Bất Hủ Đế Hoàng
Chương 421: Hội Giám Thưởng Pha Lê
=== oOo ===
Số lượng không nhiều?
Ai tới trước thì được trước?
Các thương nhân của Sở Quốc quả thực cạn lời.
Nếu không phải ngại Tần Trường Phong là người đứng đầu Bộ Công thương, sợ rằng lúc này bọn họ đều đã mắng lớn rồi.
Đây chính là bảo vật vô giá đó!
Đánh vỡ cũng không có gì, dù sao những viên pha lê còn lại sẽ càng đắt hơn trước, tương đương với chuyển tổn thất đến trên thân những thương nhân bọn họ.
Bây giờ thì hay rồi, vốn một vạn lượng có thể mua được một viên pha lê, bây giờ tối thiểu tăng lên gấp mấy lần.
Đây chính là thành phẩm thật sự đấy!
- Các vị, bây giờ sẽ bán số pha lê này là năm vạn lượng bạc một viên, các vị thấy thế nào?
Tần Trường Phong uống một ngụm trà, thản nhiên nói.
Năm vạn lượng...
Tim mọi người thắt lại.
Năm vạn lượng bạc không phải một con số nhỏ, bình thường thứ bán được với giá này hoặc là bảo vật trân quý hiếm thấy, hoặc là vật có ý nghĩa đặc thù, chỉ có thế gia đại tộc và hoàng gia mới có tư cách nắm giữ.
Bây giờ dùng năm vạn lượng bạc để mua một viên pha lê, thật sự làm bọn họ khó tiếp nhận nổi.
Nhưng không ai trả giá.
Vật hiếm thì quý, bây giờ chỉ có bảy viên pha lê, ở đây lại có đại biểu của mười lăm đội buôn.
Chắc chắn chỉ có một nửa số người có thể mua được.
Mấu chốt là mỗi viên đều có màu sắc không giống nhau, có thể nói là mỗi viên đều là thứ độc nhất vô nhị.
Chỉ dựa vào đặc điểm độc nhất vô nhị này, muốn bán năm vạn lượng bạc một viên cũng không sợ bán không được.
- Như vậy đi, Từ gia ta mua một viên màu tím.
- Không được! Dựa vào cái gì mà đội buôn của Từ gia các ngươi lại đòi màu tím chứ! Đội buôn Lưu gia ta cũng muốn!
- Mạc gia ta bằng lòng trả sáu vạn lượng bạc cho viên pha lê màu tím!
Mọi người trắng trợn tranh cãi ầm ĩ, đối tượng tranh đoạt chính là viên màu tím trong bảy viên pha lê kia.
Tần Trường Phong lặng im không nói gì, ung dung nhìn đám người kia tranh cãi không ngừng, trong lòng lại sáng như gương.
Trên thực tế, chỉ nhìn từ màu sắc và mức độ mỹ quan, bảy viên pha lê đều không phân cao thấp, lấy bất kỳ một viên nào ra đều có thể sáng tới lóa mắt.
Nhưng những người này cứ nhất quyết tập trung tranh đoạt một viên màu tím, chắc chắn không gì ngoài tranh thể diện.
Nếu hắn đoán không nhầm, chắc là Hoàng đế hoặc vị sủng phi nào của Sở Quốc rất yêu thích vật màu tím, vì vậy những người này mới tranh đoạt như vậy.
- Các vị, sao không nghe tại hạ nói một lời?
Thật lâu sau, Tần Trường Phong nhìn những người này tranh đoạt tới đỏ mặt tía tai, không khỏi lắc đầu nói:
- Chúng ta sẽ dùng cách thức rút thăm để lựa chọn ra rốt cuộc ai sẽ nắm giữ bảy viên pha lê này, như vậy có được không?
Rút thăm?
Mọi người ngừng tranh cãi, ai nấy đều bị thu hút bởi đề nghị này.
Dù sao mọi người cũng không thiếu mấy vạn lượng bạc, cứ tranh cãi tiếp thì quả thật khó có thể thương lượng ra được kết quả gì.
