Bất Hủ Đế Hoàng

Chương 434: Thương Sở Đoạn Tuyệt

Chương 434: Thương Sở Đoạn Tuyệt

=== oOo ===


Sở Quốc hành động quá nhanh, có thể nói là nhanh như chớp, tất nhiên điều này dẫn đến mối lo ngại cho nhiều nước.

Trì trướng bỉ tiêu, không tiến tất lùi, đạo lý này ai cũng hiểu.

Vì vậy, một số quốc gia có năng lực bành trướng, dồn dập nảy ra ý nghĩ, chủ động công kích những quốc gia nhỏ ở xung quanh.

Ví dụ như Ngụy Quốc liền nhìn chăm chú vào Lâm Quốc, sau đó chính thức tuyên chiến.

Ngay cả Tấn Quốc, nước bị tổn thương sức lực trầm trọng trong cuộc chiến phạt Tấn, cũng nảy sinh chủ ý với Lương Quốc, tìm kiếm thời cơ phù hợp chuẩn bị dụng binh tiến đánh.

Vì thế, Tấn Hoàng còn đặc biệt viết một quốc thư, thỉnh cầu mua trang bị kỵ binh từ Thương Quốc.

Dương Mộc cũng không quá kinh ngạc, dẫu sao trong cuộc chiến phạt Tấn, Kỳ Lân Quân đóng vai trò hết sức quan trọng, điều này các nước đã quá rõ ràng, cho nên sau khi Hội Minh diễn ra đều dồn lực phát triển kỵ binh.

Vàng thau lẫn lộn, nhưng mà nói tóm lại vẫn là vững bước tiến lên.

Thương Quốc tuy rằng bất đắc dĩ, nhưng cũng không còn cách nào. Bắt đầu từ khoảnh khắc bại lộ trước mắt mọi người, liền định sẵn không thể thoát khỏi số phận bị bắt chước, nhiều nhất cũng chỉ kéo dài thời gian bị bắt chước mà thôi.

Trong vài năm đầu khi Kỳ Lân Quân bắt đầu nổi tiếng, các nước không có đầu mối nào, không cách nào hình thành sức mạnh chiến đấu. Nhưng đã sáu năm trôi qua, chỉ cần dùng sức tập trung vào thì vẫn có thể lục lọi ra một số thứ.

Tháng 5, năm Thái đỉnh thứ mười một.

Nguyễn Quốc phát động một nhánh kỵ binh năm vạn người, áp dụng chiến thuật vu hồi mà Kỳ Lân Quân từng đã dùng qua, tấn công phối hợp với bộ binh, đánh tan ba mươi vạn bộ đội chủ lực của Tào Quốc, thành công giành được ưu thế trước Tào Quốc.

Tin tức vừa truyền ra khiến thiên hạ khiếp sợ.

Đây là quốc gia thứ hai trừ Thương Quốc nắm giữ thuật kỵ binh, hình thành nên được sức chiến đấu quy mô lớn.

Đó chính là năm vạn kỵ binh!

Điều đó có nghĩa là, từ nay về sau quân đội có ưu thế lớn nhất của Thương Quốc đã không còn nữa. Theo thời gian trôi qua, ở phương diện kỵ binh, Nguyễn Quốc cũng có khả năng chống lại.

Trong lúc nhất thời, từng quốc gia đều không cách nào bình tĩnh.

Ngay cả những lão nông làm ruộng kia, chỉ cần quan tâm tình hình bên ngoài một chút, đều mơ hồ biết được, lại sắp xảy ra một trận đại biến cách.

Không thay đổi thì sẽ bị diệt vong.

Đây là giáo huấn xương máu từ việc Thương Quốc công diệt mấy quốc gia.

Nếu như không phát triển kỵ binh, sớm muộn sẽ bị quốc gia có kỵ binh xung quanh đè ra đánh, chuyện này đã được chứng minh từ cuộc chiến giữa Nguyễn Quốc và Tào Quốc.

