Bất Hủ Đế Hoàng

Chương 401: Trên Bờ Vực Diệt Quốc

Chương 401: Trên Bờ Vực Diệt Quốc

=== oOo ===


Chính bản thân Hoàng đế Ngô Quốc cũng không thông hiểu về quân sự.

Tuy nhiên, trải qua nhiều năm giao chiến với Sở Quốc, đất nước cũng sinh ra rất nhiều Đại Tướng tài năng.

Do đó, chẳng mấy chốc mà một bộ sách lược phạt Thiệu đầy đủ đã được lập ra.

Vào trung tuần tháng ba, quân đội Ngô Quốc xuất phát. Y theo kế hoạch từ trước, tiến quân ngay ngắn có thứ tự, chỉ sau một vài trận đánh đơn giản, đã liên tiếp đoạt được mấy tòa thành quan trọng ở vùng biên giới Thiệu Quốc, sau đó tiếp tục tiến công về phía Bắc.

Bởi vậy, quân Thiệu liên tiếp rút lui dần về phía Bắc, còn quân Ngô thì liên tiếp thẳng tiến về phía trước.

Ở mỗi một tòa thành trì, quân Thiệu đều không cố sức tử thủ, chỉ ra sức phòng thủ một hai ngày, đến khi đại quân bên ngoài quyết tâm muốn chiếm thành, hoặc đến thời điểm đối diện trực tiếp, quân Thiệu sẽ không chút do dự lùi lại phía sau.

Hầu như qua từng ngày, Thiệu Quốc đều bị mất đi ba đến năm tòa thành trì.

Công Tử An trực tiếp nắm giữ mười lăm vạn đại quân chủ lực, đã rút lui về đến khu vực gần Hoàng Thành.

Điều này ở trong mắt những bách tính bình thường và giới quý tộc Thiệu Quốc, chính là quân Thiệu binh bại như núi đổ.

Trong lúc nhất thời, dân chạy nạn khắp nơi như giun dế trên mặt đất, một số quý tộc sợ bị cướp bóc, vội vàng dẫn cả gia đình di chuyển về kinh đô, thậm chí là chạy sang Sở Quốc. Dưới cái nhìn của bọn họ thì Thiệu Quốc đã không còn an toàn, bất cứ lúc nào cũng có thể bị Ngô Quốc tiêu diệt, tất cả mọi quý tộc đều sẽ gặp cảnh xét nhà cướp bóc.

Đại quân Ngô Quốc chia làm hai đường, một đường do mấy vị chủ tướng suất lĩnh ba mươi vạn đại quân chủ lực, dùng tốc độ hành quân năm mươi dặm một ngày, vững vàng đẩy mạnh thế tiến công.

Một đường khác, chiếm đóng từng tòa thành trì bị quân Thiệu bỏ lại, tạm thời phái ra chức quan chưởng quản trấn an dân thường, thanh tra tịch thu gia sản của quý tộc, đồng thời lưu lại ba ngàn nhân mã phòng thủ ở mỗi toà thành, chỉnh đốn lại bộ máy quân sự địa phương, phòng ngừa có tàn quân Thiệu Quốc phản công, hoặc là quý tộc đứng lên tổ chức dân chúng phản kháng.

Lúc này, kế sách phạt Thiệu của Ngô Quốc mới thể hiện ra hiệu quả. Sau khi biên quân của Sở Quốc phát hiện Ngô Quốc đưa binh tiến đánh Thiệu Quốc, liền khẩn cấp đem tin tức báo cáo trở về.

Đồng thời, Mãng Quốc cũng có hành động tương tự như thế.

Khi phát hiện Ngô Quốc vẫn có thể tập hợp năm mươi vạn đại quân công phạt Thiệu Quốc, liền không dám coi thường, lập tức vừa gia tăng áp lực tấn công Ngô Quốc, vừa suy nghĩ tìm sách lược đối xử với Ngô Quốc.

Tốc chiến tốc thắng!

Sở Quốc và Mãng Quốc đều ý thức được điểm này, hai bên cùng phái ra đặc sứ, thương thảo kế hoạch công phạt Thiệu Quốc.

Mặt khác, thông qua một số tướng lĩnh đầu hàng hoặc là phản thần, Ngô Quốc nắm rõ được tình hình triều đình Thiệu Quốc như lòng bàn tay.

