Bất Hủ Đế Hoàng

Chương 402: Hoàng Đế Thiệu Quốc Cầu Cứu

Chương 402: Hoàng Đế Thiệu Quốc Cầu Cứu

=== oOo ===


- Bệ hạ, xin cứu lấy Thiệu Quốc!

Vừa mới tiến vào Tử Thần Điện liền nghe thấy một tiếng cầu khẩn gấp gáp truyền đến, tiếp theo đã nhanh chóng nhìn thấy bóng dáng Hoàng đế Thiệu Quốc lòng như lửa đốt, nhảy ra khỏi ghế chào đón.

Dương Mộc cười ha ha, hô lớn:

- Thiệu Hoàng Bệ hạ có chuyện gì mà hốt hoảng như vậy? Thế này thì không giống với lão huynh trẫm quen biết mấy ngày trước!

Hoàng đế Thiệu Quốc cười khổ lắc đầu:

- Bệ hạ còn không biết, hiện giờ Thiệu Quốc thực sự đang lâm vào cảnh khốn khó, chỉ bằng vào lực lượng của Thiệu Quốc ta, lấy gì để đối mặt với năm mươi vạn quân Ngô? Lúc này đại quân Ngô Quốc đang từng bước ép sát, sẽ nhanh chóng phát động tiến công đánh hạ Thiệu Thành, thử hỏi trẫm làm sao không sốt ruột cho được!

- Sốt ruột cũng vô dụng! Bây giờ ngài đang ở Thương Quốc, cho dù có nghĩ ra hoa, cũng không có tác dụng. Theo như trẫm biết, Thái tử Thiệu Quốc đã sớm về nước chủ trì đại cục, kế sách lui lại cũng là thượng sách, chờ Sở Quốc và Mãng Quốc phát binh tấn công Ngô Quốc, chính là thời điểm được giải vây.

Vẻ mặt Hoàng đế Thiệu Quốc nghiêm lại:

- Thương hoàng Bệ hạ! Thực không dám giấu giếm, hôm nay ta vừa nhận được thư nói Thiệu thành bị bao vây, con đường rút lui về phía Bắc đã bị chặt đứt. Cũng không biết sau khi bức thư đến tay, thì tình hình trong nước những ngày gần đây thế nào rồi, không biết Thiệu Thành có bị công phá hay không.

Dương Mộc thầm hiểu, Hoàng đế Thiệu Quốc muốn đề cập đến mục đích chính tới đây, nhưng hắn ra vẻ như không biết gì, làm một động tác mời ngồi.

- Thương hoàng Bệ hạ, kính xin ngài lập tức phát binh, cứu viện Thiệu Quốc!

Sắc mặt Hoàng đế Thiệu Quốc đỏ chót, vô cùng cấp thiết.

- Chuyện này... Cũng không phải là trẫm không muốn giúp đỡ Thiệu Quốc, mà là... Mấy ngày nay, vấn đề mà chúng ta đám phán chính là làm thế nào cứu viện Thiệu Quốc, nhưng mà ai có thể ngờ được trong thời gian ngắn như thế, Thiệu Quốc lại xảy ra chuyện xấu như vậy? Hiện tại, ta...

- Quân đội Thương Quốc đều là binh hùng tướng mạnh, sao có thể đặt cùng đám binh sĩ bình thường kia? Bệ hạ quá lo lắng rồi!

Hoàng Đế Thiệu Quốc liền vội vàng nói.

- Cho dù binh sĩ Đại Thương ta tinh nhuệ, nhưng nếu như phái mấy vạn người đi, cũng không thể chống lại đại quân Ngô Quốc được đúng không? Chung quy, có thêm một chút đó cũng như muối bỏ biển, hãy đợi đến khi đại quân Thương Quốc ta phân phối xong xuôi lại dồn lực lượng cứu viện Thiệu Quốc, chậm hơn một chút mà thôi.

- Thế thì... Thế thì... thế thì bây giờ phải nên làm như thế nào đây!

Hoàng đế Thiệu Quốc thật sự cuống lên rồi, đặt mông ngồi phệt xuống ghế, dường như bị lấy sạch khí lực toàn thân.

Hắn cũng gấp gáp đến độ như kiến bò trên chảo nóng, trong lúc nhất thời mất đi sự bình tĩnh.

