Bất Hủ Đế Hoàng
Chương 437: Tâm Tư Muốn Cáo Lão
=== oOo ===
Dưới tình thế như vậy, Thương Quốc nên đi nơi nào, là một vấn đề lớn vô cùng.
Thương Quốc đã phi thường mạnh mẽ, đồng thời đã cường đại đến mức độ để các nước trong thiên hạ đều kiêng dè không thôi.
Chỉ cần hơi động, lập tức mấy đại quốc kia sẽ thay đổi đầu mâu, chỉ về hướng mình.
Tuy rằng, toàn bộ thực lực Thương Quốc hiện có, còn chưa hoàn toàn bại lộ để các nước biết. Đồng thời, mấy đại quốc cũng không biết, bố cục hậu cần và tư tưởng kiến thiết, đối với một nhánh quân đội mà nói, ở thời khắc mấu chốt có thể phát huy ra bao nhiêu uy lực.
Con đường đi tới rất khó, nhưng vẫn cần phải bước ra một bước.
Bây giờ đang ở thế chân vạc tam cường, lại có mấy quốc gia phát triển mạnh mẽ nhìn chằm chằm, không đi tới thì sẽ lùi về sau.
Theo như Dương Mộc dự liệu, hiện nay Sở Quốc và Nguyễn Quốc tồn tại quan hệ minh ước, Thương Quốc lại chưa từng gia nhập chiến đoàn, một khi cuộc hỗn chiến chiếm đoạt tiểu quốc kết thúc, minh ước giữa Sở Quốc và Nguyễn Quốc sẽ tự phá, như vậy cách cục hiện có sẽ bị đánh vỡ, sớm muộn gì cũng có một ngày, sẽ có một phương bộc lộ tài năng, cuối cùng từng bước một giẫm lên hài cốt các nước khác, trở thành chủ nhân của cả thiên hạ này.
Trong lịch sử Trung Quốc, Tần Quốc ở thời kỳ chiến quốc chính là như vậy, gốc gác sáu đời, mà chỉ trong vòng một đời người ngắn ngủi, đã diệt liên tiếp sáu nước, cuối cùng nhất thống thiên hạ.
Mặc dù là Vương triều Đại Lễ, con đường của nó lúc trước cũng gần như là thế.
Thương Quốc, nhất định phải chủ động nghênh chiến!
Hoặc là sinh, hoặc là tử!
Vì thế, làm sao có thể biểu hiện dã tâm một cách xảo diệu, đồng thời tăng quốc lực thêm một bước, vì tương lai tranh giành thiên hạ, đã trở thành nhiệm vụ chủ yếu hiện nay.
- Bệ hạ, nếu Thương Quốc chúng ta không tiện trực tiếp ra tay, sao không làm văn chương từ mấy nước phụ thuộc kia?
Khổng Thượng Hiền đề nghị.
- Ái khanh muốn nói gì?
- Lúc trước, khi thừa nhận Tường Quốc là nước phụ thuộc của Đại Thương ta, thần liền nghĩ tới, chắc sẽ có một ngày có thể dùng đến nó. Bây giờ xem ra, đúng là có thể dùng được.
Khổng Thượng Hiền nói xong một câu, dừng lại một lát mới nói tiếp.
- Nếu là nước phụ thuộc xảy ra chiến sự với Sở Quốc, Thương Quốc làm mẫu quốc, xuất binh giúp đỡ, chẳng phải là danh chính ngôn thuận sao? Vừa bắt đầu chỉ là phòng thủ, nếu như từng bước một gia tăng bước chân, liền có thể hạ thấp địch ý của các nước ở mức độ lớn nhất.
- Cái biện pháp này, có thể được sao...
Trong lòng Dương Mộc có hơi sợ hãi. Hắn biết rõ biện pháp mà Khổng Thượng Hiền nói, ý tứ chính là lấy trợ giúp nước phụ thuộc làm danh nghĩa, phái ra quân đội chống đỡ quân địch, sau đó tùy thời mà động, chế tạo một loạt ma sát, mở rộng chiến tranh, khiến Thương Quốc từng bước từng bước danh chính ngôn thuận mà tham chiến.
Rất vô liêm sỉ!
Rất phù hợp ích lợi quốc gia!
Dương Mộc trầm ngâm một chút, trong lòng cân nhắc việc này.
Việc này cũng không phải là không có tiền lệ, lúc trước Tấn Quốc cũng làm qua chuyện như vậy. Đồng thời, rất nhiều đại quốc cũng thường xuyên dùng một chiêu như vậy.
Theo lý thuyết, là rất hoàn hảo.
Thế nhưng, tình thế hiện giờ không giống.