Vậy còn không bằng mặc cho số phận, ai có thể rút được thì viên pha lê màu tím sẽ thuộc về người đó.
- Tốt, Thượng Thư đại nhân công bằng chính trực, chúng ta nghe theo ngài.
- Vẫn mong đại nhân đứng ra chủ trì, Từ gia ta tuyệt đối sẽ không có ý kiến.
- Mạc gia cũng không có ý kiến.
- Lại theo Thượng Thư đại nhân nói đi.
Tất cả mọi người công nhận cách rút thăm của Tần Trường Phong, ai nấy đều tỏ thái độ.
Tần Trường Phong gật đầu nói:
- Tuy nhiên ta phải nói trước, quyền sở hữu viên pha lê này là do rút thăm quyết định, nhưng giá vẫn không thể không rõ ràng, sẽ dựa theo mọi người đã thảo luận trước đó, viên pha lê màu tím tạm thời được định giá là sáu vạn lượng bạc một viên, các viên còn lại là năm vạn lượng một viên, thế nào?
Các thương nhân Sở Quốc liếc nhìn nhau, mặc dù trong lòng thầm mắng lão hồ ly, nhưng ngoài mặt ai nấy đều gật đầu đồng ý.
Chẳng mấy chốc người hầu mang tới một tờ giấy trắng lớn, bị chia làm mười lăm phần, trong đó có bảy phần viết bảy loại màu sắc của viên pha lê, sau đó vo thành một cục, mỗi người đại biểu cho mười lăm đội buôn lấy ra một cục.
- Ha ha ha! Quả nhiên vẫn bị đội buôn của Từ gia ta đoạt được rồi!
Người đại biểu cho đội buôn Từ gia cười ha ha, hắn rút trúng viên pha lê màu tím.
Những người còn lại rút được viên pha lê đều khẽ gật đầu, xem như nhận được một chút an ủi.
Người rút được mảnh giấy trắng chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu, than thở mình không may mắn.
Bảy viên pha lê với màu sắc rực rỡ cuối cùng đổi được ba mươi sáu vạn lượng bạc trắng, cũng chính là ba mươi sáu triệu Đại Thương tệ, cẩn thận tính ra thì quả thực quá lời rồi.
Nếu không phải từng trải qua chuyện bức tượng của Hoàng đế Sở Quốc, làm năng lực chịu đựng trên phương diện tâm lý của hắn có tiến bộ nhất định, sợ rằng đã nhảy dựng lên rồi.
Chỉ mấy viên mà đã bán được nhiều tiền như vậy?
Vậy mấy thứ trong xưởng pha lê kia đã không phải là pha lê nữa, mà là núi vàng núi bạc!
...
Sau khi cuộc gặp gỡ nhỏ mang tính cách cá nhân kết thúc, Tần Trường Phong đi một chuyến tới sân bãi giám thưởng, kiểm tra từng kiện một.
Đũa pha lê, đèn pha lê, gương pha lê, đồ trang sức pha lê...
Những cái này nên bán với giá thế nào đây?
Hắn thật sự không tiện đặt giá!
Dù sao, các đội buôn lớn cũng có một ranh giới cuối cùng của mình, đặc biệt là các đội buôn có quy mô vừa và nhỏ chiếm số lượng lớn trong Thương Thành, có thể một lần lấy ra mười mấy, hai mươi vạn lượng, rất ít người có thể một lần mua được một món đồ pha lê.
Nếu đặt giá quá cao, sẽ làm cho người ta chùn bước.
Nếu quá thấp sẽ không có cách nào tôn lên sự quý giá và đẳng cấp của nó, sau này muốn bán đồ pha lê sẽ không được đắt tiền nữa.
Cân nhắc thế nào là một chuyện rất tốn trí óc.
Lẽ nào phải làm giống như trong sách bệ hạ đã ghi lại, làm một buổi đấu giá sao?
Trong thời gian gần đây, hắn ngẫu nhiên nhìn thấy được cách bán đồ này trong mấy cuốn sách mà Dương Mộc cho hắn.