Dương Mộc nói mấy câu, lại khiến cho hắn giống như tỉnh lại khỏi giấc chiêm bao.

Đúng rồi! Lúc này có van cầu Thương Quốc, cũng giải quyết được vấn đề gì đâu?

Vấn đề của Thiệu Quốc, chính là Kinh đô đang bị bao vây, đang bị đại quân Ngô Quốc tấn công.

Thương Quốc coi như có lòng cứu viện, cũng không thể làm nên chuyện gì.

Một khi Thiệu Quốc bị diệt, tất cả mọi thỏa thuận với Thương Quốc, đều sẽ trở thành một câu nói suông.

- Thiệu hoàng Bệ hạ nên thả lỏng tinh thần một chút! Bất kể đại quân Ngô Quốc có công phá Thiệu Thành hay không, Thương Quốc ta đều sẽ không ngồi nhìn Thiệu Quốc bị diệt, chắc chắn sẽ hưng binh thảo phạt!

Dương Mộc ngồi ở bên trên long ỷ, đột nhiên lên tiếng.

- Ý của Thương hoàng Bệ hạ là, mặc dù đại quân Ngô Quốc giành chiến thắng rồi, cũng sẽ trợ giúp Thiệu Quốc ta phục quốc?

Hoàng đế Thiệu Quốc vui mừng khôn xiết, đây là tin tức tốt duy nhất mà hắn nghe được trong ngày hôm nay.

- Thực ra, ngài không cần lo lắng quá mức. Trẫm nghe nói, đại quân Thiệu Quốc tuy rằng vẫn luôn rút lui về phía sau, thế nhưng quân chủ lực vẫn còn tồn tại, cũng tranh thủ được đầy đủ thời gian, kéo dài tới khi đại quân mấy nước xuất kích cũng không thành vấn đề.

- Chỉ hy vọng thuận lợi như thế! Tình hình trước mắt của Thiệu Quốc rất nguy nan, Thái Tử không ép được đám đại thần và thế tộc, trẫm nhất định phải kịp thời trở về chủ trì đại cục, bây giờ đành cáo từ, sau khi rời khỏi đây trẫm liền lập tức khởi hành.

Dương Mộc gật gù:

- Đúng vậy, Thiệu hoàng Bệ hạ vẫn nên nhanh chóng trở lại sắp xếp cho thỏa đáng. Chờ một thời gian ngắn trẫm sẽ lệnh cho quân đoàn Thanh Long đang đóng ở Vương kỳ, triệu tập một phần quân đội tiến về Thiệu Quốc, hỗ trợ quân Thiệu chống đỡ quân Ngô.

Hoàng đế Thiệu Quốc chắp tay cúi đầu:

- Như thế, trẫm đại biểu cho Thiệu Quốc cảm ơn Thương Quốc. Hai nước đồng tâm hiệp lực, nhất định có thể chống đỡ quân Ngô.

Một lúc sau, hai bên đàm luận sâu hơn một vài vấn đề chi tiết, sau đó Hoàng đế Thiệu Quốc rời khỏi Hoàng cung Thương Quốc.

- Nữ đế đã đi chưa?

Sau khi Hoàng đế Thiệu Quốc rời đi, Dương Mộc bố trí xong một loạt kế hoạch, quay sang hỏi Cơ Linh Nhi ở bên cạnh.

- Sau khi trở về Hoàng cung, lập tức mệnh lệnh cho đội ngũ sứ thần khởi giá về Nguyễn Quốc. Vừa nãy có Tằng đại nhân của Bộ Ngoại giao tới cầu kiến, nói là trong ngày hôm nay Hoàng đế mấy tiểu quốc cũng đồng thời cáo từ, khởi hành trở về nước. Bây giờ ở trong Thương thành, cũng không còn một Hoàng Đế ngoại bang nào.

Đều đã đi hết?

Dương Mộc thở dài, cuộc Hội minh thanh thế hùng tráng ở Thương Thành, đã kết thúc như vậy sao?

Thậm chí, còn rất nhiều việc còn chưa được thảo luận chi tiết.

Điều này cũng đúng, cũng hợp tình hợp lý! Dù sao, đây là lần đầu tiên các quốc gia trải qua Hội minh để cùng nhau chia cắt một bá chủ.

