Bất Hủ Đế Hoàng

Chương 433: Hỗn Chiến Bắt Đầu

Chương 433: Hỗn Chiến Bắt Đầu

=== oOo ===


Sau khi Nguyễn Thải Nhị thương nghị cùng tam vương, trong lòng liền có tính toán.

Chỉ cần tam vương có thể hỗ trợ thì nàng sẽ không có nỗi lo về sau nữa, như vậy chuyện này có thể thực hiện được. Trên thực tế, nếu quả thật muốn dốc sức ra tay thì Tào Quốc và Lan Quốc có thể là đối thủ của Nguyễn Quốc sao? Mặc dù, so về lãnh thổ và dân số, hai nước sau khi trỗi dậy đã có dáng vẻ bằng một nửa của Nguyễn Quốc, có thể nói là một khúc xương vô cùng khó gặm.

Nhưng mà, quốc lực tuyệt nhiên không phải tính toán như vậy. Nội tình của một quốc gia, tổng thể thực lực quân đội, tướng soái và hậu cần, thậm chí trong triều đình có hiền thần hay không, đều nằm trong phạm vi suy tính.

Sau khi tam vương lui ra, nàng liền bắt đầu suy nghĩ, lập tức phái đặc sứ đến biên cương triệu kiến mấy vị tướng quân hồi triều, bàn đại sự.

Khoảng nửa tháng sau, Khuất Đan vô cùng sốt ruột bất an khi bị Nguyễn Thải Nhị triệu kiến riêng và đề cập tới chuyện này. Khuất Đan vừa kinh ngạc, vừa vui mừng, lại vừa lo lắng. Bởi vì cứ như vậy, mặc dù hắn có thể trở về báo cáo kết quả cho Sở Hoàng, nhưng đồng thời lại mang đến những vấn đề mới. Chuyện liên quan đến quốc sách như vậy, một Thiếu khanh nho nhỏ như hắn tuyệt đối không thể nhúng tay, điều có thể làm cũng chỉ là trở về bẩm báo đúng sự thật. Nếu vậy, bệ hạ có trút giận lên hắn hay không?

Trong lòng Khuất Đan có chút thấp thỏm. Nên biết, tuy nói Nữ đế Nguyễn Quốc cũng là một vị quân chủ tài đức sáng suốt, nhưng thân phận phụ nữ hạn định thành tựu, hai năm nay lại có phiền toái vướng thân, việc thực hiện kế sách liên hợp xem ra phải hủy bỏ. Nhìn tình hình trước mắt, để mặc từng người thôn tính nước nhỏ xung quanh có vẻ là kết quả tốt nhất.

- Đại Sở ta, rơi vào thế bất lợi rồi.

Sau khi thở dài thành tiếng, Khuất Đan lên đường quay về.

Sau khi biết được chuyện này, Sở Hoàng Hùng Mẫn Nột không nói gì, im lặng một lúc lâu.

Hiển nhiên, hắn biết mình bị Nguyễn Quốc bắt được tử huyệt, không thể không đồng ý. Bởi vì, Sở Quốc không thể đợi thêm nữa.

Hai năm qua, mặc dù Sở Quốc tĩnh dưỡng sinh lợi, khôi phục sản xuất, tình hình có chuyển biến tốt. Nhưng mà, cuộc sống của dân chúng cũng không có thay đổi. Trong một lần tuần tra, chính mắt hắn nhìn thấy thương đội quốc gia mình, mang một xe lương thực vận chuyển đi Thương Quốc để đổi lấy Đại Thương tệ, sau đó lại dùng số Đại Thương tệ đổi được, mua từng món đồ pha lê, nước hoa và các loại xa xỉ phẩm. về lâu dài, Sở Quốc so với thương Quốc, còn có ưu thế gì nữa?

Nhìn lại Vân Quốc bên cạnh, mặc dù cũng mua sắm xa xỉ phẩm, nhưng vẫn lấy vũ khí làm chính, hai năm qua thực lực quân sự không ngừng tăng cường, nghe nói binh khí mua được đã trang bị cho mấy chục vạn binh lính, bố trí ở biên giới giữa Vân Quốc và Sở Quốc. Chuyện này khiến cho hắn làm sao có thể không lo lắng?

- Nhất định phải như vậy sao? Há chẳng phải rơi vào cạm bẫy của Thương Quốc?

Sở Hoàng dĩ nhiên biết, bán vũ khí trang bị cho nước láng giềng của Sở Quốc là mưu kế khuấy đục nước của Thương Quốc, nhưng mà hắn lại không có cách đối phó nào, đây là một dương mưu khiến cho hắn biết rõ là cạm bẫy nhưng không thể không nhảy vào trong. Cuối cùng, sau khi cân nhắc thiệt hơn, Hùng Mẫn Nột chấp nhận thỏa thuận, hơn nữa để không bị Nguyễn Quốc bỏ lại phía sau, hắn dứt khoát đón nhận cái kết quả này.

Nói cách khác, bắt đầu từ hôm nay, Sở Quốc cũng phải chuẩn bị chiến tranh với bên ngoài. Tổng hợp các nhân tố, hắn quyết định dụng binh thành bốn tuyến, tấn công Lôi Quốc trước, tập trung binh lực ở biên cảnh Thái Quốc, Vân Quốc và Tường Quốc, lấy uy hiếp và đe dọa làm chủ. Mà Vân Quốc không tiếp giáp với Lôi Quốc, cho nên không thể tiến hành tiếp viện, như vậy thì nguy hiểm sẽ không lớn lắm.