Nó chỉ phòng đấu giá chuyên làm nghiệp vụ bán đấu giá, tiếp nhận hàng do chủ hàng, ở địa điểm và thời gian quy định, dựa theo chương trình và quy tắc nhất định sẽ trình diễn hàng hóa cho người mua, công khai kêu giá cạnh tranh mua, cuối cùng bán hàng hóa cho người đưa ra giá cao nhất.
Gần đầy, lối suy nghĩ đấu giá này vẫn luôn xoay quanh trong đầu hắn.
Ngày hôm nay, hắn mời quý tộc Sở Quốc tập trung riêng, một là trải nền cho việc đào hố cho Sở Quốc, hai là thăm dò hướng gió, xem đội buôn có thái độ thế nào với pha lê, có thể đạt được yêu cầu mở buổi đấu giá hay không.
Hôm nay tập trung riêng cũng xem như là một lần dò đường.
Tuy nhiên, hiệu quả dò đường rất tốt.
Sự thật chứng minh, dưới tình huống hiếm có, thứ tinh xảo lóa mắt này rất được yêu thích.
Nếu không thể xác định, trước đó chế tạo ra sự khan hiếm, sau đó sẽ làm cho đội buôn của các quốc gia cạnh tranh lẫn nhau.
Như vậy mới có khả năng bảo đảm lợi ích lớn nhất của Thương Quốc.
Trước khi pha lê tràn lan, phải cố gắng hết sức kiếm thêm ít tiền.
Tần Trường Phong dặn dò sơ qua nhân viên trông coi, chỉnh lại quần áo rồi tiến cung xin gặp hoàng thượng.
...
Xế chiều hôm đó, Dương Mộc lại nghiêm túc suy nghĩ về khả năng có thể bán đấu giá.
Vốn có mấy chục viên pha lê, nếu thật sự chia đều xuống bán thì có khả năng một triệu đồng một viên cũng không bán được. Nhưng khi trải qua cố ý chế tạo ra tính khan hiếm, giá cả lập tức tăng lên gấp mấy lần.
Không chỉ kiếm lại số tiền đã mất, hơn nữa pha lê còn ào ào tăng giá, khiến cho bên ngoài có tâm lý khẩn trương, chôn một nước cờ cho buổi bán đấu giá sau này.
Nếu thị trường khan hiếm, cứ phát triển tiếp như vậy, có phải sẽ có càng nhiều thủ đoạn marketing hay không?
Không thể không nói, Tần Trường Phong đang dần tiến bước trên mảng buôn bán này, càng ngày càng giống một tên gian thương.
Trước đó hắn chưa từng nghĩ tới cách thức bán đấu giá này.
Sau đó, khi hắn nghe được mấy viên pha lê được bán với giá ba mươi sáu triệu đồng, lập tức trợn trừng mắt.
Ba mươi sáu triệu Đại Thương tệ, thật ra ở trên sức mua chẳng kém tiền kiếp trước là mấy. Bảy viên pha lê lại bán với giá đấy là chuyện khó tưởng tượng tới mức nào!
Như vậy, ngày còn bé hắn và các bạn chơi cầu pha lê với nhau lại tính là gì?
Bây giờ suy nghĩ lại, mỗi người đều là người giàu có!
Kỹ thuật dẫn trước người khác, là có thể kiếm tiền, vượt trước một thời đại, có thể hình hành thế nghiền ép với sản phẩm khác, nếu vượt trước mấy thời đại thì chính là thần thoại!
Cuối cùng, Dương Mộc phê chuẩn lời thỉnh cầu của Tần Trường Phong, quyết định sau hội giám thưởng sẽ mở một buổi bán đấu giá.
Đồng thời, hắn để Công Bộ tăng cường chế tạo tượng của Hoàng đế các nước. Nếu có điều kiện, tốt nhất ngay cả tượng Thái tử cũng làm ra.
Không chỉ có vậy, hắn còn chuẩn bị một đại chiêu.
