Bất Hủ Đế Hoàng

Chương 406: Vô Đề

Chương 406: Vô Đề

=== oOo ===


Ngày 12 tháng 3, thế tộc Thiệu Quốc tiến hành làm khó dễ, dẫn tư binh công phá Hoàng Thành, huyết tẩy hoàng cung.

Công Tử An lập tức xuất binh vào cung cứu giá, tình hình trong cung vô cùng bi thảm, kịp thời cứu được đám người Hoàng đế và Thái tử Thiệu Quốc ra ngoài, dẫn tàn binh bại tướng đi phá vòng vây ở phía Bắc.

Rạng sáng ngày 13 tháng 3, quân Ngô cùng với thế tộc đại thần trong ứng ngoài hợp, không phí nhiều sức tiến vào trong Thiệu Thành.

Chỉ trong vòng mấy ngày ngắn ngủi, quân Ngô đã công phá xong Thiệu Thành.

Tin tức lan ra khiến các nước khác không khỏi khiếp sợ.

Không ai biết được, các thống lĩnh của quân Ngô đã dùng sách lược gì để công phá Thiệu Thành. Bởi vì trong cùng ngày, quân Ngô tiến hành một trận tàn sát cực kỳ bi thảm bên trong Thiệu Thành, bất kể là quý tộc bình dân, lưu dân chạy nạn hay là binh lính đầu hàng, tất cả đều bị tàn sát.

Thiệu Thành phồn hoa ngày xưa giờ đã biến thành quỷ vực nhân gian, thi thể và máu thịt đầy đất, hàng triệu sinh mạng sống sờ sờ biến thành từng đống thịt nát.

Đúng vậy! Sau khi công hãm Thiệu Thành, quân Ngô theo đúng như kế hoạch, đại quân vây thành, bốn cửa đóng kín, không cho phép bất cứ một ai thoát khỏi Thiệu Thành. Những thế tộc quy thuận Ngô Quốc kia, chờ đến lúc cuối không phải quyền cao lộc hậu, mà là một trận tàn sát thảm thiết.

Liên tục ba ngày, một cố đô trăm năm như Thiệu Thành đã biến thành một tòa tử thành.

Tin tức truyền ra khiến lòng người chấn động.

Tàn sát thường dân, đó là chuyện hết sức tồi tệ trong bất kỳ cuộc chiến tranh nào, đủ để khiến các nước phỉ nhổ.

Dĩ nhiên, sau khi hoàng đô Thiệu Quốc bị công phá, quân Ngô cũng hoàn thành mục tiêu, chỉ để lại mười vạn đại quân tiếp tục công chiếm số thành trì còn lại của Thiệu Quốc, số đại quân còn lại được tập trung đến chiến tuyến khác, chiến đấu với Sở Quốc và Mãng Quốc.

Có lẽ đúng như Ngô Quốc dự đoán, Nguyễn Quốc đã do dự.

Cũng không phải là Nguyễn Quốc lui binh, mà là sau khi cân nhắc thì quyết định án binh bất động, im lặng xem phản ứng của Mãng Quốc và Sở Quốc.

Dẫu sao, Nguyễn Quốc không giống với hai quốc gia này, bất luận là Sở Quốc hay là Mãng Quốc đều khó có lý do để cự tuyệt cục thịt béo này. Nhưng mà Nguyễn Quốc thì khác, bọn họ cũng không gấp gáp sở hữu phần lãnh thổ khác, mục tiêu bành trướng cũng không phải là Ngô Quốc, cho nên chuyện phải diệt vong Ngô Quốc không phải là chuyện trọng yếu.

Đây là quyết định mâu thuẫn với thảo luận ở Hội Minh, dẫu sao những quyết định mà Hội Minh đưa ra chẳng qua chỉ mang tính nguyện vọng, còn thi hành thực tế phải dựa vào lợi ích thật sự.

Lập tức, áp lực lên Ngô Quốc đã giảm đi nhiều, vua tôi cả nước phấn chấn không thôi.

Tương tự, tin tức truyền đến tai Hoàng đế Thiệu Quốc đang lưu vong, không khác gì sét đánh ngang tai, dáng vẻ vốn đã chán nản lại tăng thêm mấy phần buồn thảm.

Chỉ có điều, hắn cũng không hoàn toàn mất hết hy vọng.

Bởi vì, còn có Thương Quốc!