Cùng so sánh với tình thế ổn định mà Tấn Quốc và các đại quốc phải đối mặt lúc trước, thì tình thế bây giờ đã hoàn toàn khác nhau. Sẽ không có một đại quốc nào, có thể bỏ mặc Thương Quốc từng bước một mở rộng bước tiến của mình được.
Quái vật khổng lồ vẫy đuôi một cái, đất rung núi chuyển.
Thời gian mẫn cảm, bất kể là Sở Quốc, Nguyễn Quốc, hay là Tấn Quốc, một khi phát hiện Thương Quốc có xu thế mở rộng, nhất định sẽ dừng lại chiến sự của mình, chuyển mũi nhọn về phía Thương Quốc.
Thương Quốc có tự tin có thể chặn lại sự tiến công của bất kỳ một quốc gia nào, nhưng cũng không dám nói có thể ứng phó hai nước Nguyễn Sở hợp công.
Đại quốc giao thủ, nếu như trong tình huống thực lực ngang nhau, hoặc là không có kỳ binh diệu kế, thường thường sẽ diễn biến thành một hồi đánh giằng co.
Chậm thì mấy năm, dài thì mười mấy năm đều có khả năng.
Thời gian mười mấy năm, đầy đủ kéo đổ một đại quốc.
Thương Quốc không sợ đánh trận, thế nhưng phiền nhất chính là loại đánh trận không ngừng nghỉ này.
Nguyễn Quốc và Sở Quốc, hoặc là không đánh, hoặc là tốc chiến tốc thắng, bằng không sẽ giống như hai miếng cao da chó dính ở trên người, muốn bỏ cũng không bỏ được.
- Bệ hạ, bất luận như thế nào, việc đại quân di chuyển, hậu cần chặt chẽ, bị các nước còn lại phát hiện là chuyện không thể nào tránh khỏi. Nếu như vì vậy mà lo lắng tầng tầng, chẳng phải là vì chuyện nhỏ mà bỏ việc lớn?
Phạm Hoành Tể ở một bên nói một câu. Ở trên vấn đề chiến lược, có khả năng hắn không đuổi kịp Khổng Thượng Hiền, thế nhưng hơn nửa đời người chìm nổi, cũng đã mài giũa hắn thành một lão thần có ánh mắt độc đáo.
Bên cạnh, Khổng Thượng Hiền có chút bất ngờ.
Bởi vì, câu nói này của Phạm Hoành Tể có chút quá phận.
Thân làm thần tử, nhưng lại có chút cậy già lên mặt.
Cứ việc hắn biết, Hoàng Đế Bệ hạ sẽ không để ý những hư lễ này, thế nhưng thân là bề tôi, tuyệt đối không thể lơ là.
Khả năng là quá thân thiết đi...
Khổng Thượng Hiền nghĩ, cũng không có vạch trần ra, đồng thời cũng không quá để ở trong lòng. Những năm gần đây, hai vị Thừa tướng làm cộng sự ở trong triều, vừa ngăn cản vừa hiệp trợ lẫn nhau, chuyện này đã sớm là chuyện mọi người đều biết, ở trên mục tiêu chung giúp Thương Quốc quật khởi này, quan hệ của hai người bình thường cũng rất vui vẻ, vẫn chưa có khúc mắc gì lớn.
Mặt khác, trong lòng hắn cũng vô cùng tán thành ngôn luận của vị Hữu Tướng này.
Bởi vì dưới cái nhìn của hắn, câu nói này tuy rằng không quá uyển chuyển, thế nhưng cũng đúng là như vậy, hiệu quả vừa vặn khá hơn một chút.
Người trong cuộc mơ hồ, người bên ngoài rõ ràng, điểm này hắn ở bên cạnh thấy rất rõ ràng.
Những năm gần đây, theo Thương Quốc từng bước một phát triển, hắn cảm thấy Hoàng Đế Bệ hạ trở nên hơi bảo thủ, chính là vua cũng thua thằng liều. Ở trong quá khứ Thương Quốc chỉ là một tiểu quốc, chỉ có thể anh dũng tiến về phía trước, từng bước một vượt khó tiến lên.
Thế nhưng hiện tại không giống nhau, Thương Quốc trở nên càng ngày càng lớn mạnh, rút dây động rừng, mỗi một quyết sách đều quan hệ tới thiên thiên vạn vạn gia đình, cũng liên quan đến tiền đồ cùng vận mệnh của Thương Quốc, hơi bất cẩn một chút sẽ vạn kiếp bất phục.
Chính là vua cũng thua thằng liều, trước đây Thương Quốc là chân trần, hiện tại Thương Quốc đã mang giầy rồi, Hoàng Đế Bệ hạ trở nên càng ngày càng bảo thủ, cũng hợp tình hợp lý.