Vì thế, mệnh lệnh hành quân của quân đội Ngô Quốc rất đơn giản, đội hình đại quân tiến về phía nam bằng tốc độ bình thường, ép thẳng tới khu vực đối diện có doanh trại đóng quân dưới chân thành của quân Thiệu. Trận thế được nhanh chóng bố trí ở địa hình bằng phẳng rộng lớn như vậy, vừa không sợ bị địch phục kích ở hẻm núi, lại có thể đứng trên mặt đất chiến đấu bất cứ lúc nào, cũng không sợ quân Thiệu đột nhiên tập kích trên đường hành quân.

Quân Ngô biết người biết ta, khịt mũi coi thường đội tư binh của đám thế tộc Thiệu Quốc.

Ngày hôm đó, trong doanh trướng đại quân Ngô Quốc, Hoàng đế Ngô Quốc đứng ở chủ vị, nghe Đại Tướng quân Đường Ngả tự thuật:

- Đại quân dưới sự chỉ huy của Công Tử An mới là gốc rễ sức mạnh của Thiệu Quốc, một khi chủ lực này thất bại, thì các cánh quân còn lại và tư binh quý tộc sẽ không đỡ nổi một đòn, thậm chí có khả năng sẽ tự động tan tác như chim muông. Bây giờ Công Tử An đang phòng thủ tại Thiệu Thành, đối kháng trực tiếp với quân ta, vì thế Thiệu Thành là cội nguồn, cũng là phòng tuyến cuối cùng, quân ta không thể dựa theo phương pháp chỉ đẩy mạnh đơn thuần như trước đây, mà cần phải vòng ra sau lưng Thiệu Thành bố trí binh mã, không thể để đại quân chủ lực của Thiệu Quốc rút lui lần thứ hai. Bằng không, cuộc chiến tranh diệt Thiệu Quốc sẽ bị kéo dài, mấy chục vạn đại quân Ngô Quốc ta không thể phân thân, chắc chắn sẽ khiến cho mấy quốc gia khác nhân cơ hội lợi dụng, các vị tướng quân phải ghi nhớ!

- Nói như thế, quân ta không nên lập tức tiến công? Chuyện này làm trẫm nghe đến mức hồ đồ rồi.

- Không thể!

Đường Ngả lắc đầu nói,

- Lòng người trong triều đình Thiệu Quốc đã khá nóng nảy, tinh thần tướng sĩ quân Thiệu đang dần ảm đạm, chúng ta chỉ cần bố trí đại quân, chờ đợi triều đình Thiệu Quốc sinh ra nội loạn, quân ta lại tìm cơ hội mạnh mẽ tiến công, chắc chắn có thể dùng một trận chiến để tiêu diệt Thiệu Quốc!

- Cứ làm theo lời của Đại Tướng quân nói, các vị hãy nhanh chóng đi chuẩn bị!

Hoàng đế Ngô Quốc vội vã bày tỏ sự ủng hộ.

- Vâng!

Tiếng hô đồng thời vang lên như sấm rền.

Ba ngày sau, cuối cùng thì Ngô Quốc cũng đánh hạ thành công mấy tòa thành trì phía bắc Thiệu Thành, chặt đứt đường lui của quân Thiệu.

Đồng thời, quân Ngô cũng truyền đạt mệnh lệnh chuẩn bị cuộc quyết chiến cuối cùng.

Đầu tiên, toàn bộ bếp lửa được nhóm lên, ngừng toàn bộ các món ăn lạnh, để các binh sĩ được ăn cơm no, sung sức ra trận giết địch.

Thứ hai, các nhánh quân diễn luyện thống nhất các phương pháp phối hợp chiến đấu và phương pháp công thành, dùng phương thức xa luân chiến, đánh nghi binh Thiệu Thành, không ngừng khiêu khích quân Thiệu.

Doanh trại quân Ngô kéo dài liên miên tới hơn ba mươi dặm, tinh kỳ phấp phới dưới ánh mặt trời, khắp các quân trướng bùng lên ngọn lửa hừng hực, rực rỡ lóa mắt dưới bầu trời xanh, có thể nói là sĩ khí hứng khởi đến cực điểm.

...

Rốt cục, tin tức Ngô Quốc phát binh tấn công Thiệu Quốc vẫn được truyền tới Thương Quốc.

