Bất Hủ Đế Hoàng

Chương 407: Vệ Trung Toàn Xuất Hiện

Chương 407: Vệ Trung Toàn Xuất Hiện

=== oOo ===


Mặt mũi quân thần Thiệu Quốc đờ ra, cả người bị những lời này làm cho chấn động.

Quân Ngô bị đánh lui rồi?

Thành dưới núi đã bị binh sĩ quân đoàn Thanh Long chiếm đoạt?

Cần bao nhiêu bản lĩnh chứ?

Dưới núi có tới mấy vạn quân Ngô đó!

Quân thần Thiệu Quốc cũng sớm đã dò hỏi, sau khi quân Ngô rút binh khỏi Thiệu Quốc đã để lại mười mấy vạn binh lính trấn thủ, trong đó lại phân ra một số binh lực tiến hành đuổi giết tàn quân của Thiệu Quốc.

Mặc dù không biết cụ thể có bao nhiêu binh lực, nhưng tuyệt đối sẽ không dưới năm vạn binh lính!

Theo suy nghĩ lúc đầu của quân thần Thiệu Quốc, chỉ cần có thể giữ được cái mạng, tạm thời an ổn xuống núi đã quá mãn nguyện rồi, còn chuyện đuổi quân Ngô ra khỏi thành đến nghĩ cũng không dám nghĩ.

Mà bây giờ, không chỉ có viện quân đến, hơn nữa còn đánh đuổi được quân Ngô đi, thật sự đã vượt quá xa dự tính.

Tâm trạng của quân thần Thiệu Quốc nhất định đang thoải mái không thôi, cảm thấy có lại hy vọng.

- Vị tướng quân này, lời đó là thật phải không?

Trong lòng Hoàng đế Thiệu Quốc mong đợi, nhưng cũng không bớt hoài nghi.

Bách phu trưởng cười một tiếng, nói:

- Bệ hạ có nghi ngờ này, cũng dễ hiểu. Đúng là các huynh đệ quân đoàn Thanh Long ta hành động hơi nhanh, mới khiến cho quý quân không nhận được tin báo.

- Không biết quý quân đánh lui quân Ngô từ lúc nào? Căn cứ theo những gì chúng ta biết, quân Ngô hôm qua còn đi lại ở dưới chân núi, lượn lờ tuần tra.

Công Tử An hỏi.

- Chuyện này... Nhắc tới cũng rất kỳ lạ, khi binh sĩ quân đoàn Thanh Long ta đến ngoài thành, quân Ngô lập tức canh chừng rồi tìm đường chạy, rút lui về phía Nam, quân ta truy kích theo nhưng chỉ xảy ra giao chiến nhỏ, giết không tới ngàn tên địch, thật sự là hết sức kỳ quặc.

Nghe vậy, mấy quân thần trao đổi ánh mắt lẫn nhau, ngập ngừng do dự.

Trong lòng Bách phu trưởng hiểu rõ, biết quân thần Thiệu Quốc vẫn còn nghi ngờ thân phận của mình, vì vậy cũng không giải thích nhiều, mặc cho bọn họ quan sát suy đoán.

Bỗng nhiên, Thái tử ở bên cạnh mở miệng, dường như nghĩ ra cách giải quyết gì đó:

- Chúng ta đã sớm nghe nói, binh sĩ Thương Quốc ai cũng có thể biết chữ nhận câu. Nếu vị tướng quân này có thể kêu các huynh đệ tới, ngay trước mặt của mọi người nhận ra một ít chữ, thiệt giả tự hiểu.

- Cách hay!

- Không tệ! Thái tử điện hạ đa mưu túc trí.

Trong lúc nhất thời các tướng sĩ đang chờ đợi vô cùng sốt ruột ở bên cạnh, tất cả đều bừng tỉnh hiểu ra, mở cờ trong bụng.