Căn bản cũng không có ai nghĩ tới, từ nay về sau địa vị Tấn Quốc sẽ ra sao, sẽ trở thành thế nào.

Vốn dĩ, ở trong kế hoạch của Dương Mộc, mặc dù Tấn Quốc đầu hàng có điều kiện, thế nhưng dù sao cũng là thua, chỉ cần liên hợp các nước đồng thời hạn chế một số hoạt động ngoại giao và quân sự, như vậy sẽ tranh thủ được rất nhiều lợi ích cho sự phát triển Thương Quốc trong tương lai.

Bây giờ xem ra, chỉ có thể thở dài nuối tiếc, nguyện vọng muốn làm lão đại Tấn Quốc của Thương Quốc, thật sự gặp thất bại rồi.

Ngón tay Dương Mộc gõ ở trên bàn mấy cái, sau đó trở nên trầm ngâm.

Nữ đế Nguyễn Quốc không nói một lời đã bỏ đi, cũng làm cho hắn cảm thấy có chút không an tâm.

Sau khi nàng trở lại Nguyễn Quốc, đến cùng sẽ lấy loại thái độ nào để đối mặt với tất cả tao ngộ ở Thương Quốc trong khoảng thời gian này?

Là trực tiếp đoạn tuyệt với Thương Quốc, hay là sẽ vì mối quan hệ đặc thù này, tăng mạnh hợp tác cùng Thương Quốc?

Hoặc là, ở bề ngoài giao hảo cùng Thương Quốc, nhưng trên thực tế bất cứ lúc nào cũng chuẩn bị cho Thương Quốc một đòn trầm trọng?

Những vấn đề này đều làm Dương Mộc không thể không cân nhắc đến.

Trong lòng của hắn, chắc hẳn Nữ đế Nguyễn Quốc sẽ không ngu xuẩn đến mức độ trực tiếp đoạn tuyệt với Thương Quốc. Hơn nữa, trước đây ở trên giường, hắn cũng đã dựa theo phương pháp Diệu Hi truyền thụ, chinh phục thân thể Nữ đế, như vậy thì càng khó có thể quên đi được.

Thế nhưng, Dương Mộc vẫn có chút thấp thỏm lo lắng.

Con người Nữ đế Nguyễn Quốc, hắn nhìn không thấu.

Nữ nhân này gian xảo lại giỏi tâm kế, nàng là một vị Hoàng Đế, nhưng đồng thời vẫn là một người phụ nữ.

Tâm tư của nữ nhân, hắn thực sự không thể đoán hết được!

Cho dù trong những ngày gần đây, nàng còn chìm đắm ở trong thành quả được dạy dỗ, nhưng sau khi rời đi mấy tháng thì sao đây? Một năm, hai năm, ba năm thì sao?

Nguyễn Quốc có thể hợp tác, nhưng cũng không thể không phòng!

Ngày mùng 6 tháng 3, quân đoàn Thanh Long đóng quân ở Vương kỳ, phân ra năm vạn đại quân, xuyên qua khu vực bị quân Sở khống chế, tiến về phía Thiệu Quốc.

Hầu như cùng lúc, Sở Quốc, Mãng Quốc, Phạm quốc và Nguyễn Quốc cũng đều làm ra phản ứng, chính thức tiến hành tuyên chiến đối với Ngô Quốc sau khi Hội minh kết thúc.

Gọi là tuyên chiến, khác biệt hoàn toàn so với dùng miệng lưỡi trên Hội minh, nó mang ý nghĩa bắt đầu từ hôm nay, Ngô Quốc chính thức bị cô lập, sẽ phải chịu đựng mấy nước liên hợp thảo phạt.

Điều này cũng có thể gọi là dư âm sau cuộc chiến phạt Tấn.

Chỗ bất đồng chính là thời điểm phạt Tấn, trong tâm tư các nước có bao nhiêu điều lo lắng, cũng không biết có thể thành công hay không, rất nhiều quốc gia đều ở trong trạng thái quan sát, đến ngay cả đại quốc như Ngô Quốc, vẫn còn như cỏ mọc đầu tường, đung đưa không ngừng, đi một bước xem một bước, chỉ nhìn chằm chằm lợi ích trước mắt.


Bạn cần đăng nhập để bình luận