Bất Hủ Đế Hoàng

Chương 427: Vương Triều Đại Hoành

Chương 427: Vương Triều Đại Hoành

=== oOo ===


Không ngoài dự đoán, chỉ một tháng sau, tin về Hội giám thưởng pha lê đã được truyền tới các nước.

Có người thống kê giá bán ra trong buổi đấu giá, tính được tổng cộng có hơn sáu mươi triệu lượng, mấy con số này làm cho người trong cả thiên hạ đều trợn mắt há hốc mồm.

Ngay cả Hoàng đế các quốc gia cũng nghẹn họng nhìn trân trối, không ngừng hâm mộ.

Từ tình huống trước mắt có thể thấy năng lực kiếm tiền của đồ pha lê, đã không kém gì giấy trắng và sách.

Lại thêm việc buôn bán hàng hóa khác và vũ khí của Thương Quốc, đều là một con số vô cùng lớn.

Nếu cứ vậy nữa, sợ rằng cộng cả thu nhập tài chính của Sở Quốc và Nguyễn Quốc cũng sẽ ít hơn Thương Quốc.

Đây là một chuyện rất bất đắc dĩ! Ở trước mặt đại thế, cho dù là Hoàng đế các nước cũng bất lực.

...

Dương Mộc đang suy nghĩ về một việc.

Vương triều Đại Hoành thật sự có nguy cơ rất lớn sao?

Rốt cuộc có nên giúp hay không?

Có giúp thì giúp thế nào?

Sở dĩ hắn có ý nghĩ này là vì, hai ngày trước Cẩm Y Vệ tiến hành thẩm vấn mấy người gây sự bắt được trong hội trường, sau khi nghiêm hình tra khảo một lúc, hai nữ tử ngược lại rất kín miệng, vẫn cắn răng không chịu nói gì, nhưng nam tử kia lại khác, chỉ với mấy roi thì cái gì cũng khai.

Bọn họ đến từ Vương triều Đại Hoành, một người là Trưởng Công chúa Cơ An Lăng, một người là Quận chúa Cơ Khanh Nguyệt, một người nữa thì là Thế tử Trương Toản của phủ Huyền Quốc Công, vị hôn phu được chỉ định từ nhỏ của Trưởng Công chúa.

Căn cứ theo lời khai của Trương Toản, Vương triều Đại Hoành bị Vương triều Đại Khánh và Vương triều Đại Thống liên thủ chèn ép, lại thêm trong nước có quý tộc dẫn dắt dân chúng khởi nghĩa, cho nên đang trong tình trạng không ổn định.

Càng quan trọng hơn là, Hoàng đế Đại Hoành đăng cơ không lâu, đã có thể thấy được khí tượng hôn quân, quốc sự hoàn toàn dựa vào đại thần trong triều cố gắng duy trì, lại có phe phái nội đấu, cho nên loạn trong giặc ngoài. Vương triều Đại Hoành đã là một cây chẳng chống vững nhà, ngay cả quân đội ở biên cương cũng sắp sụp đổ.

Cho nên, lúc này trong triều có trung thần đề nghị phái ra sứ thần đến Vương triều Đại Lễ, tìm kiếm liên kết.

Tuy bị rất nhiều kẻ thù chính trị ngăn cản, nhưng cuối cùng vẫn để cho một phần lão thần hoàng tộc dẫn theo một vài hậu bối đến đây rèn luyện.

Nhưng không ngờ được, bọn họ vừa tiến vào Vương triều Đại Lễ, lại biết được Vương Kỳ của Vương triều Đại Lễ bị chia cắt, Thiên tử Đại Lễ đã hoàn toàn trở thành một con rối vô dụng, có cũng được chẳng có cũng không sao.

Một Thiên tử không có thực quyền, mất đi năng lực kêu gọi thì có tác dụng gì?

Nhưng bọn họ vẫn không cam tâm. Trải qua hỏi thăm nhiều mặt mới biết được, Thiên tử Đại Lễ đang ở Thương Quốc, vì vậy bọn họ muốn tới đây xem, thuận tiện biết Thương Quốc truyền kỳ kia là như thế nào.

Ngược lại cũng không phải bọn họ cảm thấy thực lực của Thương Quốc mạnh, mà là có rất nhiều thứ của Thương Quốc đều lưu truyền đến Vương triều Đại Hoành.

Ví dụ như giấy trắng và sách, bởi vì vận chuyển đơn giản nên các quý tộc Vương triều Đại Hoành cũng đang dùng, về phương diện giá tiền thì ngang với vàng.

Dọc đường đi, bọn họ lại nghe nói tới rất nhiều chuyện liên quan đến Thương Quốc, vì thế mới nảy ra ý định tìm kiếm sự giúp đỡ từ Thương Quốc.

Đương nhiên, bọn họ cũng không phải muốn Thương Quốc xuất binh giúp đỡ, chỉ dựa vào chút binh lực của Thương Quốc, cũng sẽ không vượt vạn dặm xa xôi phái đến Vương triều Đại Hoành. Mà bọn họ chỉ nghĩ làm thế nào thu được một vài trang bị quân sự, kèm theo kỹ thuật của Thương Quốc mang về.

Một khi làm được vậy, dựa vào nội tình của Vương triều Đại Hoành, trong vòng ba năm rưỡi tuyệt đối có thể phản kích.

Bọn họ vừa vặn gặp được Hội giám thưởng pha lê, vì thế để cho mấy người trẻ tuổi đi xem.

Không ngờ được lại tự nhiên chọc ra tai họa như thế.

Cũng dựa vào lời khai của Trương Toản, Cẩm Y Vệ tìm thấy mấy người đi cùng hắn trong Thương Thành. Khi nhóm người này biết được tin tức, vốn muốn chạy trốn ra khỏi Thương Quốc, nhưng bị chặn lại trên đường tới cửa ải.

