Bất Hủ Đế Hoàng

Chương 423: Để Lộ Ra Thân Phận

Chương 423: Để Lộ Ra Thân Phận

=== oOo ===


Bên này, theo thái giám tuyên chỉ, thoáng cái đã làm cho bầu không khí tăng cao, dẫn tới mọi người bàn luận ầm ĩ, rất nhiều người bắt đầu lén lút đấu giá với tư thái nhất định phải lấy được.

Bên kia, Dương Mộc và Hoàng hậu cải trang vi hành đang tranh cãi cùng một phú thương nhỏ.

Nội dung tranh cãi khiến cho người ta tương đối bất đắc dĩ.

Ngay từ đầu là một tiểu thiếp giở tính tình với trượng phu của mình, ỷ vào sự sủng ái của trượng phu đối với nàng nên chẳng biết xấu hổ xum xoe lấy lòng người khác.

Sau đó, chính là Hoàng hậu đứng ra phá rối.

Lần này thì hay rồi, thương nhân kia vừa thấy thái độ của Hoàng hậu như thế, tự nhiên có thêm vài suy nghĩ không nên có, ném ra cành ô-liu với Hoàng hậu, trong lòng quyết định ném tiểu thiếp thích giở trò kia, dùng tiền tài để tấn công lấy được Hoàng hậu.

Lúc đó Dương Mộc liền nổi giận.

Đây là ngang nhiên đào chân tường sao!

Còn đào đến trên đầu của Hoàng đế như hắn nữa!

Tuy lúc này trên đầu của hắn cũng không viết hai chữ Hoàng đế, nhưng với tôn nghiêm của một nam nhân, hắn không thể nhẫn nhịn được!

Lúc này, Hoàng hậu cũng hơi xấu hổ.

Tay nàng nắm chặt tay của Dương Mộc, ánh mắt có chút đáng thương. Nàng cũng biết một câu trêu chọc của mình có hơi quá, tựa hồ đang hối hận vì cách làm của mình.

Dương Mộc liếc sang rồi sờ đầu nàng một cái. Dù sao bọn họ cũng là đi ra ngoài chơi, chơi có hơi quá như vậy cũng không thể trách ai.

- Vị cô nương này, chỉ cần nàng đi theo ta, tuyệt đối sẽ tốt hơn so với tiểu tử này, vàng bạc tơ lụa muốn gì cũng có, ngay cả đồ trang sức pha lê trong hội trường này, nếu nàng thích món nào, ta đều có thể mua lại cho nàng.

Thương nhân nói tới mức nước miếng văng tung tóe, hắn đã chắc chắn Dương Mộc là một tiểu công tử ca giả danh lừa bịp.

Nếu là người thật sự có thân phận, sẽ chỉ dẫn theo hai tùy tùng thôi sao?

Sẽ ngăn cản tùy tùng phía sau, tiến tới tranh luận với hắn sao?

Nghĩ tới đây, hắn càng thêm đắc ý.

Chỉ cần vạch trần bộ mặt thật của tiểu công tử ca này, nữ tử xinh đẹp như tiên kia nhất định sẽ rời khỏi.

Thấy Hoàng hậu không nói gì, trong lòng hắn càng thêm tự tin, vội vàng nói:

- Nếu cô nương ủy thân cho ta, sau này sẽ là chính thê trong nhà, các thê thiếp còn lại, ta đều sẽ đuổi hết đi!

Chính thê?

Đuổi hết thê thiếp còn lại?

Dương Mộc bất đắc dĩ, sau đó nói với Hoàng hậu với vẻ trêu ghẹo:

- Thế nào, nàng có muốn suy nghĩ lại không? Đây là chính thê đấy?

Hoàng hậu trừng mắt đáp lại hắn, sau đó không để ý tới thương nhân kia nữa, đi thẳng vào trong.

Thương nhân kia lập tức cảm giác mình bị coi thường, thẹn quá thành giận hét lên:

- Đứng lại! Nàng đùa giỡn tiểu thiếp của bản quan xong, sao có thể nói đi là đi được!

Bản quan?

Lúc này, tiếng hét giận dữ này đã làm cho mọi người xung quanh chú ý.

Một mặt, chuyện này thật sự khiến cho người khác chú ý.

Mặt khác, có thể nói quan viên ở đây đã ít lại càng hiếm. Bởi vì tính đặc thù của buổi giám thưởng lần này, rất nhiều quan viên của các quốc gia đều cố ý che giấu thân phận, người này lại tự xưng là bản quan, muốn không làm cho người khác chú ý cũng khó.

Trên mặt thương nhân tự xưng là bản quan có chút đắc ý.

Tuy trên thực tế hắn chỉ là một tiểu thương của Sở Quốc, dùng tiền mua được một chức quan nhỏ, treo ở bên ngoài khi làm chuyện buôn bán sẽ có thể sử dụng một vài quyền lợi đặc biệt, thuận tiện cho hắn ra ngoài làm ăn.

Nhưng hắn cũng không xem điều này là mất mặt, đặc biệt lúc ở nhà thường bảo thê thiếp của mình gọi là đại nhân, nhằm thỏa mãn lòng hư vinh của bản thân.

Hắn không ngờ được, lần này mình hô to ở trước mặt mọi người lại mang đến hiệu quả như thế.