Thế nhưng, ở thời điểm đối mặt với chiến tranh như thế này, Khổng Thượng Hiền cảm thấy vẫn là Phạm Hoành Tể nói đúng, lúc cần quyết đoán mà không quyết đoán, tất sẽ bị loạn, chỉ cần Thương Quốc có tâm mở rộng, bất luận lúc nào cũng không che giấu nổi tai mắt các quốc gia khác. Hiện tại, Thương Quốc còn có thể thừa dịp thế cuộc chưa định, một khi ngày sau bụi bặm lắng xuống, các quốc gia an tâm phát triển, Thương Quốc muốn khiêu động những đại quốc này, sẽ khó hơn vài lần so với hiện tại.
Hay là, các nước sẽ có khả năng nghênh đón một đoạn thời gian bình tĩnh vô cùng lâu dài, tương lai Thương Quốc có ra sao, phải coi thử quân vương đời kế tiếp hành sự như thế nào.
Về công, Khổng Thượng Hiền vẫn cho rằng, dựa theo xu thế phát triển bây giờ của Thương Quốc, ở một đời này là có thể hình thành ưu thế tuyệt đối với các nước còn lại, thậm chí là tiêu diệt các nước, thống nhất thiên hạ, thành lập Vương triều Đại Thương.
Không cần phải đợi đời kế tiếp, như vậy không chỉ tràn ngập biến số, hơn nữa còn kéo dài thời gian, đối với lợi ích quốc gia và bách tính, đều sẽ bị hao tổn nhiều hơn nữa.
Về tư, hắn là Tả Thừa tướng Thương Quốc, mọi người đều biết hắn là rường cột của triều đình Đại Thương, để thực hiện hoài bão cá nhân, hắn càng hy vọng lúc mình làm Thừa Tướng, có thể làm cho Thương Quốc thống nhất thiên hạ, như vậy có thể nói là chết cũng không tiếc.
Mang theo loại tâm tình phức tạp này, Khổng Thượng Hiền bỗng nhiên cảm giác lòng mình cũng rộng rãi sáng sủa.
Một trận này, nhất định phải đánh!
Giống như Hồ Tiên bên trong những câu truyện chí quái kia, chỉ có lịch kiếp mới có thể thoát kiếp, chỉ có đánh thắng một trận, Thương Quốc mới có thể đạt được ưu thế tuyệt đối!
Dương Mộc quan sát bên dưới đài cao, trong lòng nhiều lần nghiền ngẫm câu nói vừa nãy của Phạm Hoành Tể.
Đúng rồi, bây giờ Thương Quốc không thể so với dĩ vãng, mọi cử động đều ở trong mắt các quốc gia, chỉ cần hơi có dị động, nhất định sẽ gây nên các quốc gia chú ý. Mà vừa vặn, động tĩnh giống như việc chuẩn bị khí giới cho chiến tranh nhất định là rất lớn, các quốc gia nhất định có thể phát hiện được dị động của Thương Quốc ngay từ lúc đầu.
Vì chuyện nhỏ mà bỏ việc lớn, câu nói này của Phạm Hoành Tể không sai chút nào.
Ngược lại, sớm muộn gì cũng phải đánh, không bằng đánh sớm một chút, thời cơ chiến đấu chớp mắt là qua, nếu như vẫn do dự không quyết định, ngược lại sẽ nảy sinh biến cố.
Dương Mộc nhấc tay lên, xoay người nhìn về phía Khổng Thượng Hiền, nói.
- Ái khanh cho rằng, việc này nên quyết đoán như thế nào?
Khổng Thượng Hiền cung kính cúi đầu, nói.
- Thần tán thành quan điểm của Hữu Tướng đại nhân! Các nước hỗn chiến, Đại Thương ta vùi đầu phát triển mấy năm, lúc này chính là thời điểm các quốc gia đều hao tổn suy yếu, quốc gia nào cũng như thế, đúng là thời cơ tốt nhất để Đại Thương ta thừa lúc vắng mà vào.
Tất cả đều cho rằng như thế sao...
Trong lòng Dương Mộc cân nhắc một phen, làm ra quyết định.
Hắn nhìn về phía hai vị Thừa Tướng, nói.
- Hai vị đều là cánh tay đắc lực của Đại Thương ta, nếu hai vị ái khanh đều cho rằng lúc này là thời cơ khai chiến tốt nhất, như vậy trẫm cũng không thể lại đung đưa không ngừng. Như hai vị ái khanh nói, lùi bước không phải biện pháp giải quyết vấn đề. Đã qua nhiều năm như vậy, con đường quật khởi của Đại Thương đã chứng minh, chỉ có chủ động xuất kích, mới là con đường tắt duy nhất để tranh giành thiên hạ này.
- Bệ hạ anh minh!
Hai vị Thừa Tướng nhìn nhau rồi nở nụ cười, trong lòng vô cùng khuây khỏa.
