Bất Hủ Đế Hoàng

Chương 430: Xe Bus

Chương 430: Xe Bus

=== oOo ===


Đây chính là dưới chân Thiên tử!

Nghĩ đến đây, những người dân này lại vô cùng hưng phấn.

Đối mặt với những dân chúng đang hưng phấn, Dương Mộc có thêm hứng thú nhảy lên một con ngựa trắng, mỉm cười vẫy tay với các con dân cuồng nhiệt xem như chào hỏi.

- Tiếp theo, còn có công trình nào chưa từng xây dựng xong nữa?

Dương Mộc hỏi.

- Chuyện này... vẫn còn rất nhiều.

Âu Dã trầm ngâm một chút, nói:

- Ví dụ như những cung điện lâu đài, những phần quan trọng đều được các thợ thủ công xây dựng xong, nhưng chi tiết trong đó lại cần dựa vào các thợ mộc và thợ khắc đá tỉ mỉ làm. Ngoài ra còn phải điêu khắc và quét nước sơn, công trình vô cùng rườm rà, đều phải làm thật cẩn thận. Những chuyện này đều phải chờ sau khi dời đô mới có khả năng từ từ xây dựng xong, sợ rằng phải mất hơn một, hai năm nữa.

- Thì ra là thế!

Dương Mộc gật đầu. Giống như Âu Dã đã nói, những vấn đề chi tiết kia, ví dụ như hoa cỏ cây cối sinh trưởng, đều không phải là chuyện một sớm một chiều có thể làm xong. Để tránh cho lòng người không ổn định, cũng để có thể khống chế tốt cả nước, chuyện Thương Quốc dời đô phải càng nhanh càng tốt, một ít chi tiết của công trình có thể chờ sau khi dời đô sẽ chậm rãi hoàn thành.

- Đúng là khổ cực cho các khanh rồi.

Sau khi đi dạo một vòng quanh khu dân cư, tận mắt nhìn thấy được những phương tiện công cộng tinh tế cùng với các kiến trúc đài các thủy tạ, trong lòng Dương Mộc thầm nói.

- Chúng thần sợ hãi!Tuy công trình bên trong thành đều do chúng thần chịu trách nhiệm, nhưng rất nhiều tư tưởng lớn trong đó đều là ý của bệ hạ, vì vậy đô thành này mới có thể có được sự hoành tráng như hôm nay, không thể không tính tới công lao to lớn của bệ hạ.

- Được rồi, được rồi!

Dương Mộc cười ha ha, khoát tay áo:

- Các khanh đừng nóng vội nói tốt cho trẫm! Công lao của các khanh, trẫm sẽ không keo kiệt. Tuy nhiên, nên phê bình cũng không thể hàm hồ cho qua được.

Phê bình?

Còn có gì... cần phê bình sao?

Các quan viên hầu hạ xung quanh lập tức căng thẳng.

Từ khi vừa vào thành đến bây giờ, tâm trạng của Hoàng đế Bệ hạ cũng không tệ, còn có chút thoả mãn. Ở dưới tình huống như vậy, mọi người cũng cảm thấy thật tự hào.

Bọn họ vốn tưởng rằng không có bất kỳ khuyết điểm nào, nhưng không ngờ sau khi Hoàng đế Bệ hạ mở miệng ngợi khen lại nói tới phê bình.

Nhất là Âu Dã, hắn là một người bới lông tìm vết trên phương diện công nghệ, nhiều năm qua không ít lần trao đổi với Dương Mộc, biết Hoàng đế Bệ hạ này thường không quan tâm tới chi tiết nhỏ, nhiều lắm cũng chỉ trực tiếp điểm tới một câu, còn lại sẽ giao cho Công Bộ và Bộ Khoa học kỹ thuật tự mình đi cân nhắc, rất ít khi dùng đến chữ phê bình này.

- Lúc xây dựng đô thành mới, có phải trẫm đã hỏi qua các khanh, đô thành mới tổng cộng lớn tới mức nào?

Dương Mộc hỏi.

- Hồi bẩm bệ hạ, đúng là như vậy.

- Khanh nói, chỉ tính nội thành đã có chu vi hai mươi dặm vuông. Đúng không?

- Vâng!

- Vậy có phải trẫm đã đặc biệt căn dặn, nhất định phải suy nghĩ ổn thoả về vấn đề dân chúng đi lại đúng không?

- Hồi bẩm bệ hạ, hoàn toàn đúng. Vi thần cùng các vị đồng liêu của Công Bộ đều đã họp thảo luận qua chuyện này, cho nên đặc biệt tu sửa tất cả mặt đường thành đường xi măng, khu dân cư cũng vậy, cho dù là thời tiết ẩm thấp, trên đường cũng sẽ không có vết lầy lội rõ ràng... Còn có...

- Dừng một chút!

Dương Mộc ngắt lời hắn, nói:

- Trẫm không phải chỉ chuyện sửa đường của các khanh. Đường xi măng tất nhiên tốt, dân chúng đi lại cũng vô cùng dễ dàng, nhưng trẫm không phải nói chuyện này.

- Không phải...

Âu Dã sửng sốt, vội vàng bái lạy nói:

- Thần sợ hãi, vẫn mong bệ hạ nói rõ ràng.

