Bất Hủ Đế Hoàng
Chương 412: Nữ Đế Mang Thai
=== oOo ===
Lặng yên không một tiếng động, tác phẩm tiểu thuyết ( Đại Thương anh hùng truyện ) đã dần dần phổ biến ở các quốc gia.
Cái thời đại này, cuộc sống giải trí vốn rất khô khan, đám học giả suốt ngày chỉ cắm đầu vào trong đống sách cũ, cũng đều đang nghiên cứu cái gọi là đạo lý trị quốc bình thiên hạ, quá nửa đều là vì làm đầy túi tiền của gia tộc.
Vì thế, ( ngụ ngôn cố sự ) của Thương Quốc được xuất bản, mới có thể gây ảnh hưởng lớn đến như vậy trong toàn bộ thiên hạ.
Từ mức độ nào đó mà nói, nội dung bên trong ( ngụ ngôn cố sự ) chứa đựng những đạo lý kia, cũng có tác dụng giác ngộ tư tưởng.
Những năm tiếp theo, Thương Quốc liên tục xuất bản các loại tác phẩm khác nhau, gần như hình thành một xu hướng văn hóa, cũng là một loại nền tảng để phát triển tư tưởng, phảng phất một mảnh đất đai khô cằn, được truyền vào dòng nước chảy cuồn cuộn không ngừng, dung nhập vào trong cuộc sống của mọi người trong thiên hạ.
Không thể tránh khỏi một điều, Thương Quốc đã trở thành trung tâm văn hóa của toàn thiên hạ.
Mà lúc trung tâm văn hóa này bỗng nhiên lại truyền lưu ra một quyển ( Đại Thương anh hùng truyện ), mọi người tự nhiên sẽ vô cùng hiếu kỳ.
Sau khi đọc xong, mới kinh ngạc phát hiện ra điều tuyệt vời của nó.
Trong quá khứ trước đây, chưa bao giờ có loại nào như thế này!
Trên thực tế, bị giới hạn bởi trang giấy và nhiều nhân tố, kỳ thực các quốc gia khác cơ bản chỉ có hoàng gia hoặc là quý tộc, mới có thể tổ chức môn khách biên soạn phát hành sách trên quy mô lớn. Một quyển sách thường thường cần mười mấy môn khách tổn hao tâm huyết tới mấy năm mới có thể hoàn thành, dù vậy cũng rất ít truyền lưu ra bên ngoài, có thể lưu thông ở chính quốc gia mình đã là chuyện vô cùng ghê gớm rồi.
Mà ( Đại Thương anh hùng truyện ) lại khá khác biệt, đây là lần đầu tiên Thương Quốc xuất bản thể loại văn học này. So với các loại sách khác, giá tiền để mua nó rẻ đến mức làm cho người ta giận sôi, một lượng bạc là có thể mua một quyển.
Còn về nội dung?
Nội dung chủ yếu viết về một số cuộc đại chiến của Thương Quốc, và sự tích về các vị tướng lĩnh. Hơn nữa, còn dùng phương thức vô cùng không biết xấu hổ, đi thần thánh hóa những vị tướng lĩnh này của Thương Quốc.
Còn những tướng lĩnh bên phía kẻ địch, ví dụ như Nhị hoàng tử Trịnh Quốc, Hoàng đế Ngô Quốc, Đại Tướng quân Ngô Quốc Đường Ngả, Đại Tướng quân Tấn Quốc Hoa Ôn Kỳ, Uông Chấp và rất nhiều người khác, đều mang hình tượng kẻ ác ôn đáng ghét.
Không tới mấy ngày, ở một số quán trà, cũng đã có người trò chuyện về sự tích của những vị anh hùng ở bên trong.
Có vẻ như các vị tướng lĩnh của quốc gia còn lại, theo một cách tự nhiên, bị đè thấp hơn một đầu.
Hơn nữa, ở bên trong các loại cố sự khác nhau cũng không khó nhận ra, Hoàng đế Thương Quốc là một vị Hoàng đế rất nhân ái bao dung, nhìn xa hiểu rộng, thiên hạ vô song, được thần minh âm thầm che chở.
