Bất Hủ Đế Hoàng

Chương 426: Sáu Tỷ

Chương 426: Sáu Tỷ

=== oOo ===


Tất cả cấm vệ đều xuất hiện một suy nghĩ.

Nữ tử này tuyệt đối là điên rồi.

Đừng nói ngươi là một người phá rối trật tự trong hội trường, đánh cho một cấm vệ bị thương, cho dù là Vương gia của quốc gia nào đó, cũng không phải nói gặp thì gặp được.

- Ra tay!

Lý Chấn thản nhiên nói một câu, sau đó thi triển thân pháp, trực tiếp lao về phía ba người.

Sau mấy hiệp giao đấu, nam tử trẻ tuổi dần dần hiện ra xu thế sắp bại.

Vèo...

Một ngọn phi đao lướt qua cổ hắn.

Nam tử trẻ tuổi lập tức run rẩy, vừa không cẩn thận liền bị Lý Chấn đánh một quyền ngã sấp mặt xuống đất.

- Ôi...

Nam tử trẻ tuổi kêu rên nằm trên mặt đất, toàn thân đau đớn đến mức không bò dậy nổi, sau đó hắn phát hiện ra mình đã bị một đám người dùng đao gác ở trên cổ.

Hai nữ tử khác lại có võ công không bằng, vốn chỉ ngăn cản đã rất tốn sức, nhìn thấy bạn mình bị bắt, lại có một đám người vây quanh, còn có một kẻ địch giỏi võ công, bọn họ cũng mất đi ý chí chiến đấu, ném binh khí trong tay xuống rồi giơ tay chịu trói.

Chuyện này cuối cùng cũng kết thúc.

Mọi người trước đó vây xem đều tản đi, nên làm gì thì làm cái đó, tiếp tục bán đấu giá đồ pha lê.

Tấn công vệ sĩ?

Sau khi Dương Mộc nghe được chuyện này thì vô cùng kinh ngạc.

Chỉ cần là người tham gia buổi triển lãm pha lê lần này, có ai không biết những binh lính trông coi đồ pha lê là Cấm Vệ được tạm thời điều động từ trong cung tới?

Nếu là người bình thường, chỉ sợ đắc tội bọn họ.

Không ngờ lúc này thì hay rồi, còn có một nhóm chủ động trêu chọc!

Đương nhiên, sau khi nghe nữ tử kia nói muốn gặp mình, hắn không quan tâm.

Giống như đời trước, những người không tuân thủ quy định giao thông bị xử phạt, sau đó la hét đòi gọi thị trưởng ở đó tới, giọng điệu rất lớn nhưng bản lĩnh lại chẳng ra sao.

Nhìn buổi đấu giá, nhìn từng món đồ pha lê được đấu giá cao chót vót, Dương Mộc cũng thấy mất cảm giác. Lăn qua lộn lại cũng chỉ tranh giá mà thôi, có thể người bán đấu giá rất kích động, Tần Trường Phong của Bộ Công thương cũng sẽ rất đắc ý, nhưng ở trong mắt của hắn lại chỉ là một con số.

Cả quốc gia cũng là của mình, hắn không quan tâm tới chút tiền nhỏ ấy.

Những kẻ ngốc dùng giá trên trời để mua đồ pha lê, nếu mua về sớm bán qua tay thì tốt, nếu giữ lại thu thập tàng trữ, một ngày nào đó sẽ chịu thiệt tới nhà bà ngoại luôn.

...

Dương Mộc trở lại trong cung, bắt đầu suy nghĩ xem tiếp theo nên thực hiện sách lược gì.

Lần này vốn chủ yếu là nhằm vào Sở Quốc, nhưng không ngờ được bây giờ lại liên lụy các nước vào trong đó.

Đến lúc đó, kinh tế khắp nơi đều bị tổn thất, vậy coi như đã mất đi mục đích chiến lược rồi.

Phải làm cho Sở Quốc mua càng nhiều đồ pha lê hơn mới được!

Cho nên, hắn phải căn dặn Tần Trường Phong xem có thể sử dụng một vài thủ đoạn, làm cho Sở Quốc có nhiều đồ pha lê hơn.

Ví dụ như, cố ý kết giao với một vài thương nhân Sở Quốc, cung cấp nhiều đồ pha lê hơn, còn có thể cho ra một vài ưu đãi để bọn họ mua càng nhiều đồ pha lê hơn nữa.

Sau đó, tạo ra một luồng văn hóa sử dụng đồ pha lê trong Sở Quốc, làm cho các quý tộc Sở Quốc tranh nhau mua đồ pha lê.

Thậm chí, các đồ dùng bình thường trong ngày thường cũng có thể đều sử dụng tới đồ pha lê.

Cho đến lúc này, tất cả quý tộc Sở Quốc đều đã không rời khỏi đồ pha lê, cũng có càng lúc càng nhiều thương nhân dựa vào đồ pha lê để kiếm ăn. Chờ tới một ngày kia, đồ pha lê hạ giá cực thấp, bị tổn thất nghiêm trọng nhất chính là quý tộc Sở Quốc.

Lại giống như thị trường chứng khoán ở đời sau vậy, rất nhiều người giàu có bị phá sản trong một đêm.

Hơn nữa, đây vẫn chỉ là thủ đoạn buôn bán tiền tệ.

Quan trọng hơn, điều này xem như trực tiếp cướp đoạt tài phú của Sở Quốc, giúp tăng phong trào lãng phí xa hoa của Sở Quốc lên, làm cho quốc gia này vốn đã thối nát lại càng thêm mục rỗng tới tận xương.