Đợi tới khi Dương Mộc biết được việc này, trong lòng cũng hiểu được đại khái, hắn triệu mấy người đã bị hành hạ đến máu thịt mơ hồ tới ngự điện.

Trưởng Công chúa Vương triều Đại Hoành Cơ An Lăng lập tức đưa ra chuyện muốn liên minh với Thương Quốc.

- Công chúa điện hạ, nói về liên minh, các nước ở Vương triều Đại Lễ ta chắc hẳn càng hiểu rõ hơn các ngươi, đơn giản chính là cùng nhau trông coi, cùng tiến cùng lui, cùng chung lợi ích mà thôi. Bây giờ các ngươi đưa ra ý định liên minh, nhưng chẳng có ích lợi gì cho Thương Quốc ta, điều này lẽ nào là hợp lý sao?

Dương Mộc không chút khách khí từ chối.

Trong lòng hắn sáng như gương, biết trong cuộc liên minh này, Thương Quốc chỉ là phía đơn phương bỏ ra, cũng không thể nhận được bao nhiêu lợi ích đến từ Vương triều Đại Hoành.

- Vương triều Đại Hoành chính là một trong năm đại Vương triều, bây giờ đang bị bao vây tấn công, gần như thành nỏ mạnh hết đà, nhất định sẽ không thể chống đỡ được lâu dài. Đến lúc đó, Vương triều Đại Lễ làm sao có thể thoát được?

Cơ An Lăng mang xiềng xích, từ dưới đất ngồi dậy, giọng nói hùng hồn.

Dương Mộc xoa râu mép, gật đầu không ngừng:

- Đúng vậy, đây là một chuyện khiến người ta phiền lòng, Thương Quốc chúng ta cũng có ngụ ngôn môi hở răng lạnh. Tuy nhiên thật đáng tiếc, trẫm cũng không thể giúp ngươi.

- Vì sao? Ta nghe tiếng bệ hạ tài trí mưu lược kiệt xuất đã lâu, lẽ nào ngay cả chút ánh mắt nhìn xa như vậy cũng không có sao?

- Lớn mật!

Thẩm An ở bên cạnh quát lớn.

- Không sao!

Dương Mộc khoát tay, nói:

- Công chúa điện hạ nói đúng, Vương triều Đại Hoành ở phía bắc Vương triều Đại Lễ, lại cách một mảnh sa mạc. Bây giờ các quốc gia trong Vương triều Đại Lễ đã loạn không chịu nổi, một khi gặp phải một Vương triều có lòng tấn công, chắc chắn cũng sẽ không có sức chống đỡ. Chỉ là... Công chúa điện hạ đừng nên quên, trẫm chỉ là Hoàng đế Thương Quốc, không có quyền vượt quá giới hạn làm chuyện lớn như vậy. Vương triều Đại Lễ vẫn còn có một vị Thiên tử đang tồn tại.

- Thiên tử Đại Lễ chỉ còn trên danh nghĩa, bây giờ chẳng qua là một con rối của Thương Quốc mà thôi, bệ hạ cần gì phải giả vờ không biết?

- Cái gì gọi là danh nghĩa?

Vẻ mặt Dương Mộc trầm xuống, vô cùng không vui lạnh lùng nói:

- Thiên tử gặp nạn, rơi vào đường cùng mới trưng dụng cung điện của Thương Quốc ta ở tạm, sao lại nói là con rối? Công chúa điện hạ không phải là người lỗ mãng, không nên tùy tiện nói ra những lời không hợp với lễ nghi.

- Là thiếp thân quá lỗ mãng.

Cơ An Lăng nói một câu rồi lại tiếp lời:

- Nói chung, giúp đỡ Vương triều Đại Hoành sẽ có trăm lợi mà không hại đối với Vương triều Đại Lễ, mong bệ hạ thận trọng suy nghĩ, coi như là vì dân chúng của Vương triều Đại Lễ.

- Công chúa điện hạ lại sai rồi.

Dương Mộc lắc đầu:

- Cho dù Thiên tử chỉ còn trên danh nghĩa, cũng không phải là chuyện của Thương Quốc ta. Công chúa có biết Vương triều Đại Lễ này ngoại trừ Thương Quốc ta ra còn có rất nhiều nước lớn khác không?

- Nhưng...

- Không nhưng nhị gì cả, nói tóm lại, các ngươi không phải là muốn tay không bắt sói sao? Chỉ nói một câu liên minh đã muốn lấy được kỹ thuật của Đại Thương ta, thật sự tưởng chúng ta dễ bị lừa sao?

Dương Mộc nói một câu này có thể nói là tương đối không khách sáo.

Nói rõ ra thì chỉ là hai bên không có cách nào đạt được sự nhất trí trên phương diện lợi ích mà thôi.

- Nếu Vương triều Đại Hoành ta bị thôn tính tiêu diệt, chẳng lẽ bệ hạ cho rằng các nước của Vương triều Đại Lễ sẽ có khả năng may mắn còn tồn tại sao?

- Nếu giao kỹ thuật của Đại Thương ta cho Vương triều Đại Hoành, Vương triều Đại Hoành lại bị diệt, kỹ thuật bị hai nước còn lại nhận được, vậy không phải cũng là gây họa cho các nước của Vương triều Đại Lễ?

Cơ An Lăng hoàn toàn cạn lời.

Thật vậy, ngay cả bản thân nàng cũng không có cách nào xác định được, sau khi lấy được kỹ thuật trang bị vũ khí của Thương Quốc, Vương triều Đại Hoành nhất định có thể xoay người.


Bạn cần đăng nhập để bình luận