Những điều này, sau khi đám quý tộc cao tầng của các quốc gia nghe xong, đương nhiên đều xem thường.
Thế nhưng, dân chúng bình thường lại thừa nhận rồi!
Lập tức, ở dân gian các nước bỗng xuất hiện một hiện tượng rất khác thường, danh vọng Hoàng đế Thương Quốc xâm nhập và tăng cao trong lòng bách tính, tất cả các vị tướng lĩnh Thương Quốc cũng đều trở thành danh tướng thiên hạ, phảng phất không thể chiến thắng họ được.
Loại hiện tượng này, khiến cho Hoàng đế các quốc gia cảm thấy rất lo lắng.
Sau khi Thương Quốc được thần thánh hóa như vậy, sau đó còn đánh như thế nào?
Tiếp đó, những tướng sĩ xuất thân từ tầng lớp bình dân kia, nào còn có lòng tin giao chiến với Thương Quốc?
Tình cảnh này khiến cho các nước cảm nhận được áp lực đến từ Thương Quốc. Bọn họ cũng không e ngại sức mạnh Thương Quốc hiện nay, dù sao mạnh hơn nữa cũng chỉ tương đương với Tấn Quốc trước kia, thứ bọn họ lo lắng chính là hiện giờ Thương Quốc biểu hiện ra uy thế mạnh mẽ, cùng với sức ảnh hưởng đến lòng dân nước khác, điều đó sẽ tạo thành hậu quả nghiêm trọng đối với sự thống trị của bản thân. Từ đó Thương Quốc sẽ đạp ở trên đầu các quốc gia, từng bước một trưởng thành lớn mạnh.
Ngay lúc tác phẩm ( Đại Thương anh hùng truyện ) đang huyên náo sôi sục ở bên ngoài, Lễ Bộ được Dương Mộc giao cho trọng trách tuyển chọn sĩ tử, tổ chức ra một nhóm người, lại bắt tay sáng tác một quyển sách khác.
Tên là ( Đây không phải dã sử ).
Đây là một quyển sách cố sự dưới bìa sách lịch sử, tuy rằng tên sách không quá đặc sắc, còn đem chính mình gạt sang một bên với thể loại dã sử.
Thế nhưng thực ra, nó chính là dã sử!
Khác với tác phẩm ( Đại Thương anh hùng truyện ) chính là, những cố sự này viết về văn thần hoặc là ca tụng những con người đạo đức cao đẹp, cũng có một số câu chuyện thú vị xảy ra trong cuộc sống thực tế. Nói chung, nó đem toàn bộ mặt tốt của Thương Quốc bày ra trước mắt mọi người thông qua văn tự, chính là vẽ lên một xã hội lý tưởng.
Ví dụ như chuyện lúc trước Khổng Thượng Hiền gặp gỡ trò chuyện cùng Dương Mộc, chuyện về Đại Nguyên soái Cảnh Quý mang thân phận một hàng tướng, sau khi mật đàm cùng bệ hạ ở trong cung thì đã hoàn toàn thay đổi, lại hoặc là Hoàng hậu nương nương tự mình thiết kế chiến bào quân trang cho các tướng sĩ... Những việc như thế, càng nghiêng về loại hình tiết lộ giảng giải.
Quả nhiên, sau khi tác phẩm ( Đây không phải dã sử) xuất hiện ở bên ngoài, phản ứng từ dư luận vẫn rầm rộ.
Thậm chí đến sau này, hai quyển sách đồng thời phát huy tác dụng, làm cho nơi nơi xuất hiện từng luồng nói bóng nói gió xôn xao, gây nên sự bất mãn trong lòng rất nhiều người.
Ví dụ như, sau khi Đại Tướng quân Tấn Quốc Hoa Ôn Kỳ đọc xong quyển sách này, trở nên tức giận không chỗ phát tiết.