- Liền nói thế này! Vấn đề dân chúng đi lại không chỉ là xây dựng một con đường tốt là được, đô thành mới rộng lớn như vậy, các lão bách tính muốn đi lại từ thành đông đến thành tây thì phải làm thế nào?

Làm thế nào...

Đi bộ chứ sao!

Chẳng lẽ còn phải cưỡi ngựa à?

Âu Dã sửng sốt. Trong ấn tượng của hắn, bởi Thương Thành thật sự quá nhỏ cho nên vô cùng chật chội, vốn còn có thể cho phép con em nhà giàu cùng vương tôn quý tộc cưỡi ngựa đi qua phố xá sầm uất, bây giờ bình thường đều cấm.

Nhìn từ góc độ trị an, trong thành không cho phép cưỡi ngựa, đây chính là một chính sách hết sức chính xác.

Cho nên hắn thấy, đến lúc đó đô thành mới chắc chắn cũng sẽ thực hành chế độ này.

Bệ hạ nói, chẳng lẽ không phải là điều này sao?

Dương Mộc nhìn vẻ mê man trong mắt u Dã thì thầm thở dài.

Cũng không thể hoàn toàn trách tội hắn được, dù sao ở thời đại này còn chưa có ý thức về giao thông công cộng, hắn mờ mịt cũng là hợp tình hợp lý.

Vì vậy, Dương Mộc quyết định chỉ điểm, nói:

- Âu khanh, khanh lại suy nghĩ xem, chúng ta đã xây dựng rất nhiều đường ray ở trong phạm vi toàn quốc, nó có khả năng dùng ở trong thành không?

Đường ray?

Âu Dã bừng tỉnh hiểu ra, hóa ra bệ hạ muốn xây dựng một ít đường ray trong thành.

Ở trong Thương Quốc, bình thường đường ray và đường xi măng cùng một tuyến đường, vậy chỉ cần có xi măng thì sẽ có đường ray tồn tại, đồng thời đều được xây dựng từ sắt thép và xi măng, tốc độ nhanh chi phí thấp, chỉ cần dùng một con ngựa hoặc một con trâu, lắp thêm một đoạn hòm kéo là có thể vận chuyển được rất nhiều hàng hóa, là cách lý tưởng để vận chuyển hàng hóa cho đội buôn và quân đội.

Nhưng ở bên trong thành, dù có thể xây dựng từng đoạn đường ray, nhưng có thể làm được gì?

Lẽ nào để cho các lão bách tính xem mình thành hàng hóa, cũng để cho một con ngựa ở phía trước kéo à?

Nếu thật sự làm như vậy, bên trong thành sẽ chật chội thành thế nào, vậy cũng thật hỗn loạn.

Dương Mộc thấy dáng vẻ nghi ngờ của hắn thì không đành lòng, lại chỉ điểm:

- Khanh xem, khi lượng hàng hóa của những đội buôn nhỏ tương đối ít, bình thường vẫn dùng chung một chiếc xe vận chuyển, để tiết kiệm chi phí, một vài người đi xa nhà cũng thường đi chung một chiếc xe ngựa, chia đều lộ phí... Ah, dù sao cũng là chuyện như vậy đấy, khanh hiểu chưa?

- Bệ hạ nói là, dân chúng trong thành đi ra ngoài, cũng có thể làm như vậy sao?

Dương Mộc gật đầu, nói:

- Không sai! Trẫm muốn nói, đường trong thành rộng rãi như vậy, hoàn toàn có thể xây dựng một vài đường ray cạn, sau đó chế tạo ra một vài thùng dùng ngựa để kéo, có thể đặt ra tuyến đường cố định. Các lão bách tính chỉ cần nộp một hào là có thể ngồi lên đi từ đầu thành tới cuối thành, trên đường có thể xuống xe ở một vài chỗ cố định, chẳng phải rất tốt sao?

Âu Dã mở to hai mắt, sửng sốt.

Trong đầu của hắn hiện ra cảnh tượng Dương Mộc miêu tả.

Thật lâu sau, hắn mới từ trong trầm tư tỉnh táo lại, cúi đầu nói với Dương Mộc:

- Vi thần hiểu rõ, nhất định sẽ làm tốt chuyện này. Hơn nữa, nếu thật sự có thể thực hiện được, thần còn có một suy nghĩ lớn mật, sau này giữa một vài thành trì quan trọng cũng có thể thiết lập loại chế độ này, để cho dân chúng ở các thành trì khác nhau cũng có thể dễ dàng qua lại.

Dương Mộc nói:

- Rất tốt, khanh rất giỏi suy luận. Chuyện này Công Bộ các khanh phải cùng Bộ Khoa học kỹ thuật phối hợp chặt chẽ, nhất định phải tốn nhiều tâm tư vào việc an toàn và nhanh chóng, thuận tiện,.

Âu Dã bái lạy nói:

- Như vậy sẽ mở ra một tiền lệ mới, vẫn mong bệ hạ ban tên cho.

- Cứ gọi là xe Bus đi.

Một cái tên được Dương Mộc buột miệng nói ra.


Bạn cần đăng nhập để bình luận