Bất Hủ Đế Hoàng

Chương 422: Trong Lúc Tiến Hành Giám Thưởng

Chương 422: Trong Lúc Tiến Hành Giám Thưởng

=== oOo ===


Hội giám thưởng pha lê đương nhiên sẽ không chỉ có những hàng mỹ nghệ nhỏ.

Trên thực tế còn có các loại đồ trang sức khác, ví dụ như các tượng thần.

Những tượng thần này vừa có loại sớm lưu truyền trong thần thoại của thế giới này, cũng có rất nhiều nhân vật trong “Truyện ngụ ngôn” hay “Tây Du Ký” được lưu truyền rộng rãi trong dân chúng.

Lại thêm một vài loại như bể cá, đèn pha lê các loại, vô cùng cuốn hút ánh mắt của người khác.

Có thể nói, hội giám thưởng pha lê là bữa tiệc thị giác quy mô lớn đầu tiên trên thế giới này.

Ban đầu, lưu ly trên thế giới này lại đại biểu cho điềm lành, là một loại bảo vật rất quý hiếm, thế gia đại tộc và những gia đình giàu đó đều thích thu thập, tàng trữ mấy cái ở trong nhà, để tăng thêm vận may cho gia tộc.

Những Hoàng đế coi trọng sự xa hoa kia, cho dù là đồ dùng hàng ngày cũng thường dùng đồ lưu ly là chính, tất cả những người trong hậu cung muốn tranh giành tình cảm cũng thường coi đây là chỉ tiêu.

Mọi người nhìn tới hoa cả mắt, bầu không khí này giống như đưa thân vào trong hội chùa dâng hương những năm gần đây ở Thương Quốc vậy.

Hoặc là nói, ngay cả hội chùa cũng không náo nhiệt như thế.

Chỉ xét về tài sản giàu có thì nơi này chính là một nơi tập trung các tinh anh.

Có thể nói là một nơi lộ rõ thân phận.

Bên ngoài hội trường lại có một đám nữ nhân trang điểm xinh đẹp, hoặc đứng một mình hoặc tập trung thành nhóm với mục đích không cần nói cũng biết.

Bọn họ muốn leo lên đám người giàu có!

Thật ra có rất nhiều người đều có ý định này, phần lớn những người phụ nữ như vậy đều là gái thanh lâu.

Đương nhiên, rất nhiều thương nhân giàu có và các quan viên để thể hiện ra thân phận của mình nên đều dẫn theo thê thiếp đi cùng.

- Đại nhân, thiếp thân thật sự rất muốn cái trâm pha lê này.

Một người phụ nhân trung niên quay đầu nhìn người đàn ông bên cạnh.

Người đàn ông nhíu mày, nói:

- Nàng... có chút hồ đồ rồi! Sợ rằng riêng cái trâm cài này cũng phải hơn mười vạn lượng, ta làm gì có tiền cho nàng tiêu xài như vậy chứ?

Sắc mặt người phụ nữ ảm đạm, buồn bực nói:

- Thiếp thân hầu hạ ngài nhiều năm như vậy, chẳng lẽ còn không đáng giá hơn mười vạn lượng bạc này sao?

- Điều này...

Trên mặt người đàn ông trung niên có vẻ khó xử.

Hắn là một thương nhân quanh năm buôn bán ở bên ngoài, trước đây không buôn bán ở Thương Quốc, một năm cũng chỉ kiếm lời được hơn mười vạn lượng bạc. Bây giờ tuy giàu có hơn một chút, tiền kiếm được không chỉ tăng gấp đôi, nhưng hơn mười vạn lượng vẫn là một khoản tiền lớn đối với hắn.

Ban đầu, hắn nhìn trúng một bình pha lê với màu sắc sặc sỡ, tính mua lại. Loại vật này tương đối dễ bán lại, tương lai cũng có thể tăng giá, bán ra với số tiền cao hơn.

Nếu tốn hơn mười vạn lượng bạc đi mua một cây trâm, như vậy còn kiếm tiền thế nào?

Tiếp theo, nếu nhìn thấy thứ càng đẹp hơn, vậy còn muốn mua nữa hay không?