Trên thực tế, hắn là một vị tướng quân chính trực, hơn nữa lại trung quân ái quốc. Nhưng bởi vì ở bên trong quyển sách hắn là đối thủ của Thương Quốc, hơn nữa giữ nhiệm vụ ngăn chặn quân đoàn Thanh Long và quân đoàn Bạch Hổ, vì vậy mà bị khắc hoạ thành một nhân vật phản diện, vì đạt được mục đích mà không để ý đến sự sống chết của quân đội minh hữu.
Hắn thực sự không nghĩ ra, chính mình chưa từng từ chối trợ giúp Uông Chấp, sao lại nói chính mình là nguyên nhân dẫn đến việc Uông Chấp tự sát?
Uông Chấp là do bị quân đoàn Bạch Hổ đánh lén, trong đêm bị giết sạch hai mươi mấy vạn đại quân, dẫn đến doanh trại hậu phương bị vây công phá hủy, hắn xấu hổ mà tự sát đấy chứ?
Ở bên trong cuốn sách, lại mô tả chi tiết về cái chết của Uông Chấp, nguyên nhân dẫn đến mấy chục vạn đại quân bị tiêu diệt, lại đều do lỗi lầm của Hoa Ôn Kỳ hắn.
Nếu như tiên đế cầm quyền thì còn tốt, đối với loại nói bóng nói gió bực này, chính mình cũng không cần để ý tới.
Thế nhưng hiện tại, Hoàng Đế chính là Vương Hàm Ninh, tướng lĩnh chỉ huy quân đội được tín nhiệm nhất lại là Trâu Cát. Trước kia hai người này đều coi hắn là cái đinh trong mắt, nếu không phải nửa năm trước vội vàng đến tham gia Hội minh ở Thương Thành, hắn tranh thủ liên kết cùng Tần Kham đồng bệnh tương liên nhằm hỗ trợ lẫn nhau, sợ là đã sớm bị Vương Hàm Ninh sửa trị rồi.
Lời đồn đại quá nhiều, sẽ khiến cho thanh danh của hắn dần trở nên xấu xí, cũng dễ dàng bị vùi dập trong miệng lưỡi người đời.
Nói chung, hiện tại bên trong Tấn Quốc đã có không ít người mắng sau lưng hắn, trong đó không thiếu người thuộc tầng lớp quý tộc.
Dù sao, Tấn Quốc thất bại trong cuộc chiến tranh kia, bên gánh chịu tổn thương lợi ích lớn nhất chính những quý tộc này, bọn họ phải cắt đất đền tiền từ chính máu thịt của mình.
Theo lời đồn đại càng ngày càng nhiều, tinh thần Hoa Ôn Kỳ triệt để rối bời, quả thực là sống không bằng chết.
Có cảm xúc tương tự, còn có Nữ đế Nguyễn Quốc Nguyễn Thải Nhị.
Bởi vì, ở trong quyển sách ( Đây không phải dã sử ) này, có một chỗ nhắc đến mối quan hệ bí mật giữa Nguyễn Quốc và Thương Quốc, nói là lúc trước Hoàng đế Thương Quốc đi tới Tấn Thành tham gia Hội minh, có kết bạn với Nữ đế Nguyễn Quốc, không ngờ Nữ đế nảy sinh tình cảm ám muội đối với hắn, mấy lần tìm cách hấp dẫn, thế nhưng Hoàng đế Thương Quốc thờ ơ không động lòng, Nữ đế Nguyễn Quốc buồn rầu tiếc nuối, cuối cùng chỉ có thể chôn sâu đoạn tình yêu say đắm này tận đáy lòng, giữ làm kỉ niệm.
- Lúc nào ta yêu thương đồ đáng ghét đó chứ? !
Nữ đế Nguyễn Quốc Nguyễn Thải Nhị nhìn đến trang này thì tức giận đến run người, dưới cơn nóng giận nàng cầm cuốn sách ( Đây không phải dã sử ) trong tay ném ra ngoài cửa.