Hắn vẫn còn nhớ rõ, lúc đầu ở Thương Quốc, chính miệng Hoàng đế Thương Quốc nói với hắn, cho dù Thiệu Quốc có bị diệt vong thì Thương Quốc cũng sẽ đem hết toàn lực trợ giúp Thiệu Quốc phục quốc.

Mấy ngày qua, cũng chính nhờ có niềm tin này chống đỡ hắn, đồng thời động viên rất nhiều tướng sĩ, tin chắc nhất định có thể đoạt lại Thiệu Thành, thu phục lãnh thổ đã mất.

Đêm khuya vắng người, tiếng côn trùng dày đặc.

Hoàng đế Thiệu Quốc lãnh đạo tàn binh bại tướng trú đóng ở sườn núi.

Nơi này là vùng núi chập trùng, hàng năm có hãn phỉ hoành hành, dã thú qua lại, ngay cả thợ săn có kinh nghiệm phong phú cũng không dám đến gần.

Dưới quyền Công Tử An tổng cộng còn có năm vạn binh tướng.

Những người này lúc đầu do hắn dẫn vào cung diệt quân đội phản loạn, vốn là lúc đang rút khỏi Thiệu Thành vẫn còn sinh lòng bất mãn, cho rằng Ngô Quốc sẽ phái binh tiêu diệt bọn họ, vậy chi bằng đầu hàng còn có thể giữ được cái mạng.

Thậm chí, còn có rất nhiều người hô to Công Tử An hại quốc.

Nhưng mà, tình hình bây giờ vừa nhìn qua đã rõ, thật sự hại quốc là những thế gia đại tộc kia, Công Tử An dẫn mọi người rút lui khỏi Thiệu Thành, đồng nghĩa với việc đã cứu bọn họ một mạng.

Vui mừng hơn chính là, những người lính này đã lần nữa đặt niềm tin vào Hoàng đế và Công Tử An.

Dĩ nhiên, niềm tin này cũng không thể chuyển hóa thành bầu không khí tốt. Những tướng sĩ này đều là thân quân của Công Tử An, binh lính nằm trong hàng tướng lĩnh, đa số đều có thân quyến ở trong Thiệu Thành.

Vì vậy, khi trời vừa tối, toàn bộ doanh trại đầy tiếng khóc. Nếu đến bên cạnh mỗi một doanh trướng, thì đều có thể nghe được tiếng khóc thút thít.

Bầu không khí nặng nề!

Vấn đề tồi tệ hơn chính là, Hoàng đế Thiệu Quốc ngã bệnh, Công Tử An cũng ngã bệnh.

Toàn bộ hoàng tộc chỉ trốn thoát được mấy chục người, còn người nhà Công Tử An không có ai chạy được.

Toàn bộ tướng sĩ đều hỗn loạn, rơi vào khủng hoảng tột cùng.

Bây giờ, hy vọng duy nhất của toàn quân chính là chờ cứu viện của Thương Quốc.

Theo quan điểm của tướng sĩ Thiệu Quốc thì Ngô Quốc không phải là đối thủ của Thương Quốc, đây không phải là niềm tin mù quáng, mà là vì trong cuộc chiến phạt Tấn, biểu hiện của đại quân Thương Quốc thật sự quá lóa mắt. Chỉ cần máy bắn đá vừa đến, Thiệu Thành tất nhiên có thể thu phục.

- Mau nhìn xem! Có động tĩnh!

Bỗng nhiên, binh lính trực đêm gằn giọng, hô to một tiếng.

Nhất thời, một đám người thức tỉnh.

Hạ trại trên núi vào ban đêm, cho dù bị một con rắn đánh thức cũng sẽ kéo theo một chuỗi phản ứng, chưa kể còn có người kêu lớn như vậy.

Chim sợ cành cong!

Chỉ chốc lát sau, binh lính khắp doanh trại từ đi ra ngoài, nhìn theo hướng lính trực kia chỉ.

Chỉ thấy dưới núi loáng thoáng có một hàng đuốc dài, đang cuồn cuộn hướng lên trên núi.

Là địch hay bạn?

Tất cả binh lính đều trố mắt nhìn nhau, tinh thần khẩn trương cao độ, một số ít người đi bẩm báo tướng lãnh trực thuộc của mình.

Không tới một khắc đồng hồ, toàn bộ doanh trại trở nên ồn ào.

Các tướng sĩ cấp tốc thông báo cho nhau, một số tướng lĩnh trực tiếp đưa vài người lính xuống núi để điều tra.

- Kỳ quái, nếu như tới dò xét cũng không nên đốt đuốc!