Dương Mộc thở dài, côn trùng trăm chân, đến chết vẫn còn giãy dụa. Tuy rằng Ngô Quốc không phải là quốc gia lớn bằng Sở Quốc, nhưng có lịch sử lâu đời, lúc can hệ đến sự sống còn, vẫn có thể hăng hái xuất ra một đòn, thật không thể khinh thường.

Lúc biết được tin tức này, Nữ đế Nguyễn Quốc vẫn còn trong hậu cung Thương Quốc cũng vô cùng ngạc nhiên, không khỏi nhìn về phía Dương Mộc.

- Dược lực cũng tiêu tan đến gần hết rồi, nàng nên trở về nước.

Dương Mộc không chút khách khí nói toạc ra, hạ lệnh đuổi khách.

Nữ đế Nguyễn Quốc có chút xấu hổ, cũng không kịp tẩy rửa, vội vàng nhặt quần áo vương trên mặt đất mặc vào, quay đầu nhàn nhạt nhìn thoáng qua Dương Mộc, khẽ thở dài một hơi.

Sau khi Nữ đế Nguyễn Quốc rời khỏi, Dương Mộc cũng khởi giá, đi tới Tử Thần Điện.

Hắn có linh cảm, Hoàng đế Thiệu Quốc lập tức sẽ tới đây.

Quả nhiên, chỉ chốc lát sau liền thấy thái giám đến thông báo, nói Hoàng đế Thiệu Quốc khẩn cấp cầu kiến.

Thế nào là khẩn cấp đây?

Tiểu thái giám đến thông báo lấy ra một thỏi vàng từ trong ống tay áo, dâng lên trước mặt Dương Mộc.

Vàng!

Ở các quốc gia thuộc Vương triều Đại Lễ, vàng chính là một thứ đồ vật để sưu tầm, không ai quy định giá trị của nó đến cùng là bao nhiêu, nên hối đoái thành bao nhiêu lượng bạc. Thế nhưng, chung quy mà nói thì vàng hiếm có hơn nhiều so với bạc, hơn nữa rất khó để tinh luyện, dẫn đến mức lưu thông trên thị trường rất thấp.

Thế nhưng, nó cũng không có nghĩa là vàng không đáng giá.

Ngược lại, bởi vì nó đắt hơn bạc, lại có giá trị sưu tầm, có thể rèn đúc thành các loại trang sức đẹp đẽ, vì thế hoàn toàn xứng đáng trở thành mặt hàng giá trị cao.

Nó cũng là sự lựa chọn tốt nhất để hối lộ.

Thỏi vàng lớn tiểu thái giám trình lên cũng không phải là loại làm thành đồ trang sức, thế nhưng chí ít cũng đáng giá mấy trăm lạng bạc ròng.

Bởi vậy, có thể thấy được Hoàng đế Thiệu Quốc thật sự rất sốt ruột, hơn nữa có thể lấy thân phận của Hoàng đế một quốc gia đi hối lộ một tiểu thái giám, sự sốt ruột này còn không phải bình thường.

Dương Mộc liếc nhìn thỏi vàng kia, trong lòng lập tức có tính toán.

Đặc biệt, hắn rất hài lòng đối với tác phong đề cao sự liêm chính trong cung đình Thương Quốc.

Những năm này, bên trong Hoàng cung tiến hành rất nhiều điều chỉnh lớn, đồng thời gia tăng lương tháng, cũng đặt ra rất nhiều nội quy cứng rắn. Việc thu nhận hối lộ là trọng tội, tiểu thái giám này có thể chủ động nộp lên số tiền tài lớn như vậy, là chuyện không cần bàn cãi gì nữa.

- Số vàng này, coi như là trẫm thưởng cho ngươi. Có điều, lần sau phải chú ý, cho dù người khác mạnh mẽ nhét vào tay, ngươi cũng không thể nhận, trẫm cũng không muốn suốt ngày nhìn thấy các ngươi nộp tiền hối lộ lên cấp trên.

Dương Mộc nói lời này, không chỉ là nói cho tiểu thái giám nghe, cũng là nói cho những người còn lại.

- Vâng, nô tài cảm tạ Bệ hạ ban ân——

Dương Mộc phất tay một cái, nói:

- Đi! Đến Tử Thần Điện gặp mặt vị Hoàng đế Thiệu Quốc này một chút.


Bạn cần đăng nhập để bình luận