Trong lòng có chút mừng rỡ, hắn hạ thấp giọng xuống một chút, nói:

- Hai vị, các ngươi suy nghĩ xem, nếu bản quan cố ý gây khó dễ cho các ngươi, ngày hôm nay các ngươi còn có thể thuận lợi đi ra ngoài sao?

Dương Mộc và Hoàng hậu dừng lại rồi liếc nhìn nhau, che miệng cười to.

Đúng là có chút thú vị!

Dương Mộc khoát tay, nói với hắn:

- Nể tình ngươi rất khôi hài nên ta không truy cứu nữa, tự mình giải quyết cho tốt đi.

Khôi hài?

Không truy cứu?

Tự giải quyết cho tốt?

Thương nhân của Sở Quốc tức muốn nổ phổi.

Ở trong mắt của hắn, mình lại khôi hài vậy sao?

Hắn muốn xông tới, thế nhưng bỗng nhiên nghĩ đến bên cạnh mỗi món đồ pha lê đều có một vài binh lính canh giữ. Nếu mình tùy tiện ra tay, nhất định sẽ dẫn tới các binh linh quan tâm.

Nghĩ tới đây, trong lòng hắn nảy ra một kế, lặng lẽ tới gần Dương Mộc, giơ chân lên chuẩn bị đạp xuống.

Đùng...

Rắc...

Bỗng nhiên, liên tiếp có mấy tiếng động phát ra.

Thương nhân kia cong người lại, bay ra ngoài giống như một cánh diều bị đứt dây, sau đó đập mạnh vào một cái bể pha lê, nước bắn ra tung tóe, pha lê vỡ đầy đất, cá bên trong bắn ra bốn phía trên mặt đất, không ngừng giãy giụa nhảy lên.

Tiếng động như vậy đương nhiên thu hút sự chú ý của mọi người.

Đập vỡ bể pha lê!

Đây chính là bể pha lê vô cùng đắt tiền đó!

Không nói đến cuối cùng phải bồi thường bao nhiêu tiền, chỉ nói hành vi này tương đương với đập bãi, Thương Quốc có thể bỏ qua sao?

Phải biết rằng, thái giám vừa mới tuyên chỉ xong, vẫn còn chưa đi xa đâu!

Đúng là quá không để triều đình Thương Quốc vào trong mắt, cũng quá vô pháp vô thiên!

Quả nhiên, mấy binh lính lập tức xông tới chỗ thương nhân kia, đồng thời cũng có người đi về phía Thẩm An.

Bởi vì chính là Thẩm An vừa đá.

Trên thực tế, binh lính đứng ở bên cạnh cũng đã luyện qua công phu quyền cước, tất nhiên phát hiện ra thương nhân kia không là người tốt lành, thuộc loại chủ động gây sự.

Nhưng ở trước mặt pháp luật nghiêm minh, không ai có thể ung dung ngoài vòng pháp luật, cần điều tra về thương nhân kia, nhưng cũng không thể bỏ qua người động thủ được.

- Đúng là mất hứng.

Dương Mộc bĩu môi, hắn biết lúc này nhất định phải để lộ ra thân phận của mình.

Cho dù không để lộ, chắc chắn cũng sẽ trở thành tiêu điểm của mọi người, nhất định sẽ không có cách nào chơi đùa vui vẻ được nữa.

Nghĩ tới đây, hắn dùng mắt ra hiệu cho Thẩm An rồi dặn dò vài câu, sau đó liền bỏ đi.

Binh lính kia nhíu mày, đang muốn ngăn cản Dương Mộc lại thì nhìn thấy một cô nương vô cùng xinh đẹp chắn ở trước mặt mình.

Đây là...

Binh lính đó vừa định quát mắng nhưng chợt dừng lại.

Hắn sửng sốt!

Chỉ thấy trong tay cô nương trước mặt này xuất hiện một thứ.

Kim bài!

Đó là kim bài chỉ có trong hoàng cung đại nội. Là một cấm vệ trong cung, hắn đã từng nhìn thấy kim bài này, hơn nữa còn đặc biệt học qua cách làm sao để nhận biết, có thể nói là rất quen thuộc.

Kim bài này đại biểu cho thân phận nội thị cao nhất trong Hoàng cung.

Theo hắn biết, ngoại trừ một vài người được tạm thời đặc biệt ban cho, cũng chỉ có ba người luôn mang theo bên mình.

Một là Thẩm công công tổng quản đại nội.

Hai là nữ quan đế lệnh Cơ Linh Nhi.

Ba là Đại Thống lĩnh Cẩm Y Vệ Dương Nhị Nha.

Nữ nhân trước mắt này...

Ồ?

Nhìn có chút quen mặt!

Mặc dù có hơi hoá trang dịch dung nhưng nếu nhìn ở khoảng cách gần vẫn có thể nhận ra.

Cơ Linh Nhi!

Ánh mắt binh sĩ kia trợn tròn, liếc nhìn sang bên cạnh, trong lòng chấn động mạnh.

Đây... đây là...

Cả người vệ sĩ chấn động mạnh, trên gương mặt đầy vẻ không thể tưởng tượng nổi.

Bệ hạ!

Hoàng đế Bệ hạ cải trang vi hành!

Ngài ấy đích thân tới hội giám thưởng pha lê!


Bạn cần đăng nhập để bình luận