Nói chung, Thương Quốc lặng yên không một tiếng động, từ từ đem sức ảnh hưởng của mình lan đến các quốc gia còn lại.
Tất cả các nước đều đang âm thầm tự tích trữ sức mạnh.
Cứ như vậy, thời gian tiến vào tháng 8.
Kinh đô mới của Thương Quốc bắt đầu khởi công xây dựng với khí thế hừng hực trong toàn dân, Thương Quốc huy động tới hơn năm mươi vạn dân phu cùng tham gia công trình này.
Năm mươi vạn người chỉ vì kiến thiết một tòa thành trì, chi phí mỗi ngày là một con số khổng lồ.
Vốn Vương kỳ cũng được kiến thiết rất khá, mấy tòa cứ điểm quan trọng đang trong quá trình xây dựng, trải qua mấy tháng là có thể đưa vào sử dụng, dùng để phòng thủ kẻ địch đến từ phía Tây.
Nhưng mà, ngay khi Dương Mộc thoải mái, cho rằng mấy năm tới có thể thảnh thơi sống trong tháng ngày hòa bình, thì bỗng nhiên phát sinh biến cố.
Lần này là đến từ Nguyễn Quốc.
Căn cứ theo tin tức từ sứ thần ngoại giao thường trú ở Nguyễn Quốc truyền về, trong cung đình Nguyễn Quốc phát sinh biến cố.
Dường như, mấy vị Vương gia trong nước đồng thời gây khó dễ đối với Nữ đế Nguyễn Quốc.
Lúc vừa mới nghe được tin tức này, Dương Mộc cảm thấy rất nghi hoặc.
Hắn không hiểu, Nguyễn Quốc đang hùng mạnh, sau khi hai cuộc chiến tranh phạt Ngụy và phạt Tấn kết thúc thắng lợi, khiến cho uy vọng Nữ đế Nguyễn Quốc tăng mạnh ở trong nước, triệt để nắm giữ toàn bộ quân đội và triều đình. Có thể nói, đây là thời điểm quyền lực thịnh vượng, mặc dù mấy phe thế lực có hợp lại, cũng khó có thể lay động địa vị của nàng.
Nhưng mà, vì sao trong chớp mắt, những vị Vương gia kia lại dám gây khó dễ cho nàng chứ?
Lẽ nào, nhìn thấy thế lực của nàng càng ngày càng lớn mạnh, nên vội vã không nhịn nổi?
Không thể nào…
Nói chung, cuộc chiến giành ngôi vị Hoàng đế là điều không thể tránh khỏi, thuộc về loại truyện ở vào thế cưỡi hổ khó xuống. Hoặc là leo lên ngôi vị hoàng đế, hoặc là chờ sau khi Hoàng đế mới lên ngôi bị thanh toán. Vì thế, chỉ có thể nỗ lực trèo lên trên, mãi đến tận khi thành công leo lên bảo tọa chí cao mới thôi.
Lúc này, bầu không khí trong triều đình Nguyễn Quốc chẳng khác gì cho chư vương uống một viên thuốc an thần. Tuy rằng ai cũng không thể leo lên ngôi vị hoàng đế, thế nhưng đều trong tình trạng an toàn.
Ít nhất thì trong số những vị Vương gia này, không phải mỗi người đều muốn làm Hoàng Đế, chỉ là vì tính mạng dòng dõi cùng thế lực sau lưng, cho nên mới không thể không nhắm mắt tranh đoạt ngôi vị.
Nếu không, bọn họ cũng sẽ không đồng thời thỏa hiệp để vị công chúa Nguyễn Thải Nhị này, thượng vị làm Hoàng Đế.
Ngay lập tức, Dương Mộc gọi Thượng thư Bộ Ngoại giao Nghiêm Hoa đến Tử Thần điện nghị sự.
Cũng bởi vì có liên quan đến Nữ đế Nguyễn Quốc, nên Hoàng Hậu cũng đến tham gia thảo luận.
Một lát sau, một Hoàng đế và một Hoàng hậu cùng đi tới Tử Thần điện.