Đội buôn không phải chỉ một mình hắn, phía dưới còn có rất nhiều người há miệng chờ ăn. Làm một đội buôn nhỏ, lần này cũng chỉ có mấy người tiến vào hội giám thưởng, một suất trong đó lại dành cho tiểu thiếp của hắn, có thể nói là đã quá tốt rồi. Nếu bây giờ lại tốn hơn mười vạn lượng bạc mua cây trâm, người phía dưới sẽ nghĩ thế nào?

Không chỉ phương diện tình cảm khó giải quyết, hơn nữa trên việc công cũng không có cách nào ăn nói được.

Nhìn thấy trượng phu của mình nhăn nhăn nhó nhó, phụ nhân kia rõ ràng rất không vui, bĩu môi như sắp khóc đến nơi.

Phải biết, trước kia trượng phu của nàng rất sủng ái nàng.

Ngoại trừ một thân phận chính thê ra, trên cơ bản cái gì cũng có thể thỏa mãn, trang sức vàng bạc đều vậy.

Lúc này, nàng bỗng nhiên nhìn thấy một nữ tử kéo tay một nam nhân từ phía khác chậm rãi đi tới.

Người phụ nữ kia rất xinh đẹp, có lẽ không thể dùng từ xinh đẹp để hình dung nữa, dáng vẻ người đó ung dung cao quý giống như một bông băng sơn tuyết liên nở rộ trên thế gian.

Mà nam nhân kia cũng rất anh tuấn, mặc dù chỉ mặc trang phục quý tộc bình thường nhưng vẫn mơ hồ lộ ra khí chất, cũng khiến cho người ta sáng mắt.

Không sai, hai người kia chính là Dương Mộc cùng Hoàng hậu, xem như cải trang vi hành.

Sở dĩ Hoàng hậu kéo tay hắn cũng là vì hắn vừa dỗ vừa lừa, thỏa mãn sở thích của mình một chút, ở nơi sa hoa này cũng cảm giác lòng hư vinh tăng lên.

Sau khi đi dạo một lúc, Hoàng hậu đã buông lỏng, hai người lại giống như đôi tình nhân bình thường, lặng lẽ đi ở trong hội trường, thỉnh thoảng đứng ngắm, thỉnh thoảng đi dạo, tùy ý chỉ mấy thứ nói muốn mua lại, giống như một hộ nhà giàu vậy.

Đồng thời, cũng giống với một kẻ ngu si.

Bởi vì ai cũng biết, tất cả đồ pha lê, thủy tinh trong buổi giám thưởng hôm nay đều không phải bán ra với giá quy định, sau buổi giám thưởng sẽ có một buổi đấu giá.

Nói tới buổi đấu giá, lại phải nói đến hai ngày trước đó.

Tin tức Bộ Công thương muốn tiến hành buổi đấu giá vừa được truyền ra, lập tức gây ra chấn động.

Chấn động này hệt như pha lê xuất hiện trên đời vậy.

Sau khi Bộ Công thương tuyên bố quy tắc, tất cả mọi người đều hiểu buổi đấu giá là thế nào.

Rất đơn giản, ai trả giá cao thì người đó được mà thôi.

Một sản phẩm pha lê có giá trị không chỉ là cảnh đẹp ý vui, quan trọng hơn là đại biểu cho sự giàu sang, có giá trị thu thập, tàng trữ rất lớn.

Buổi đấu giá chính là xem mỗi món đồ pha lê rốt cuộc có thể giá trị bao nhiêu tiền.

Lúc này, ngoại trừ một số ít, hầu hết tất cả mọi người đều không biết pha lê được chế tạo đơn giản lại rẻ tiền tới mức nào, cũng không biết Thương Quốc rốt cuộc có bao nhiêu đồ pha lê.

Dù sao, bày ra trước mắt bọn họ cũng chỉ có một số này mà thôi.

Vậy thì, đây chính là tất cả.

Ở trong tiềm thức của mọi người, theo thói quen cho rằng vật hiếm thì quý. Nếu pha lê xuất hiện với giá đắt như vậy, có phải sản lượng cũng rất ít hay không?

