm rập tiến sát đến biên giới của Thiệu Quốc.

Trong chiến lược trước kia đã nói rõ ràng, ngoại trừ chẳng phân chia binh lính, không tập kích bất ngờ, nghênh ngang tiến quân lên phía bắc, chính là muốn dạy cho tướng sĩ Thiệu Quốc và người trong thiên hạ biết, Ngô Quốc ở dưới kẻ địch mạnh vây quanh vẫn có thừa sức lực tấn công tiêu diệt Thiệu Quốc!

Lúc này, chuyện Thương Quốc muốn trợ giúp Thiệu Quốc đã sớm truyền khắp Thiệu Quốc.

Triều đình và bách tính Thiệu Quốc rất phấn chấn, những tiếng hô hào đưa quân xuôi nam để giành lại đất đã mất vang lên khắp cả nước.

Vương thất cùng các đại thần thế tộc Thiệu Quốc vô cùng kích động, tư binh các phủ thường hiếm khi ra tay, trong một đêm bỗng nhiên biến thành quan quân, tranh nhau đi tới tiền tuyến, đồng loạt nâng cao cờ hiệu của đại quân Thiệu Quốc, thề sống chết canh giữ biên cương của Thiệu Quốc.

Tính toán sơ qua, Đại Tướng quân Công Tử An của Thiệu Quốc cũng giật mình. Hiện nay, kể cả quân mã trước kia, biên cương tự nhiên chen chúc tập trung tới bốn mươi vạn đại quân!

Đã có trạng thái như vậy, tất nhiên phải nhân cơ hội xông lên!

Công Tử An lập tức thương lượng với các tướng, quyết định chỉnh đốn ra một đại quân thật sự có sức chiến đấu để chống lại quân Ngô. Không nói bốn mươi vạn quân, chỉ cần ba mươi vạn tinh binh đã nắm chắc có thể chống lại kẻ địch rồi!

Mãi đến khi tin tức Ngô Quốc tập trung binh lính truyền đến, Công Tử An mới bình tĩnh lại một chút, mà các đại thần phía sau lại rất lạc quan.

Thương Quốc tiếp viện, cộng thêm binh lực ở biên cảnh tăng lên rất nhiều, làm cho các thế tộc và đại thần có một ảo giác, đó chính là Thiệu Quốc cuối cùng cũng sắp xoay người, từ nay về sau có thể không cần lo lắng nữa.

- Các vị, lùi lại phía sau.

Trong doanh trướng của đại quân, Công Tử An thở dài ra lệnh. Hắn hiểu rõ, lúc này Thiệu Quốc cần nhất chính là thời gian, đợi đến khi các quốc gia kịp phản ứng, Hoàng đế Bệ hạ lại từ Thương Quốc quay về, Thiệu Quốc mới chính thức có thể hóa giải được mối nguy này.

Đây cũng không phải là nói chuyện giật gân, mà từ mấy ngày trước hắn đã sớm thông qua thư từ, gửi tin tức đến chỗ của Hoàng đế Thiệu Quốc.

Thiệu Quốc cần nhất chính là thời gian!

Thiệu Quốc đang đánh một trận sinh tử tồn vong, Ngô Quốc làm sao lại không phải chứ?

Chỉ có điều, thứ Thiệu Quốc cần chính là kéo dài thời gian, mà Ngô Quốc cần là tranh thủ thời gian, từng bước ép sát.

Đối với Thiệu Quốc, chờ đợi Thương Quốc tiếp viện lại giống như cô dâu nhỏ chờ cha mẹ chồng vậy, trong khoảng thời gian ngắn còn thật sự không tìm hiểu rõ được tình hình. Hơn nữa, chủ lực của Thương Quốc bây giờ đang ở trong Tấn Quốc, trước khi những kết quả của Hội minh lắng xuống, Thiệu Quốc sẽ không có khả năng nhận được tăng viện mang tính thực chất.

Chí ít, cũng phải đến mấy tháng sau.

Cho nên Thiệu Quốc không thể trực diện đại chiến với Ngô Quốc, một khi bị đánh tan tác thì đúng là tình cảnh binh bại như núi đổ. Chỉ cần biên cương thua một lần, tất cả Thiệu Quốc ở trong mắt Ngô Quốc lại giống như đất bằng, có thể tùy ý rong ruổi, lại giống như trước đây Thương Quốc cướp đoạt Động Quốc vậy.

Nhưng trừ hắn ra, còn lại rất nhiều tướng lĩnh rõ ràng không có ý định này, cho nên sau khi bọn họ vừa nghe được mệnh lệnh thì lập tức biến sắc.

- Sách lược của Đại Tướng quân, mạt tướng không dám gật bừa!

- Chúng ta cũng không dám gật bừa!

- Tinh thần binh lính Thiệu Quốc đang tăng cao, tất cả mọi người đều muốn rửa sạch nỗi nhục trước đó, thu lại phần đất đã mất. Lúc này Đại Tướng quân nói phải rút lui, sợ rằng không ổn đâu?

- Đúng, không thể rút lui được!

Không chỉ là một vài gia chủ thế tộc, trong đó bao gồm cả một vài tướng lĩnh cũng rất phản đối kế sách rút lui về phía sau.


Bạn cần đăng nhập để bình luận