Tháng 2, năm Thái Đỉnh thứ mười hai.

Tào Quốc cầu cứu Sở Quốc, lấy hòa hiếu kết giao đánh đổi, hơn nữa còn tôn Sở Quốc làm chủ.

Không nghĩ tới lại bị Sở Quốc cự tuyệt.

Từ sau khi quân chủ lực bị tiêu diệt, Tào Quốc không thể tái khôi phục nguyên khí, cho dù là từng bước cố thủ, cuối cùng vẫn không thể chống lại quân đội của Nguyễn Quốc, bị Nguyễn Quốc đánh một đường từ chiến tuyến cho tới quốc đô.

Trong tuyệt vọng, quân thần Tào Quốc chỉ có thể lưu vong tới Lan Quốc, cùng với tàn binh bại tướng của Lan Quốc chống đỡ quân đội Nguyễn Quốc, hy vọng sớm ngày phản công, sau đó phục quốc.

Ai ngờ, lúc này Vũ Quốc lại nhân cơ hội tấn công Lan Quốc, nuốt trọn phần lớn địa bàn của Lan Quốc.

Rồi sau đó, Vũ Quốc tuyên bố kết minh với Ngụy Quốc, giúp nhau trông coi.

Biến cố đột nhiên xuất hiện, làm cho tình hình hai tháng này có chút khó nắm bắt.

Bao nhiêu năm nay chưa từng có tình thế như vậy?

Lần trước, chính là khi quyền lực của Thiên Tử Đại Lễ suy sụp?

Ban đầu có hơn một trăm bốn mươi quốc gia, sau khi Thiên Tử Đại Lễ vô lực khống chế, sau mười mấy năm chinh chiến, số lượng lập tức giảm bớt, hơn một trăm bốn mươi quốc gia đã giảm bớt gần một nửa.

Cho tới sau này, bởi vì bá chủ Tề Quốc xuất hiện, các nước nghênh đón nền hòa bình ngắn ngủi. Trong thời gian này lại khai sinh rất nhiều quốc gia mới, cũng có rất nhiều quốc gia bị tiêu diệt, Tấn Quốc lúc này thông qua một loạt thôn tính cộng với nhân tài xuất hiện lớp lớp, trở thành bá chủ thiên hạ, phần lớn khu vực đã rơi vào thế hòa bình nhất thời.

Hôm nay, có thể nói là hỗn chiến lần thứ ba.

So với cuộc chiến phạt Tấn mấy năm trước, thì có nhiều quốc gia chịu ảnh hưởng hơn, các nước lớn nhỏ đều bị xung kích ở trình độ khác nhau.

Cũng chỉ có mấy quốc gia lệ thuộc Thương Quốc như Thiệu Quốc, Viêm Quốc và Khang Quốc là không phải lo lắng mình bị xâm lược. Ngược lại, Viêm Quốc vẫn còn dư lực, nhân cơ hội xâm chiếm địa bàn Tường Quốc.

Bọn họ hiểu rất rõ, Thương Quốc là một trong ba cường quốc, không có quốc gia nào dám trêu chọc, nhất là hiện giờ Thương Quốc cũng không khai chiến với bất kỳ nước nào. Nói cách khác, Thương Quốc là một nước trung lập.

Chọc vào một đại cường quốc trung lập, không muốn sống nữa sao?

Bất luận là Sở Quốc hay Nguyễn Quốc, hoặc là Ngụy Quốc và Tấn Quốc đều hiểu, Thương Quốc cũng không phải là không muốn đánh, mà là xung quanh không có quốc gia nhỏ nào có thể thâu tóm. Hoặc là nói, đi đường vòng để thâu tóm những quốc gia khác thì sẽ tốn hao rất lớn, còn không bằng an tâm phát triển kinh tế, cùng các quốc gia làm ăn.