- Xin tướng quân đừng trách, thời điểm đặc biệt, tất nhiên phải dùng biện pháp đặc biệt. Vì thế chỉ có thể xin lỗi!

Hoàng đế Thiệu Quốc lúng túng cười một tiếng. Đường đường là Hoàng đế một nước, lại phải dùng biện pháp này để phân biệt địch hay bạn, sợ hãi quân Ngô ở chân núi như hồng thủy mãnh thú, cũng coi như cực kỳ chán nản.

- Ấy, không nên nói như vậy!

Bách phu trưởng xua tay, vội nói:

- Thời điểm đặc biệt, mấy vị còn có thể giữ sự trầm tĩnh như vậy, thật sự là đáng quý, làm người ta phải kính nể.

Vừa nói, Bách phu trưởng lệnh cho một binh sĩ đi cùng về gọi các huynh đệ dưới chân núi tới.

Chỉ chốc lát, hơn chín mươi binh sĩ còn lại đã đến đông đủ, hiển nhiên rất tò mò tại sao Bách phu trưởng lại gọi mọi người lên trên núi.

Nhưng mà, lập tức bọn họ đã hiểu được toàn bộ câu chuyện, nhất thời dở khóc dở cười.

Lại hoài nghi mình là gian tế của quân Ngô giả trang!

Thật sự là buồn cười!

Quân Thiệu bọn họ không có năng lực đối kháng với quân Ngô thì thôi, ngược lại còn nghi ngờ thực lực của quân đoàn Thanh Long, đây không phải là chuyện nực cười thì là cái gì?

Vô tình, trong lòng những binh sĩ quân đoàn Thanh Long này có thêm mấy phần khinh thị đối với quân thần Thiệu Quốc.

Nếu lời đã nói rõ ra thì cũng không cần che che giấu giấu, Thái tử Thiệu Quốc ra đề, yêu cầu người mang bút mực tới, tùy tiện viết ra một bài văn, ngay sau đó chọn ra một ít chữ, thử chư vị binh sĩ ở đây.

Kết quả rất rõ ràng, đối với những binh sĩ đã nhập ngũ mấy năm mà nói, kỹ năng đọc chữ này là cơ bản nhất, đã sớm không thể thuần thục hơn.

Thái tử Thiệu Quốc liên tục tra xét hơn hai mươi người, không có bất kỳ người nào trả lời sai, lúc này nghi ngờ trong lòng cũng hoàn toàn mất đi.

Hiện nay, quân đội nước nào có thể khiến các binh sĩ bình thường cũng có thể biết đọc chữ?

Chỉ có thương Quốc!

Mà quân Ngô giả dạng quân Thương, lại cố ý an bài tất cả đều là binh sĩ biết chữ, vậy thì mưu kế quá cẩn thận rồi.

Chuyện này cơ hồ không tồn tại.

- Tốt lắm, nếu đúng là các huynh đệ quân đoàn Thanh Long, thì mau sớm phái người xuống núi, hai quân tập hợp cùng một chỗ, nhất định có thể đánh lui quân Ngô!

Hoàng đế Thiệu Quốc vô cùng kích động, hai ngày nay thật sự là quá gian nan, bây giờ vất vả chờ được viện quân của Thương Quốc, hy vọng trong lòng đã bùng cháy lên, tâm tình muốn xuống núi như mũi tên rời cung.

Hơn bốn vạn đại quân chia làm hai nhóm, nhóm thứ nhất một vạn binh sĩ do Thái tử thống lĩnh xuống núi.

Đến lúc rạng sáng, một vạn binh sĩ an ổn tiến vào trong thành. Sau khi tin tức truyền lên núi, lúc này Hoàng đế Thiệu Quốc mới bỏ hết phòng bị, cùng Công Tử An dẫn hơn ba vạn binh sĩ còn lại cùng nhau xuống núi.

