Bất Hủ Đế Hoàng

Chương 405: Cung Biến

Chương 405: Cung Biến

=== oOo ===


- Bệ hạ, người nghỉ ngơi vào lúc này, có từng nghĩ đến giang sơn xã tắc?

Một giọng nói già nua từ phía sau truyền tới.

Từ gia?

Hoàng đế Thiệu Quốc thoáng nghiêng đầu sang một bên, nhìn vào một gương mặt già yếu đang nhìn hắn bằng ánh mắt lạnh lùng.

Tất cả các thế tộc đại thần cũng từ dưới đất đứng lên.

Mới vừa rồi bọn họ còn luôn miệng nói rằng muốn quỳ mãi không dậy, lúc này chưa được bao nhiêu lâu thì đã đứng dậy hết, ánh mắt lại còn lạnh như băng...

Trong lòng Hoàng đế Thiệu Quốc bỗng cảm thấy lo sợ, bất giác nghĩ tới điều gì đó.

Bức cung!

Nơi này mặc dù không phải là cung điện, nhưng bản chất giống nhau.

- Bệ hạ nếu không xử tử Công Tử An, chúng thần không thể làm gì khác hơn là bất kính, vượt quyền hạn.

- Công Tử An tội đáng chết vạn lần, không xứng là hoàng tộc!

- Thứ cho chúng thần bất kính.

Giữa hai hàng lông mày của Hoàng đế Thiệu Quốc hiện lên vẻ giận dữ, mắng:

- Các ngươi muốn làm gì!

- Con cháu Từ gia ta, không thể theo Công Tử An uổng mạng một cách vô nghĩa.

- Con cháu và tư binh của Đới gia ta, cũng phải suy tính cho tương lai của mình.

- Tướng quân Liên Khí có tài thống lĩnh, thế gia bọn ta vui lòng phục tùng.

Sau một phen tỏ thái độ, tất cả thế gia lập tức rời đi.

- Khốn kiếp!

Hoàng đế Thiệu Quốc mắng to. Mặc dù lúc những thế tộc bề tôi này đi cũng thực hiện lễ nghi cáo lui chu toàn, nhưng trên thực tế có thể nói là lục đục nội bộ, rốt cuộc đã chọc giận hắn.

Nhưng hắn hết lần này tới lần khác không thể làm gì!

- Phụ hoàng, thế tộc đáng ghét, không bằng nhân cơ hội này một lưới bắt hết, cũng như Thương Quốc vậy, hoàng quyền độc tài quốc sự, không chịu bất kỳ chế ước nào.

Thái tử Thiệu Quốc ở bên cạnh, tức tối bất bình.

- Không thể!

Hoàng đế Thiệu Quốc sầm mặt lại, vội vàng ngăn hắn:

- Thế tộc liên hiệp đối kháng hoàng quyền, lúc này chỉ có thể trấn an, không thể chọc giận bọn họ, nếu không hậu hoạn vô cùng. Ngoài ra, Thương Quốc quật khởi là chuyện không thể nào noi theo, Thiệu Quốc ta không cách nào bồi dưỡng sĩ tử quy mô lớn, lại không có chế độ công huân tước và khoa cử để chọn nhân tài, coi như giờ một lưới bắt hết thế tộc hiện có, cũng chỉ là bồi dưỡng ra một nhóm thế tộc mới, có thể nói cái mất nhiều hơn cái được.

Thái tử Thiệu Quốc gật đầu một cái, nói:

- Là nhi thần lỗ mãng.

- Đi thôi, cùng trẫm đến tiền tuyến tìm hiểu thế cục hiện giờ.

Hoàng đế Thiệu Quốc bất đắc dĩ xua tay.

...

Tin tức Hoàng đế Thiệu Quốc trở về nước truyền khắp Thiệu Thành với tốc độ nhanh như gió, lại thông qua dân gian truyền đến phía bắc.

Nhưng mà, điều khiến cho tất cả mọi người đều thất vọng chính là, sau khi Hoàng đế Thiệu Quốc trở lại cũng không hề có kế sách phá địch nào.

- Không nghĩ tới, Công Tử An ta sẽ luân lạc đến bước đường này.

Trên tường thành, Công Tử An nghe tin Hoàng đế Thiệu Quốc bị bức cung, trong mắt tràn đầy bi thương.

Ý tưởng ban đầu của hắn rất đơn giản, chính là một lòng bảo vệ căn cơ Thiệu Quốc, cực khổ chờ cơ hội xoay chuyển.

Hôm nay, dù Thiệu Quốc đã giữ được, nhưng chính hắn ngược lại đã thành tội nhân của Thiệu Quốc.

Còn nhớ hai ngày trước, lúc hắn cưỡi ngựa băng qua đường phố trong thành, trên đường chính chật chội huyên náo, một đứa trẻ giống như ăn mày lại dám ném hòn đá vào hắn.

- Danh tiếng của Công Tử An ta ở Thiệu Quốc này lại làm thối đến như vậy ư?

Công Tử An cười khổ, vỗ một cái lên tường thành, trong đầu giống như bị chồng chất đá lớn ngàn cân, ép cho hắn không thở nổi.

Thế tộc hận hắn, trăm họ mắng hắn, bây giờ ngay cả Hoàng đế Bệ hạ, đều có chút dao động.

Tại sao nói như vậy?

Bởi vì, một giờ trước chính miệng Hoàng đế Thiệu Quốc đã hỏi hắn, thương thế trên người như thế nào, có muốn tu dưỡng một chút hay không.

Đây không phải là dấu hiệu ám chỉ rằng chức Đại Tướng quân của hắn sắp mất sao?