Cũng ví như Tường Quốc, một năm qua mua mấy tỉ Đại Thương tệ trang bị và hàng hóa của Thương Quốc, thế chấp mấy mỏ quặng lớn trong nước, đồng thời cũng bán không ít nô lệ đến Thương Quốc.

Có thể nói, khi các quốc gia đua nhau thôn tính, Thương Quốc lại dễ dàng ngồi kiếm tiền từ chiến tranh.

Về điểm này, Sở Quốc cũng rất rõ ràng. Nhất là lúc nghe tin trong lúc chiến tranh, vẫn còn có rất nhiều thương nhân Sở Quốc mua chế phẩm pha lê, Sở Hoàng Hùng Mẫn Nột giận đến mức thiếu chút nữa ngất đi.

Ếch ngồi đáy giếng!

Hùng Mẫn Nột rất muốn tìm Nguyễn Quốc cùng nhau tấn công Thương Quốc, nhưng mà Nguyễn Quốc căn bản không có ý định này, nên chỉ có thể bất đắc dĩ phái ra một số binh mã, bố trí ở biên giới hai nước.

Bởi vì hắn biết, nếu như Thương Quốc muốn bành trướng, nhất định sẽ diệt nước nhỏ bên cạnh Sở Quốc trước, đây là muốn tranh thịt trong mâm của Sở Quốc!

Tháng 9 năm Thái Đỉnh thứ mười hai. Tường Quốc đi vào đường cùng, tuyên bố triều kiến Thương Quốc.

Không lâu sau, Thương Quốc ra lời đáp lại, chấp nhận Tường Quốc trở thành quốc gia phụ thuộc. Hơn nữa, phái ra hai mươi vạn đại quân đi đến Tường Quốc, trấn giữ cửa ải, phòng thủ hơn một trăm tòa thành trì còn lại.

Đến đây, Tường Quốc chính thức trở thành tiểu đệ của Thương Quốc.

Trong lúc nhất thời, quân thần Sở Quốc giận dữ. Mặc dù phần lớn lãnh thổ của Tường Quốc đều đã bị Sở Quốc nuốt vào, nhưng mà trơ mắt nhìn trong thịt chén bị Thương Quốc nhẹ nhàng gắp đi, thật sự không cách nào nhịn được.

Nhưng Hùng Mẫn Nột lại có chút mừng rỡ. Thương Quốc trung lập hơn hai năm, thực lực càng mạnh mẽ, nhưng vẫn là nghỉ ngơi dưỡng sức, hết sức khiêm tốn. Đồng thời, do bị vướng vào quy tắc của Liên minh mậu dịch các nước, hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn Thương Quốc không ngừng kiếm được tài sản từ Sở Quốc, không thể ra sức.

Hôm nay, Thương Quốc cứu Tường Quốc từ dưới mí mắt của Sở Quốc, chính là đã bộc lộ ra dã tâm xưng bá ở trước mặt người trong thiên hạ.

(

Bởi vì, chỉ có bá chủ mới cần đến rất nhiều tiểu đệ, để bản thân có người phất cờ reo hò.

Cũng chính là một cơ hội tốt để vạch rõ bộ mặt thật.

Đầu tháng 11, Sở Quốc chính thức ban bố chiếu cáo khiển trách Thương Quốc, đuổi đại sứ ngoại giao của Thương Quốc, yêu cầu Thương Quốc rút lui quân đội khỏi Tường Quốc. Hơn nữa, yêu cầu thương nhân Sở Quốc dừng buôn bán vô kỳ hạn với Thương Quốc.

Năm ngày sau, Bộ Ngoại giao Thương Quốc đáp lại, tuyên bố đuổi đại thần ngoại giao của Sở Quốc, đồng thời cũng dừng tất cả buôn bán với Sở Quốc, tuyên bố đem số chỉ tiêu vũ khí của Sở Quốc chuyển sang cho Vân Quốc.


Bạn cần đăng nhập để bình luận