Mới vừa tiến vào trong thành trì, Hoàng đế Thiệu Quốc đã thấy một tướng quân mặc soái bào đầy uy mãnh, dẫn một đám người tiến lên đón.

- Vị này là...

Hoàng đế Thiệu Quốc kinh ngạc. Nhìn vào phong thái mà đoán, hắn liền biết vị tướng quân trước mặt có khí độ bất phàm, tầm khoảng bốn mươi, năm mươi tuổi, nhưng sự uy nghiêm tỏa ra từ trên người mơ hồ còn nồng nặc hơn so với vị Hoàng đế như hắn.

- Khởi bẩm bệ hạ, đó là Đại Nguyên soái Vệ Trung Toàn của quân đoàn Thanh Long ta, lần này phụng mệnh Hoàng đế Bệ hạ, tự mình dẫn đại quân tới gấp rút tiếp viện.

Bách phu trưởng ở bên cạnh giải thích.

Vệ Trung Toàn?

Hoàng đế Thiệu Quốc cau mày lại, trong lòng chấn động, thay đổi phong thái ung dung trước đó, ngạc nhiên xen lẫn mừng rỡ cất bước về phía trước.

Vệ Trung Toàn!

Đại Nguyên soái Vệ Trung Toàn của quân đoàn Thanh Long đó!

Chỉ cần hiểu biết một chút về Thương Quốc, đều biết ba chữ Vệ Trung Toàn này có nghĩa gì.

Đây chính là nhân vật ngồi vững vị trí số một trong quân đội Thương Quốc, mặc dù chỉ là một trong sáu vị Đại Nguyên soái, nhưng ai cũng biết, mấy vị Đại Nguyên soái còn lại đều rất cung kính với Vệ Trung Toàn, chỉ cần hai quân hợp nhất, đều tự giác để quân đoàn Thanh Long dẫn đầu.

Vệ Trung Toàn, là bề tôi mà Hoàng đế Thương Quốc tín nhiệm nhất, cũng là thần tử yên tâm nhất.

Trước mắt, tước vị cao nhất trong quân đội Thương Quốc chính là vị Vệ Trung Toàn này, nghe nói đã là Hầu tước năm sao, chỉ kém một bước nữa liền có thể phong Công tước.

Bàn về danh tiếng trong thiên hạ, Vệ Trung Toàn có thể không bằng Đại Nguyên soái Cảnh Quý của Kỳ Lân Quân. Nhưng đối với Thiệu Quốc lúc này mà nói, quân đoàn Thanh Long dưới quyền Vệ Trung Toàn thích hợp hơn nhiều so với Kỳ Lân quân. Bởi vì đây là một trận chiến thu phục thành trì, gặp thành tường cao ngất kia, Kỳ Lân quân chỉ có thể đứng nhìn than thở, chỉ có quân đoàn Thanh Long mới có thể phát huy chiến lực lớn nhất.

- Ha ha ha! Ngoại thần bái kiến Thiệu Hoàng Bệ hạ, cứu giá chậm trễ, xin bệ hạ thứ tội!

Tiếng Vệ Trung Toàn sang sảng truyền tới, toàn bộ binh sĩ trực cửa thành dồn dập nhấn cán đao, thi lễ với hắn.

- Đại Nguyên soái khách khí! Quý quân ngàn dặm hành quân tới đây, thật sự làm cho quân thần Thiệu Quốc ta xấu hổ.

Hoàng đế Thiệu Quốc cười nói.

Vệ Trung Toàn cũng không dài dòng nữa. Làm một Đại Nguyên soái, hắn cũng có kiêu ngạo của mình, đừng nói là một Hoàng đế Thiệu Quốc đang chán nản, cho dù là lúc Thiệu Quốc hưng thịnh, hắn cũng sẽ không giả vờ làm gì.

Đây cũng là khí tượng đại quốc.

Đây cũng là sự tự tin của tướng soái đại quốc.


Bạn cần đăng nhập để bình luận