Sau vài ngày, thương nhân của các quốc gia mua được pha lê đều lần lượt trở về nước.

Lúc này, Tần Trường Phong của Bộ Công thương trình lên giá cả chi tiết liên quan tới buổi đấu giá.

Sáu tỷ Đại Thương tệ!

Nói cách khác, một buổi đấu giá với hơn ba trăm món đồ pha lê tổng cộng bán được sáu mươi triệu lượng bạc!

Đây là một con số khiến người ta vô cùng chấn động.

Phải biết rằng, tài chính một năm của Thương Quốc hiện nay cũng chỉ khoảng hai trăm triệu lượng bạc.

Năm nay, thâu tóm một phần đất đai của Triệt Quốc và Tấn Quốc, lại thêm bán vũ khí trên quy mô lớn, tài chính thu vào chắc hẳn có thể lên tới ba trăm triệu lượng, nói cách khác là ba mươi tỷ Đại Thương tệ.

Sáu tỷ ở trước mặt ba mươi tỷ, nhìn như là một con số không nhiều không ít, nhưng nếu ném ra tài chính chi ra của một năm, chính là một con số rất lớn. Sáu tỷ Đại Thương tệ, bất kể là tăng cường trang thiết bị cho quân đội, hay là chế tạo trang bị vũ khí, xây dựng cơ sở và cải thiện dân sinh, thì đều một khoản tiền khổng lồ, bù đắp được mấy năm!

Quá kiếm tiền!

Cho dù trong lòng Dương Mộc đã sớm biết buổi đấu giá sẽ kiếm được một khoản tiền lớn, nhưng sáu tỷ Đại Thương tệ vẫn vượt ra ngoài dự đoán của hắn.

Xem ra, vật hiếm mới quý đúng là không sai!

- Ừ... Cẩn thận tính toán ra, thu nhập tài chính một năm của Thương Quốc ta đã vượt qua Sở Quốc, Nguyễn Quốc và Tấn Quốc, lập tức sẽ đứng đầu các nước.

- Bệ hạ nói không sai! Mấy ngày gần đây thần và Bộ Hộ đã tính toán qua, sang năm chỉ riêng thuế của Đại Thương ta đã vượt qua Sở Quốc rồi.

- Ồ? Thuế thu vào lại vượt qua Sở Quốc à?

Dương Mộc có chút ngạc nhiên.

- Bệ hạ có chỗ không biết, chế độ thu thuế và chế độ luật nghĩa vụ quân sự của Sở Quốc khác với Đại Thương ta, thế gia đại tộc nắm giữ việc thu thuế, tất nhiên cũng sẽ thu phần lớn thuế, khi xuất binh lại phải căn cứ vào nghĩa vụ xuất binh. Cho nên, hàng năm thuế má mà triều đình Sở Quốc có thể trưng thu được cũng ít.

- Thì ra là thế!

Dương Mộc gật đầu, nói:

- Trở lại chuyện chính, tiếp theo phải điều chỉnh một vài sách lược, bảo xưởng pha lê không nên chế tạo quá nhiều đồ pha lê, chủ yếu là phải tinh tế. Sở dĩ buổi đấu giá lần này có thể kiếm được nhiều tiền như vậy vẫn là do tâm lý mới mẻ, lại thêm bức tượng pha lê của Hoàng đế các nước làm cho thương nhân của các quốc gia vung tiền như rác, tiếp theo sẽ không có khả năng bán tốt như vậy đâu.

- Vậy ý của bệ hạ là?

Tần Trường Phong cung kính hỏi.

- Ép xuống cung ứng pha lê, đồng thời cũng rót tài nguyên cho thương nhân Sở Quốc. Nếu để bọn họ phát hiện ra điểm này, à... cứ nói là quan hệ cá nhân, nói là thương nhân Sở Quốc sảng khoái, Bộ Công thương càng thích buôn bán với Sở Quốc hơn.

- Vi thần hiểu rõ!

Tần Trường Phong gật đầu. Bây giờ tư duy của hắn đã dần dần có thể đuổi kịp Dương Mộc, Dương Mộc vừa nghĩ kế, hắn đã biết được là có ý gì.

Lại không phải là hãm hại thương nhân Sở Quốc thêm một chút sao?

Đơn giản!

Lấy năng lực triển khai hoạt động trước mắt của Bộ Công thương, đừng nói là để cho thương nhân Sở Quốc mua thêm đồ pha lê, mà có bảo thương nhân Sở Quốc đều sử dụng Đại Thương tệ để giao dịch, để Đại Thương tệ thẩm thấu đến mọi ngõ ngách của Sở Quốc cũng được ấy chứ!

Điều này cũng không phải quá khoa trương! Ở trong buôn bán tài chính, giao dịch giữa hai nước tăng nhanh, nhất định sẽ tăng thêm lưu thông tiền tệ giữa hai nước, bất luận là đội buôn hay quốc gia đều sẽ tích trữ một ít tiền của đối phương.

Hiện nay, Sở Quốc không có cách nào cấm các thế gia và thương nhân sử dụng Đại Thương tệ. Cứ như vậy, lâu ngày Đại Thương tệ sẽ giống như bạc, lưu thông ở Sở Quốc.

Rút củi dưới đáy nồi!

- Một trận gió bão sắp nổi lên.

Tần Trường Phong ngửa mặt lên trời thì thầm.


Bạn cần đăng nhập để bình luận