Hoàng đế Thiệu Quốc nhờ người đỡ, khập khễnh đến bên cạnh vách núi xem thử.

Xem xét hành tung của nhóm người này, có khả năng cao là quân bạn.

Nhưng mà, quân Thiệu làm gì có quân bạn nào?

Chẳng lẽ, đây là số quân còn lại trong các thành trì tới cần vương?

Trong lòng Hoàng đế Thiệu Quốc có chút kích động. Phía Bắc Thiệu Thành còn có hơn ba mươi tòa thành trì chưa thất thủ, mặc dù lúc trước đã điều phần lớn binh lực đến Thiệu Thành tiếp viện, nhưng tướng lĩnh địa phương tạm thời gom góp ra hai hay ba vạn binh mã thì vẫn có thể làm được.

Nguyên nhân khiến hắn kích động không phải vì nhóm binh mã này có thể đại chiến cùng quân Ngô, mà là sau khi có nhóm viện quân này, bọn họ có thể liên lạc với quân đội địa phương, tạm thời giải quyết vấn đề lương thảo cho đại quân.

Ban đầu, bởi vì lánh nạn mà năm vạn tướng sĩ bị quân Ngô dồn vào rừng sâu núi thẳm, mấy ngày qua lương khô trên người đã sớm ăn sạch. Nếu không phải tiêu diệt mấy ổ cướp, đoạt được một số lương thảo, sợ rằng toàn bộ đã sớm chết đói.

Tiếp tục như vậy, lương thảo của năm vạn đại quân cũng khó mà duy trì, tìm kiếm thức ăn đã trở thành ưu tiên hàng đầu trong lúc lánh nạn. Rau củ dại xung quanh cũng bị hái không còn một gốc, đến mức gặm cả vỏ cây.

Ngay cả Hoàng đế Thiệu Quốc mỗi ngày cũng chỉ nuốt những món nhạt nhẽo nơi hoang dã.

Nếu hai ngày tới còn không tìm được thức ăn, không cần quân Ngô đuổi giết, tự khắc quân Thiệu không đánh cũng thua, thành một đám tán loạn.

Cho nên, một khi quân bạn xuất hiện dưới núi, tương đương với việc năm vạn đại quân cũng được cứu rồi.

Tổng cộng có hơn năm ngàn binh lính xuống dưới.

Còn lại hơn bốn vạn người đều nín thở chờ đợi.

Thời gian trở nên dài đằng đẵng, tựa như bị dày vò vô cùng tận, Hoàng đế Thiệu Quốc và Công Tử An di chuyển cơ thể ốm yếu, hồi hộp đợi tin tức từ chân núi.

- Ồ...

- Ờ ờ...

- Vạn tuế!

- Vạn tuế!

- Chúng ta được cứu rồi!

Bất thình lình, tiếng hoan hô vang lên dưới núi, áp lực đột nhiên được giải tỏa.

Thường nói, cho dù hơn một vạn người ở trong thâm sơn đồng loạt hô to cũng không truyền đi mấy dặm. Nhưng mà lúc này có lẽ quá hưng phấn, âm thanh của những tướng sĩ xuống núi điều tra vang vọng, thậm chí mấy dặm bên ngoài cũng có thể nghe rõ ràng.

Trên núi hoàn toàn yên tĩnh, hơn bốn vạn tướng sĩ nhất thời nghe được một ít tiếng hoan hô này đều thở phào nhẹ nhõm.

Không cần nghĩ cũng biết, nhất định là viện quân rồi.

Tướng sĩ dưới núi hoan hô, nhưng mà Hoàng đế Thiệu Quốc và Công Tử An lại trố mắt nhìn nhau.

Gặp viện quân sao lại phấn khích đến mức như vậy?

Chẳng lẽ có gì đặc biệt sao?

Hay là...

Trong lòng hai người không hẹn mà cùng chung một ý nghĩ, tim đập thình thịch.

Quân Thương?

Vào mấy ngày trước, quân thần Thiệu Quốc đã biết Thương Quốc phái viện quân tới tiếp viện Thiệu Thành.

Lúc ấy, toàn bộ vua tôi Thiệu Thành còn đang hết sức hưng phấn, cho rằng mình được cứu rồi.

Không nghĩ tới, buổi tối hôm đó trong cung lại xảy ra biến cố.

Căn cứ theo thời gian thì bây giờ quân đội Thương Quốc cũng nên đến đây rồi chứ?

- Ái khanh, ban đầu Thương Quốc nói sẽ phái bao nhiêu binh mã tới?