Dĩ nhiên, chuyện hắn muốn chuẩn bị chiến sự cũng không thể thương lượng với các đại thế tộc. Tuy nói mấy năm nay quyền lực của hắn đã tăng lên một bậc, nhưng về tổng thể mà nói, thế gia quý tộc vẫn có sức ảnh hưởng rất lớn. Những quý tộc sống mơ mơ màng màng kia nhất quyết sẽ không muốn khai chiến, ở trong mắt hắn, bọn họ căn bản không hề cảm thấy một chút hoạn nạn khốn khó nào.

Gần như cùng lúc, Nguyễn Quốc cũng lập ra một loạt kế hoạch, mục tiêu nhắm vào Tào Quốc và Lan Quốc. Khác biệt chính là, Nguyễn Quốc không phải độc lập tác chiến, mà là hợp minh cùng Ngụy Quốc, phân chia chiến khu. Nguyễn Quốc đối đầu với Tào Quốc và Lan Quốc, Ngụy Quốc tấn công Lâm Quốc và Việt Quốc.

Còn nước mạnh không kém như Vũ Quốc thì cố gắng không khiêu khích, bởi vì ở xung quanh Vũ Quốc cũng có không ít quốc gia nhỏ có thể thôn tính...

- Chuẩn bị đánh nhau rồi sao...

Trong Tử Thần điện, nơi này tiếp tục dùng tên của cung điện cũ. Dương Mộc nằm trên ghế mây, nhỏ giọng thì thầm một câu. Khoảng thời gian này, hắn luôn suy tư nên làm như thế nào để khuấy đục vũng nước này, như thế nào khiến cho các nước động thủ. Tuy nhiên, chỉ với sức lực của một quốc gia, loại thủ đoạn bán vũ khí này không cách nào giúp hắn đạt được mục đích. Đang rầu rĩ tiếp theo nên làm như thế nào, không nghĩ tới Sở Quốc đã không nhẫn nại được, lại chủ động cùng Nguyễn Quốc kết minh, đây quả thực là niềm vui từ trên trời rơi xuống, giống như là lúc muốn đi ngủ, có người chủ động đưa gối tới vậy. Sở Quốc và Nguyễn Quốc đồng thời dụng binh với bên ngoài, đây quả thực là chuyện không thể tốt hơn nữa!

- Không được, không thể chỉ để cho hai quốc gia này đánh, như vậy không có ý nghĩa.

Dương Mộc khẽ mỉm cười, trong lòng đang tính toán. Hắn vội vàng triệu tập quan viên trọng yếu của mười hai bộ tới, vạch ra một kế hoạch với các quốc gia. Nội dung chủ yếu là để cho Binh Bộ và Công Bộ tăng cường xuất khẩu vũ khí sang Ngụy Quốc, đồng thời lại đem tài nguyên trút vào những quốc gia trung đẳng kia. Cứ như vậy, những quốc gia trung đẳng kia ắt sẽ bị kích thích mạnh, sẽ gấp rút thôn tính các nước nhỏ xung quanh. Dưới tình huống như thế, Thương Quốc mới có cơ hội.

Đồng thời, hắn cũng để cho Hộ Bộ tăng cường tích trữ lương thực, xây cất kho lương nhiều hơn, Bộ Công thương lại phối hợp thu mua, chuẩn bị sẵn sàng cho một trận chiến diệt quốc. Bởi vì trong hỗn chiến, Thương Quốc có thể nhân cơ hội nắm bắt lợi ích, nhưng mà sau hỗn chiến, Thương Quốc tất nhiên sẽ trở thành kẻ thù chung của nhiều cường quốc. Bất luận là Sở Quốc, Nguyễn Quốc, Ngụy Quốc hay Vân Quốc, cũng không thể dễ dàng tha thứ cho việc Thương Quốc leo lên vị trí bá chủ, trận chiến này là vì để Thương Quốc niết bàn sống lại. Nếu không đánh, Thương Quốc không đủ sức mạnh để trở thành một cường quốc khiến cả thiên hạ phải liếc mắt, không đủ để truy đuổi mục tiêu thiên hạ cộng chủ.

Tháng hai, năm Thái Đỉnh thứ mười một.

Lúc này băng tuyết tan rã, ánh mặt trời chiếu khắp mọi nơi, Nguyễn Quốc dụng binh tấn công Tào Quốc. Ngay sau đó, Lan Quốc gia nhập chiến đoàn, cùng Tào Quốc kết thành liên minh, ý đồ tấn công vào thủ phủ Nguyễn Quốc.

Khí giới và trang bị của Thương Quốc, biểu hiện hết sức chói mắt trong cuộc chiến tranh này. Nguyễn Quốc mặc dù là đại quốc, nhưng mà về mặt số lượng binh khí và trang bị xuất khẩu, thương Quốc vẫn khống chế nghiêm mật, số lượng phân phối cũng không nhiều hơn Tào Quốc và Lan Quốc là mấy.

Cho nên, sau khi chiến tranh bắt đầu một tháng, đã thành một trận đánh giằng co. Chuyện này khiến cho quân thần Nguyễn Quốc rất khiếp sợ, chỉ có thể tăng thêm binh lực tiếp tục vùi đầu vào đại chiến với Tào Quốc. Sau khi nghe tin tức, Sở Quốc cũng bắt đầu tăng binh, lấy khí thế sấm vang chớp giật nhắm thẳng mũi nhọn vào Lôi Quốc. Vẻn vẹn hai tháng, Lôi Quốc liền tuyên cáo diệt vong, quân thần cả nước bị bắt làm tù binh, năm triệu thần dân toàn bộ quy vào sự quản hạt của Sở Quốc. Ngay sau đó, lại là Tường Quốc…


Bạn cần đăng nhập để bình luận