Đó chính là chọn ra những cung nữ có dáng vẻ không tệ trong cung, đến lúc đó làm người mẫu trong buổi giám thưởng, đeo những đồ trang sức bằng pha lê, nhất định sẽ đẹp tới mức làm kinh sợ bốn phía.
Chỉ cần là một nam nhân muốn làm cho nữ nhân vui lòng, đều sẽ động lòng.
Đến lúc đó, bất luận là dùng để hối lộ cấp trên hay dùng để dỗ thê tử tiểu thiếp trong nhà, đều sẽ rất có thành ý.
Hắn cũng không tin, đồ pha lê đẹp như vậy lại không bán được với giá tốt!
...
Hội giám thưởng pha lê đã xuất hiện đúng hạn trong sự chú ý của vạn người.
Một buổi giám thưởng pha lê được tổ chức ở gần hoàng cung, trở thành điểm nóng bàn luận của cả Thương Thành.
Hội giám thưởng lần này không chỉ mời quan to hiển quý của Thương Thành, cùng với sứ thần quan viên của các quốc gia, mà còn có vài đội buôn có danh tiếng cũng được gửi thư mời tới.
Cuối cùng, không ngờ Thương Thành dâng lên một hồi phong ba, đặc biệt là những đội buôn cỡ trung và nhỏ, xem việc nhận được thư mời là vinh quang, châm chọc khiêu khích những đội buôn không nhận được thư mời.
Những thương nhân cá thể, những cá nhân có thân phận đặc biệt và các quan lại đều rất nóng lòng, lo lắng không có cách nào vào sân.
Tuy nhiên, cuối cùng truyền ra tin tức, cho dù là người không nhận được thư mời cũng có thể tiến vào.
Nhưng chính vào lúc này, mọi người mới biết được, phải có vé vào cửa mới vào được hội thưởng pha lê này.
Vé vào cửa là một vạn đồng một vé, cũng chính là một trăm lượng bạc.
Gian thương!
Tất cả mọi người không nhịn được đều lập tức thầm chửi ầm lên.
Đúng là trong mắt chỉ có tiền!
Mỗi tấm vé vào cửa đã một trăm lượng bạc, có người nói hội trường buổi giám thưởng lần này có thể đồng thời chứa được ba nghìn người.
Nói cách khác, vé vào cửa chính là ba mươi vạn lượng bạc!
Tuy điều này thật sự có hiệu quả sàng lọc, nhưng không thể phủ nhận, Thương Quốc nhờ vậy mà kiếm được một khoản tiền lớn.
Một đơn đặt hàng vũ khí trang bị nhỏ cũng chỉ có thế mà thôi?
Không giống với thương nhân các quốc gia đều buồn bực, dân thương Thương Quốc đều vỗ tay khen ngợi.
Trong lòng mọi người khó tránh khỏi có cảm giác tự hào, đồng thời bọn họ đều biết Thương Quốc ngoại thương được càng nhiều, triều đình cũng có đủ bạc, lại càng giảm thuế cho bọn họ, quốc gia cũng càng lúc càng lớn mạnh, cuối cùng được lợi vẫn là dân chúng Thương Quốc.
- Buổi tối sẽ có hội giám thưởng, nàng có muốn đi không?
Dương Mộc đang đi dạo với Hoàng hậu ở trong Ngự Hoa Viên, chợt dừng chân hỏi.
- Cái này...
Hoàng hậu có chút động tâm. Thật ra sau khi nhìn thấy mấy thứ đồ pha lê kia, nàng cũng bị vật đẹp mắt sáng lấp lánh này thu hút.
Tuy là Hoàng hậu Thương Quốc, nàng muốn thứ này bao nhiêu cũng có, nhưng dù sao cũng là buổi giám thưởng, vừa nghe cũng thấy rất có cảm giác.
Có người nói sau buổi giám thưởng còn sẽ có một buổi đấu giá, những đồ pha lê chế tạo với chi phí rẻ tiền sẽ bị những kẻ ngốc không có đầu óc xem như vật quý, mua về thờ phụng như tổ tông.