Hoàng đế Thiệu Quốc xoa xoa trán, hỏi Công Tử An ở bên cạnh.

- Năm vạn, hơn nữa còn là tướng sĩ tinh nhuệ nhất của quân đoàn Thanh Long, trực tiếp từ Vương Kỳ di chuyển đến đây, tính toán thời gian chính xác là lúc này sẽ đến.

Hoàng đế Thiệu Quốc gật đầu một cái, bỗng nhiên lại nói:

- Chỉ là không biết năm vạn đại quân này khinh trang ra trận, hay là mang theo quân nhu quân dụng chiến giới, có kỵ binh hay không.

Trong đầu hắn nhớ tới cảnh tượng duyệt binh khí thế hừng hực ở Thương Thành lần đó, từng phương trận uy vũ hùng tráng. Ở trong lòng hắn, chỉ cần quân Thương mang theo chiến giới và kỵ binh thì gần như bất khả chiến bại.

Còn nếu như quân Thương khinh trang ra trận, thì sẽ yếu hơn rất nhiều. Cho dù là binh sĩ của quân đoàn Thanh Long chiến đấu hàng trăm trận, cũng không thể nói chiến thắng áp đảo được phe địch.

Nếu như giao chiến trực diện trên chiến trường, năm vạn binh sĩ quân đoàn Thanh Long cùng lắm cũng chỉ dựa vào ưu thế binh khí để đấu với mười vạn quân Ngô.

Giữ được thành trì Thiệu Quốc thì dư sức, nhưng muốn thu phục Thiệu Thành và những vùng đất bị mất thì thật quá vớ vẩn.

Sau nửa tiếng, có binh sĩ dưới chân núi lên hồi báo.

Đoán không sai, đó chính là viện quân của Thương Quốc!

- Ngoại thần diện kiến Thiệu Hoàng Bệ hạ, đã khiến bệ hạ sợ hãi, xin ngài thứ tội. Một Bách phu trưởng của quân đoàn Thanh Long đi tới trước mặt Hoàng đế Thiệu Quốc, chắp tay hành lễ.

- Tướng quân nói quá lời rồi, quý quân không ngại gian lao tới đây tiếp viện, sao lại nói hai từ thứ tội!

Hoàng đế Thiệu Quốc vội vàng chắp tay đáp lễ. Nếu bình thường, cho dù Vạn nhân tướng đến, hắn cũng sẽ kiềm chế thân phận không nói một lời khách sáo. Nhưng lúc này đã đến đường cùng, phải cầu sự giúp đỡ từ người khác, cho dù là một thủ lĩnh nhỏ trong quân Thương, hắn cũng không dám đắc tội.

Bị Hoàng đế Thiệu Quốc gọi là tướng quân, Bách phu trưởng kia cũng không giải thích, chắp tay nói:

- Thiệu Quốc và Đại Thương ta cùng kết đồng minh, hai nước giống như huynh đệ, lễ nghi vẫn không thể bỏ.

Hoàng đế Thiệu Quốc giơ tay lên muốn nói gì nữa, nhưng bỗng nhiên ngừng lại.

- Cũng được, thời khắc đặc biệt trẫm cũng sẽ không nói hư lễ, chỉ muốn hỏi tướng quân, lần này quý quân tổng cộng mang tới bao nhiêu binh tướng?

Vẻ mặt Hoàng đế Thiệu Quốc ôn hòa hỏi một câu, Thái tử Thiệu Quốc và Công Tử An ở bên cạnh cũng đầy trông đợi.

Thấy tình huống như vậy, Bách phu trưởng sửng sốt một chút, sau đó cung kính nói:

- Hồi bẩm bệ hạ, ngoại thần mang đến cũng chỉ có năm trăm vị huynh đệ dưới núi.

Năm trăm! Chỉ có năm trăm? Ít như vậy!

Trên mặt ba người tràn đầy vẻ thất vọng, số tướng sĩ ở xung quanh cũng đều trở nên rất khó coi.

Năm trăm binh sĩ có thể làm gì?

Tùy tiện tới cũng không đủ để nhét kẽ răng cho quân Ngô!

Bầu không khí trống rỗng!

Nhận thấy không khí xung quanh biến hóa, trong lòng Bách phu trưởng bắt đầu có chút khinh bỉ quân thần tướng sĩ Thiệu Quốc này.

Thật là một đám đầu gỗ!