Đây cũng là do tiềm thức ảnh hưởng tới nhận thức của mọi người.

Lại trải qua sự tuyên truyền trong buổi giám thưởng này, thế thì càng khó lường.

Ở trong buổi giám thưởng, các thương nhân đã sớm xác định được mình muốn vật gì, còn vừa đoán giá, vừa gom góp tiền, tranh thủ đến lúc đó có thể mua được đồ pha lê mà mình nhìn trúng.

Ở trong buổi giám thưởng, rất nhiều thương nhân đều nghi ngờ không biết trong túi mình có đủ tiền không, chính vì vậy bọn họ mới tới đây.

Không ai dám bảo đảm mình chắc chắn có đủ tiền, cho nên có thể thường xuyên nhìn thấy một số người đi tới cửa hội quán, hét gọi người hầu của mình chuẩn bị thêm tiền.

- Ừ, cái này mua, cái này cũng mua.

- Cây trâm pha lê kia không tệ, mang ở trên đầu nàng nhất định sẽ rất đẹp.

- Bên này, đi vào trong đi.

Không sai, những câu đó đều do một mình Dương Mộc nói ra. Hắn giống như một tên phá của, đi ở giữa các sản phẩm được trưng bày, vung tay lên giống như thương nhân giàu có nhất thiên hạ, thứ gì cũng có thể mua được.

Lúc đầu Hoàng hậu còn có chút ngượng ngùng, hơi cáu giận, cảm thấy hắn có chút khoa trương. Nhưng càng về sau đã bị tiết tấu ngưỡng mộ dẫn dắt, giải phóng tính cách trời sinh, trên mặt nàng mỉm cười quan sát xung quanh.

Cảnh tượng như vậy khiến cho rất nhiều người chú ý, có người thản nhiên cười, có người không ngừng cười lạnh, có người trực tiếp thì thào bàn luận, cho rằng Dương Mộc đang cố ý giả vờ ta đây giàu có.

Nhưng đồng thời cũng có một đám người tập trung vào Hoàng hậu của hắn.

Dù sao, lực hấp dẫn của cá nhân Hoàng hậu không nói là thiên hạ vô song, nhưng cũng là số một số hai, mỗi nụ cười, nhăn mày của nàng đều rất quyến rũ, làm cho nam nhân mất trí, không có cách nào kìm chế được.

Cho nên lại có người bắt đầu chủ động đến gần.

Ở trong mắt đám người thượng lưu, thê thiếp lại giống như trang phục, ném một hai người cũng không sao. Đồng thời, cho dù người khác đã dùng qua, thỉnh thoảng thay đổi khẩu vị cũng được.

Ví dụ như lúc này, bọn họ lại coi Hoàng hậu là trang phục.

Chỉ có điều, không có ai ngoại lệ, bọn họ đều bị Cơ Linh Nhi và Thẩm An đi theo phía sau ngăn cản lại.

Cái gọi là khó, cũng không phải là tay chân lớn, mà đôi khi chỉ là một ánh mắt.

Ánh mắt cao thủ bình thường liếc qua đã có thể dọa cho người ta toát mồ hôi lạnh.

Lúc này, tiểu thiếp lúc trước còn ầm ĩ cáu giận với trượng phu, đột nhiên vẫy tay với Dương Mộc,

- Vị công tử này, thiếp thân có lễ.

Bỗng nhiên, vị tiểu thiếp kia thi lễ với Dương Mộc từ rất xa.

Ngay cả Cơ Linh Nhi và Thẩm An phía sau cũng nhất thời không chú ý tới.

Sau khi tiểu thiếp thi lễ mới làm cho bọn họ chú ý.

Mặc dù tạm thời không nhìn ra phụ nhân này có địch ý gì, nhưng con người không thể không có lòng đề phòng, bình thường một vài thích khách quen dùng thủ đoạn này.

Về phần Hoàng hậu là cao thủ tuyệt đỉnh, bọn họ căn bản sẽ không cân nhắc tới.