Nói cách khác, Hoàng đế Bệ hạ không ủng hộ hắn nữa.

Thật ra thì, trên căn bản kế rút lui tới hôm nay đã kết thúc, quân Thiệu đã đến tình cảnh không thể lui được nữa. Điều các thế tộc muốn chỉ để hả giận mà thôi, mặt khác chính là tham lam binh quyền, để chuẩn bị cho sau này lúc thu phục lại đất đã mất, phân chia được nhiều lợi ích.

Tương đương với những ngày qua hắn nhẫn nhục chịu đựng kéo dài thời gian, tất cả đều vì làm giá y cho Liên Khí, một mình gánh vác tiếng xấu.

- Đại Tướng quân, căn cứ thám tử báo lại, hôm nay quân Ngô có động tác lớn, có một chút thế tộc đã âm thầm tiếp xúc với quân Ngô.

Bên cạnh, một tên tiểu tướng bẩm báo.

Tiếp xúc với quân Ngô?

- Như vậy, những gia tộc này có phải...

- Bẩm Đại Tướng quân, theo thám tử báo lại, những gia tộc từng tiếp xúc với quân Ngô, mới vừa rồi lại liên danh vào hoàng cung, phỏng chừng...

Nhất thời, Công Tử An bỗng nhiên tức giận muốn phát nổ.

Phàm là đại quốc giao chiến, trước khi quyết chiến sẽ thu mua phân hóa triều đình nước địch, dùng để công khai những bí mật của đối phương.

Trong lúc này, đại thần Thiệu Quốc bị quân Ngô thu mua nhất định không phải số ít.

Ngoại địch cộng thêm nội gián, đối phó như thế nào đây?

Trước đó, hắn phát hiện có quý tộc Thiệu Quốc âm thầm liên lạc với quân Ngô, bán đứng một ít tình báo, nhưng hắn vẫn chỉ ngấm ngầm chịu đựng, tất cả là vì lo lắng dẫn tới đại tộc tranh giành khiến nội chính Thiệu Quốc đại loạn, ném chuột sợ vỡ bình.

Mà nay, mình âm thầm chịu đựng không nói, bọn họ thì chân chính tư thông với địch mà còn ở trong triều đình bêu xấu mình, muốn thu hồi binh quyền của mình.

- Thôi thôi, bọn họ muốn nói thì cứ nói đi! Quân Ngô sẽ công thành trong hai ngày này, đại quân ta tạm thời ở thế thủ, chỉ cần chúng ta đánh lui mấy lần cường công, lúc đó sẽ có hy vọng chiến thắng quân Ngô, hoàn thành sứ mạng. Khi đó, không những có thể giữ được Thiệu Quốc, lại có thể tự cứu, sách lược song toàn.

Nói xong, Công Tử An cho truyền lệnh xuống, để chư tướng tuyệt đối không thể ra thành nghênh chiến, trước hết lấy cố thủ làm chủ, tất cả hành động phải bẩm báo cho đại trướng ở trung quân, trong lúc phòng thủ sẽ chờ cơ hội phản kích.

Nhưng mà, khiến cho Công Tử An và các tướng sĩ quân Thiệu bất ngờ chính là, hai ngày liên tiếp quân Ngô không hề công thành, chẳng qua là máy bắn đá ở bên ngoài thành càng ngày càng nhiều, khí thế càng ngày càng hùng hồn, âm thanh truyền vào bên trong thành, sát khí ngút trời, có thể dọa con nít phát khóc.

Mới đầu, Công Tử An và rất nhiều tướng lĩnh cũng không hiểu rốt cuộc quân Ngô có ý gì, cho rằng chuyện các nước phạt Ngô đã xảy ra biến cố gì đó.

Cho đến khi tin tức truyền ra khắp nơi, Công Tử An mới hiểu được, ý đồ thật sự của quân Ngô.

Là đang kích động các thế tộc trong nước sao?

Mấy chục vạn đại quân bao vây dưới thành, các thế tộc bên trong Thiệu Thành đương nhiên sẽ cực kỳ hoảng sợ.

Mấy ngày liên tiếp, thế tộc tiếp xúc với quân Ngô càng ngày càng nhiều, hành tung của những tướng lĩnh xuất thân thế tộc kia cũng rất đáng nghi, có lúc hắn phát ra tướng lệnh, tướng lĩnh phía dưới bắt đầu bằng mặt không bằng lòng.

Thiệu Thành nguy hiểm!

Nghĩ thông vấn đề này, Công Tử An nhất thời sợ đến nỗi đổ mồ hôi lạnh.

Trong đầu hắn cơ hồ có thể tưởng tượng ra, sau khi quân Ngô công phá Thiệu Thành, sẽ có hậu quả như thế nào.

- Đi, nhanh chóng đến hoàng cung, gặp bệ hạ!

Sắc mặt Công Tử An trắng nhợt, vội vàng đi về phía hoàng cung.

Nhưng mà, hắn lập tức trợn tròn mắt.

Theo lý thuyết, lúc này chính là ban đêm, cho dù khắp nơi trên đường đều là dân tị nạn nương thân, dân chúng cũng không nên hốt hoảng như vậy mới phải, tại sao tối nay phố lớn đèn đuốc sáng choang, trên mặt của mỗi người đều có vẻ bàng hoàng?

- Không xong! Không xong! Đại Tướng quân, trong cung xảy ra chuyện!

Một thân vệ dò đường, cuống cuồng hoảng loạn chạy tới, thở hổn hển bẩm báo.


Bạn cần đăng nhập để bình luận