Là một Hoàng hậu có khí chất tao nhã, tính tình lạnh lùng, đương nhiên không thể nói những lời như vậy.
Trên thực tế, những thứ này đều là nguyên văn những lời Dương Mộc đã nói.
Chỉ có điều, vừa vặn là bởi vì những lời này mới gợi lên hứng thú của nàng.
Người thế nào là không có đầu óc?
Người thế nào là ngu ngốc?
Sao ta cảm giác... Những đồ pha lê đó thật sự đẹp mắt chứ...
Đây là lời nói thật trong lòng Hoàng hậu, cho dù là một nữ nhân tính tình lạnh lùng hơn nữa, nhưng cuối cùng vẫn là một nữ nhân, trời sinh đã có lòng đặc biệt yêu thích cái đẹp, chung tình với những thứ lấp lánh đủ mọi màu sắc.
Kiếp trước Dương Mộc chính là một thẳng nam, đời này bởi vì có thân phận Hoàng đế, vì thế trên chuyện nữ nhân cũng mặc sức đòi hỏi, cho nên căn bản không đoán được tâm lý của Hoàng hậu, chỉ thản nhiên hỏi một câu.
Tuy nhiên, khi hắn cho rằng Hoàng hậu sẽ lắc đầu giống như mọi khi, không ngờ được nàng lại hỏi một câu:
- Vậy tối hôm nay hãy đến chỗ thần thiếp dùng bữa, sau đó sẽ cùng đi nhé.
Dùng bữa, lại cùng đi...
Dương Mộc hơi kinh ngạc, liếc mắt nhìn nàng rồi khẽ gật đầu, sau đó lại tiếp tục cho đám cá trong ao ăn.
...
Ngoài hoàng cung, nơi hoàng đế các nước tổ chức bữa tiệc ngoài trời trước đây.
Không gian ở đây rất rộng rãi, là một bãi cỏ xanh mượt, bây giờ đã được xây thành một tòa cung điện lớn, trên mặt đất trải một lớp vải dày, giẫm lên trên rất thoải mái mềm mại.
Bên trong đèn đuốc sáng trưng, từng chiếc bàn được xếp kéo dài từ cửa đến chỗ cuối, xung quanh mỗi bàn đều có vài cấm vệ trong cung canh gác.
Từng món đồ pha lê lại được bày trên bàn, trước sau trái phải đều có dải cảnh giới, có trọng binh canh gác.
- Ồ! Ở đây lại có một cái giống hệt, tuy chỉ lớn bằng nắm tay nhưng trông rất sống động, dường như thần tiên vậy.
- Đây không phải là tượng pha lê giống hệ Nữ đế Nguyễn Quốc sao? Trông nó thật lớn, phong thái tuyệt thế, thể hiện rõ phong độ của Nữ đế!
- Vị nhân huynh này nói sai rồi, bây giờ trên người Nữ đế Nguyễn Quốc đeo lục giáp. Theo tại hạ thấy, chỗ bụng này phải hơi hở ra mới đúng, ha ha ha...
- Nhìn này, đây là tượng của Hoàng đế Tào Quốc ta!
- Việt Quốc cũng có!
- Nhìn thanh bảo kiếm này đi! Trời ạ, trong suốt lấp lánh, không chứa một chút tạp chất nào, nếu bày ở trong nhà thì không phải giống như thần tiên ban tặng sao...
- Đèn pha lê, đũa pha lê, quả cầu pha lê... Trời ơi! Tất cả đều làm bằng pha lê, sợ rằng mấy thứ này mỗi món đều là hàng vô giá!
- Ài, chỉ tiếc rằng lần này ta không mang theo đủ bạc, sợ rằng không mua nổi một món mất...
Ban đầu, trong lòng mọi người vốn rất chờ mong vào buổi giám thưởng pha lê hôm nay, dùng hết khả năng tưởng tượng của mình để cố gắng phỏng đoán.
Không ngờ được sức tưởng tượng của bọn họ vẫn có hạn, hội giám thưởng này đã vượt xa mong đợi của mọi người.
...
Bạn cần đăng nhập để bình luận