Không quan tâm Hoàng hậu có võ công cao tới mức nào, có thể bảo vệ tốt cho bệ hạ hay không, đều không phải là suy nghĩ của bọn họ.

Bởi vì nếu an toàn của Hoàng đế cần Hoàng hậu nương nương bảo vệ, vậy còn cần tới bọn họ làm gì nữa?

Có thể nói, chỉ cần Hoàng hậu nương nương vừa ra tay, đó chính là bọn họ không làm tròn bổn phận.

Tuyệt đối là không làm tròn bổn phận!

Cho dù bọn họ là người đi theo bên cạnh Hoàng đế bệ hạ lâu ngày, cũng không thể tha thứ.

Nếu có chuyện đó xảy ra, vậy chính là phải nhận cực hình.

Dương Mộc nhíu mày:

- Chuyện gì?

- Công tử từ xa đi tới, ánh mắt thiếp thân liền sáng ngời, nói vậy khẳng định là người bất phàm.

Tiểu thiếp này tới gần hơn, dịu dàng thi lễ rồi cười quyến rũ:

- Công tử cảm thấy nhan sắc của thiếp thân thế nào? Có thể lọt vào mắt ngài không?

Dương Mộc không khỏi buồn cười.

Lợi dụng sắc đẹp để gài bẫy lừa tiền người sao?

Bên cạnh rõ ràng có một nam nhân, vừa rồi hình như còn trò chuyện với nhau, sao bây giờ đột nhiên lại tìm tới mình vậy?

Nghe nói, Tần Trường Phong đưa ra quy định một trăm lượng bạc một tấm vé vào cửa. Hai người đi vào nơi này, ít nhất cũng phải tiêu hai trăm lượng bạc.

Đây là tới câu dẫn nam nhân sao?

Nhất định là định lợi dụng sắc đẹp để gài bẫy lừa tiền người rồi!

Suy nghĩ ra thì ở đây đều là người có tiền, nếu có một nữ nhân cố ý gây ra tranh chấp, như vậy khẳng định sẽ thu hút sự chú ý của nhân viên quản lý, mời ra khỏi hội trường.

Không bằng chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không, tốn mấy trăm hơn nghìn lượng bạc để mua chút yên tĩnh.

Điều này lại chẳng khác nào ăn vạ đòi tiền ở kiếp trước.

Nữ nhân này chắc chắn cũng có ý đó!

Dương Mộc tưởng tượng một chút, trong lòng trên cơ bản đã xác định.

- Nhan sắc của ngươi sao...

Dương Mộc xoa xoa cằm, quan sát một lát rồi nói:

- Cũng tạm được, xem như có thể nhìn.

Mặc dù trong lòng tiểu thiếp này không vui lắm, nhưng vừa nghĩ tới bên cạnh Dương Mộc có một nữ nhân tuyệt mỹ, cho nên cũng không tính toán, cười nói:

- Cơ thể thiếp thân còn tuyệt hơn, trò gian gì cũng biết. Không biết vị công tử này...

- Ta đương nhiên không có ý kiến rồi!

Dương Mộc lập tức trả lời:

- Tuy nhiên, nói về trò gian, nữ nhân bên cạnh ta cũng có thể làm được, vì sao nhất quyết phải cần tới ngươi?

- Vậy... Thiếp thân rất rẻ, chỉ muốn cây trâm này...

Dương Mộc bừng tỉnh hiểu ra.

Hóa ra… là câu cá.

Ngược lại, so với ăn vạ đòi tiền và lợi dụng sắc đẹp để gài bẫy lừa tiền người thì làm vậy có chút lương tâm hơn.

Nhưng ta là kẻ ngốc sao?

Một cây trâm... Dựa theo giá bây giờ định ra thì phải tốn hơn mười vạn lượng bạc. Thật lòng mà nói, bề ngoài của nữ nhân này ở trong mắt của kẻ có tiền thì sẽ đáng giá một chút, còn có thể chơi được.

Nhưng ở trong mắt Dương Mộc lại không đáng một đồng!

- Có thể, lát nữa sẽ mua cho ngươi.

Dương Mộc tùy ý nói một câu, sau đó kéo Hoàng hậu muốn đi vào trong.