Bởi vì trong thời gian hành chính, nên ngay sau khi Nghiêm Hoa bàn giao lại công việc đang xử lý dở ở Bộ Ngoại giao, mất không tới nửa canh giờ, hắn đã có mặt ở Tử Thần điện.
- Chuyện ở Nguyễn Quốc, đến cùng là như thế nào?
Dương Mộc nghiêm túc hỏi.
- Khởi bẩm bệ hạ, việc này không phải chuyện nhỏ, cũng không phải là chư vương Nguyễn Quốc gây nội loạn, mà là Nữ đế Nguyễn Quốc xảy ra vấn đề rồi.
- Nàng xảy ra vấn đề gì?
- Căn cứ theo tin sứ thần báo lại, Nữ đế Nguyễn Quốc có thai! Mấy ngày liền Nữ đế không lên triều, sau đó lại xuất hiện triệu chứng mang thai. Giờ trong triều đang nghị luận sôi nổi, lời đồn đại nổi lên bốn phía, các vị Vương gia còn lại cổ động Hoàng thất và đại thần bắt đầu làm khó dễ.
Chuyện này...
Nữ đế Nguyễn Quốc mang thai?
Sau khi Dương Mộc nghe được tin tức này liền ngây người rất lâu, sau đó quay đầu sang nhìn Hoàng Hậu, há miệng nhưng không nói nổi, trong lòng cảm giác rất khó chịu.
Ánh mắt Hoàng Hậu cũng vô cùng u oán.
Hữu tâm cắm hoa hoa không nở, vô ý trồng liễu liễu xanh um.
Người so với người, thật tức chết mà!
Suy nghĩ một chút, thời gian vị Nữ đế kia ở Thương Quốc, trước sau cũng vào khoảng một tháng, tính cả số lần đi ngủ trong Hoàng cung lúc đó, cũng chỉ khoảng năm, sáu lần.
Vậy mà lại có hài tử?
Có thể nói, Nữ đế Nguyễn Quốc rất không muốn muốn đứa bé này, nhưng lại hoàn toàn không ngờ được rằng, tuy vẫn luôn mang tâm thái như vậy nhưng nàng lại có hài tử.
Trái lại, Hoàng Hậu gả cho Dương Mộc cũng đã gần sáu, bảy năm, nhưng cái bụng vẫn không có một điểm phản ứng, việc này đã thành khúc mắc trong lòng Hoàng Hậu.
Tới tận mấy ngày qua, Hoàng Hậu giống như là muốn bồi thường hắn, mặc cho hắn hái, muốn gì cũng được.
- Vậy mà mang thai sao...
Sau khi Hoàng Hậu ở bên cạnh nghe được tin tức này, nỉ non một câu, dùng một loại ánh mắt vô cùng u oán nhìn chằm chằm hắn.
Dương Mộc dở khóc dở cười.
Dùng bộ dạng ấy nhìn ta làm gì?
Không phải ta không được, mà là cái bụng nàng không hăng hái đấy chứ?
Đương nhiên, bất kể thế nào hắn cũng không thể nói ra câu này được, bằng không trong lòng Hoàng Hậu càng thêm khó chịu.
- Hiện tại tình hình Nguyễn Quốc thế nào rồi?
Dương Mộc hỏi.
- Nữ đế Nguyễn Quốc rất bị động, việc này đã khiêu khích đến điểm mấu chốt của quý tộc Nguyễn Quốc, đánh vỡ sự cân bằng giữa các thế lực, bởi vậy đã trở thành công địch chung của mấy phe thế lực.
- Vậy... Nữ đế Nguyễn Quốc ứng phó ra sao?
- Điều này... Tình cảnh hiện giờ của Nữ đế Nguyễn Quốc rất không ổn, chịu áp lực từ mọi phía, suốt ngày đóng cửa ở trong Hoàng cung không chịu ra ngoài, còn lén lút điều động mấy đường binh mã và Đại tướng thân tín vào kinh thành, liên tục bãi miễn rất nhiều quan chức trong triều đình, có thể nói là sóng ngầm cuồn cuộn... Bất cứ lúc nào Nguyễn Quốc cũng có thể bạo phát nội loạn.