Năm trăm huynh đệ đương nhiên chỉ là lên núi tìm quân Thiệu, chẳng lẽ điều động cả năm vạn tướng sĩ chúng ta đến vùng núi rộng lớn mù mịt để tìm đám các ngươi, sau đó cùng nhau ở trên núi cắm trại sống tạm qua ngày?

Quân đoàn Thanh Long lại chưa từng sợ ai!

Quân Thương cho tới bây giờ không sợ bất kỳ kẻ thù nào, dám chủ động xuất kích năm vạn đại quân Thanh Long đến Thiệu Quốc, có thể vì tới trợ giúp Thiệu Quốc thủ thành, nhưng chuyện này chỉ có thể tính như một mục tiêu nhỏ. Suy cho cùng, quan trọng nhất là chúng ta muốn đánh lui quân Ngô, thu phục toàn bộ đất mà Thiệu Quốc mất!

Đạo lý đơn giản như vậy, trong quân đoàn Thanh Long tùy tiện chọn ra một tên Bách phu trưởng cũng có thể lập tức nghĩ ra, không ngờ được vua tôi Thiệu Quốc lại không nghĩ tới!

Suy nghĩ quá hạn hẹp!

Trong lòng Bách phu trưởng xúc động, đây chính là ưu thế của quân Thương, tất cả binh sĩ đều được tiếp thu kiến thức thông thường, từ Bách phu trưởng trở lên đều được huấn luyện đặc biệt. Vì thế tư tưởng, quan niệm đều khác tướng lĩnh nước ngoài.

Quân thần tướng sĩ Thiệu Quốc cũng không biết mình bị Bách phu trưởng của quân đoàn Thanh Long khinh bỉ, còn đắm chìm trong sự thất vọng.

Hồi lâu, Công Tử An lấy lại tinh thần, yếu ớt nói:

- Vị tướng quân này, không biết quý quân tiếp theo có tính toán gì không?

- Chúng ta chia mấy đường trên núi tìm chính là vì tới đón quý quân xuống núi trước, chẳng lẽ quý quân còn có sách lược gì khác sao?

Bách phu trưởng kinh ngạc nói.

- Cái này... Nghênh đón chúng ta xuống núi?

Thái tử Thiệu Quốc chen vào một câu, bỗng nhiên chắp tay nói:

- Xin thứ cho ta thất lễ, mạo muội hỏi một câu, tướng quân quả thật là người của quân đoàn Thanh Long sao?

Lời vừa nói ra, Hoàng đế Thiệu Quốc và Công Tử An cũng lẳng lặng nhìn Bách phu trưởng, vẻ cảnh giác như có như không.

Dẫu sao, ai cũng biết hiện giờ dưới chân núi là thiên hạ của quân Ngô, bên trong thành dưới núi cũng có quân Ngô đang đóng, chuẩn bị sẵn sàng để tấn công lên núi, muốn bắt sống Hoàng đế Thiệu Quốc.

Mà bây giờ, người trước mắt này tự xưng là tiểu đầu lĩnh của quân đoàn Thanh Long, lại nói muốn nghênh đón quân thần Thiệu Quốc xuống núi.

Không phải là quân Ngô giả trang lừa quân thần Thiệu Quốc xuống núi chứ?

Hoặc là nói, bởi vì lên núi tìm kiếm vị trí của quân Thiệu, sau khi bị bắt gặp liền tùy cơ ứng biến.

Rất có thể có chuyện này!

Vô thức, Hoàng đế Thiệu Quốc bắt đầu liếc mắt nhìn, đánh giá Bách phu trưởng trước mặt.

- Bệ hạ, có gì nghi ngờ? Chẳng lẽ... Là lời nói của ngoại thần có gì sai sót?

Bách phu trưởng bị nhìn chằm chằm nên có chút sợ hãi, gãi gãi đầu xấu hổ.

- Dưới núi lúc này khắp nơi đều là quân Ngô, ngươi nói nghênh đón trẫm xuống núi là có ý gì?

Hoàng đế Thiệu Quốc trực tiếp ngửa bài.

- Dưới núi khắp nơi là quân Ngô?

Bách phu trưởng sửng sốt một chút, nhíu mày, rồi sau đó bừng tỉnh hiểu ra, cười to nói:

- Hóa ra là như vậy! Xem ra bệ hạ còn không biết, quân Ngô ở thành dưới núi đã bị chúng ta đánh lui, phía dưới đã do quân đoàn Thanh Long chiếm giữ.

- Cái gì!

- Ngươi nói lại lần nữa!


Bạn cần đăng nhập để bình luận