Bỗng nhiên, Hoàng hậu bên cạnh lên tiếng:

- Chẳng lẽ vị muội muội này không muốn đi cùng sao?

- Đúng đúng đúng, đi cùng!

Tiểu thiếp vui vẻ ra mặt, vội vàng đi cùng với đoàn người Dương Mộc.

- Đủ rồi!

Nam nhân bên cạnh kia lớn tiếng quát lên, hiển nhiên vô cùng tức giận:

- Mỗi lần đều ầm ĩ như vậy, thú vị lắm sao? Nếu nàng muốn đi thì đi đi, nhưng tuyệt đối đừng quay lại tìm ta. Còn người trẻ tuổi này, tại hạ xin khuyên một câu, không phải mỗi người đều có thể cuồng vọng tự cao tự đại. Nơi này là Thương Thành, nếu lời nói dối bị vạch trần thì sẽ xảy ra chuyện lớn đấy.

- Chuyện lớn à?

Hoàng hậu nhìn hắn mỉm cười, nói:

- Không biết vị này nói là...

Trong giây lát, nam tử kia hơi sửng sốt, vội vàng nói:

- Nói vậy, vị cô nương này cũng bị hắn lừa gạt sao?

Hoàng hậu bỗng nhiên gật đầu.

Xong rồi...

Trong lòng Dương Mộc nghĩ, không phải Hoàng hậu ghen chứ?

Hoặc là nói, đơn thuần chỉ muốn làm chuyện xấu.

- Tới rồi, yên lặng một chút, mọi người yên lặng một chút!

Lúc này, một thái giám tuyên chỉ tới, lớn tiếng nói:

- Các vị, bệ hạ có chỉ, những đồ pha lê hôm nay được phép bán, được tùy ý ra giá, người nào trả giá cao thì được, số tiền bán được sẽ chuyển hết vào trong quốc khố...

Buổi đấu giá thật sự sắp bắt đầu sao?

Lúc này, ngay cả Hoàng hậu cũng quay sang nhìn.

- Ba mươi vạn lượng, lưu ly như ý này, ta trả ba mươi vạn lượng...

- Mười vạn lượng! Trâm pha lê này, ta ra giá mười vạn lượng!

...

Cho dù đã sớm biết pha lê khó có được, giá cả chắc hẳn đều không rẻ, nhưng sau một vòng nghị luận, vẫn có người trợn mắt há mồm.

Rất nhiều người ở đây, làm sao có thể mua nổi mấy thứ này?

- Nực cười, chỉ với ba mươi vạn lượng đã muốn lấy được bức tượng sư tử pha lê lớn nhất này sao? Ta ra giá bốn mươi vạn!

Lại có một người đi ra, cười lạnh nói.

- Năm mươi vạn!

- …!!?

Nam tử lên tiếng đầu tiên dừng lại một lát, nói:

- Năm mươi mốt vạn!

...

- Bức tượng này giống với Hoàng đế Bệ hạ, ta nhất định phải lấy được, cho dù là ba mươi vạn lượng cũng muốn lấy!

- Dường như chỉ có một bức tượng của Hoàng đế, chúng ta phải lấy được, không thể nhường cho bọn họ!

- Số lượng có hạn, sợ rằng không tranh được với bọn họ đâu, nhưng tượng Hoàng hậu nương nương nhất định phải lấy được!

- Ài, giá rất cao, chúng ta không thể theo kịp.

- Cũng không biết, đến lúc thật sự bán đấu giá sẽ tăng đến mức nào.

Mọi người đều xúc động than thở, đơn giản là quá đắt. Lần này không biết Thương Quốc sẽ kiếm lời được bao nhiêu tiền? Dựa vào những đồ pha lê này, ít nhất cũng bằng thu nhập thuế của Sở Quốc trong một năm.

Nếu có lần sau, có thêm nhiều đồ pha lê mang ra buôn bán, vậy lại càng nhiều tiền hơn, quốc gia khác chỉ có thể hít bụi.

Thương Quốc thật sự muốn quật khởi rồi!


Bạn cần đăng nhập để bình luận