- Ý của khanh là ... bản thân Nữ đế Nguyễn Quốc không có gì đáng ngại?
- Đúng là như vậy!
- Vậy còn đám quý tộc và quan lại triều đình Nguyễn Quốc, có thể truy cứu hài tử trong bụng Nữ đế hay không?
- Chắc chắn có! Ninh Vương Nguyễn Phụ Ninh yêu cầu Nữ đế Nguyễn Quốc giao ra gian phu, sau đó từ khỏi Vương vị, thậm chí Vũ Vương Nguyễn Phụ Vũ còn yêu cầu Nữ đế bỏ đi cái thai.
Gian phu?
Bỏ thai nhi?
Sắc mặt Dương Mộc trở nên khó coi. Đương nhiên hắn cũng biết Nghiêm Hoa không biết chân tướng sự việc mới nói như vậy, nên cũng chẳng để trong lòng.
Có điều, từ trong những tin tức Nghiêm Hoa nói ra, hắn thực sự có thể đoán được một ít.
Xem ra, hiện giờ Ninh Vương Nguyễn Quốc Nguyễn Phụ Ninh đang chiếm ưu thế, nếu không cũng không đưa ra điều kiện thoái vị cho Nữ đế Nguyễn Quốc.
Về phần Vũ Vương, đúng là vẫn còn tâm ý giữ gìn Nữ đế.
Việc này phải xử lý như thế nào, đã trở thành một vấn đề vô cùng quan trọng.
Một là Nữ đế thoái vị, khẳng định chỉ có con đường chết.
Nhưng nếu không thoái vị, lại khó có thể bàn giao với người dân trong nước và giới quý tộc.
Lúc trước, vì sao quý tộc trong nước lại cho nàng ngôi vị Hoàng đế này? Cũng bởi vì nàng là nữ nhi, không có buồn phiền về đời sau, sau khi thoái vị sẽ có thể nhường ngôi Hoàng Đế ra ngoài.
Như vậy không chỉ tránh khỏi việc các vị Vương gia vì mơ ước ngôi vị Hoàng đế mà đấu tranh nội loạn, tạo đà cho sự cân bằng lợi ích, hỗ trợ cho việc ổn định cục diện Nguyễn Quốc.
Đúng như dự đoán, quyết định ban đầu đưa ra là hoàn toàn chính xác.
Chính sự ổn định trong mấy năm vừa qua, Nguyễn Quốc nắm lấy cơ hội, phát triển nhanh như gió, thân phận rất nhiều đại thần triều đình và thế gia đại tộc trong nước cũng theo nước lên thì thuyền lên.
Vốn dĩ vẫn bình an vô sự, chư vương cũng sẽ không coi chuyện tranh quyền đoạt vị là đại sự hàng đầu, thế lực khắp nơi dần dần lắng xuống.
Nhưng mà, Nữ đế Nguyễn Quốc bỗng nhiên mang thai, chuyện này tính toán thế nào đây?
Đầu tiên, xử lý hài tử sinh ra như thế nào? Là nam hay là nữ? Có bị lập thành Thái tử hay không? Giang sơn Nguyễn Quốc chẳng lẽ muốn chắp tay dâng cho họ khác?
Điểm này, đừng nói chư vương không đáp ứng, ngay đến những lão nhân có địa vị trong hoàng tộc, cũng sẽ tuyệt đối không thể chấp nhận.
Tuy rằng thế giới này vẫn không có khái niệm sinh lý học, cũng không có quan niệm trinh tiết rõ ràng như vậy, thế nhưng bất luận thế nào thì việc mang thai khi chưa kết hôn đều không được người đời chấp nhận.
Huống chi, người mang thai kia đường đường là Nữ đế một quốc gia.
Bạn cần đăng nhập để bình luận