Bệ hạ vẫn là bệ hạ kiên quyết tiến thủ đến cùng, những năm này vững bước phát triển, vẫn chưa để bệ hạ dừng bước chân lại.
Thương Quốc có một vị quân vương như vậy, là phúc của cả triều văn thần tướng sĩ, là phúc của bách tính cả nước.
Có kinh nghiệm nhiều năm như thế, bọn họ rất rõ ràng, trong cuộc chiến tranh giành thiên hạ này, thủ mà không biến mới là thương tổn lớn nhất đối với quốc gia và bách tính.
Tổ chim bị phá, nào có trứng lành?
So với tiêu hao quốc lực và sức dân, quốc gia bị công phá mới là tai nạn của dân chúng.
Nhìn một chút xem, sau khi Ngô Quốc bị diệt, những bách tính kia sinh hoạt thê thảm đến mức nào là biết rồi. Vô số người vô tội chịu khổ tàn sát, vô số nữ tử bị cướp giật cường bạo, sau đó bị bán làm nô, thuế má trầm trọng, bách tính di chuyển đến Sở Quốc, trời sinh liền thấp hơn so với bách tính ở Sở Quốc một bậc, thường thường vì vậy mà bạo phát mâu thuẫn, ngay sau đó là quan phủ Sở Quốc phái binh trấn áp, nhấc lên từng trận tàn sát máu tanh.
Ở đất Ngô, vì một chút đồ ăn mà bán cả con trai con gái là một chuyện rất bình thường. Trong một đêm bị diệt môn, cũng chẳng lạ lùng gì.
Đây chính là Sở Quốc, tuy rằng có một phần nguyên nhân là do cừu thị Ngô Quốc, thế nhưng cũng khúc xạ thái độ Sở Quốc đối với nơi đã chinh phục được.
Địa phương bị chinh phục, bình thường cần đến một đời người rèn luyện, mới có thể chân chính thành lãnh địa của Sở Quốc.
Các quốc gia còn lại, đại thể cũng gần như thế. Đối với bọn hắn mà nói, bản thổ mới là căn cơ của một quốc gia, dùng tài nguyên có hạn ở trên bản thổ, duy trì ưu thế tuyệt đối của bản thổ, mới là phương thức để một quốc gia ổn định và hoà bình lâu dài.
Vì thế, vào hoàn cảnh quan trọng này, Thương Quốc lựa chọn chủ động xuất kích, phát động chiến tranh với bên ngoài, vừa vặn là một loại bảo vệ đối với quốc dân, được lợi vẫn là bách tính tầng dưới chót.
- Nếu muốn chiến, trước tiên cần phải đặt ra một cái mục tiêu.
Dương Mộc nói xong, hơi dừng một chút mới nói tiếp.
- Trận chiến này nhất định phải đánh ra hiệu quả, không phải thắng lợi trên chiến trường, càng nên tạo thành ảnh hưởng đối với cách cục thiên hạ. Nói cách khác, nhất định phải đánh cho một quốc gia tàn phế, bằng không sẽ không có chút ý nghĩa nào.
- Bệ hạ nói không sai! Dựa theo quốc lực của mấy đại quốc hiện nay, mặc dù chúng ta đánh thắng một trận, nhưng vẫn chỉ là thắng một nhánh quân đội mà thôi, nếu không cách nào thừa thế xông lên tiêu diệt một quốc gia, thì rất nhanh bên đó sẽ có thể tổ chức được một nhánh quân khác. Như vậy, đánh thắng một trận ngoại trừ chiếm đoạt mấy tòa thành trì ra, cũng không có ý nghĩa thực tế lớn nào cả.
- Từ cái nhìn của lão thần, Đại Thương ta cũng không cần vội vã giao thủ với Sở Quốc và Nguyễn Quốc, chẳng bằng tìm kiếm đồng minh, xem có thể lay động một quốc gia trong đó hay không.
Phạm Hoành Tể ở một bên bổ sung.
Đồng minh?
Lay động một quốc gia?
Lời này của Phạm Hoành Tể, cũng là suy nghĩ của Dương Mộc.
Xác thực, chiến tranh giữa các đại quốc, thương vong mấy chục vạn nhiều nhất chỉ có thể nói là thương gân động cốt, xa xa không đạt tới mức độ lay động căn cơ một quốc gia. Nhớ lại cuộc chiến phạt Tấn lúc đầu, Sở Quốc một trận chiến tổn thất bảy mươi vạn đại quân, mà vẫn còn dư lực báo thù Sở Quốc. Mãi đến tận khi năm mươi vạn đại quân cũng thất bại, lúc này mới chủ động biến tiến công thành phòng thủ.
Mặc dù tổn thất nặng nề như vậy, nhưng chỉ cần qua vài năm đã bổ sung đầy lính, từ từ khôi phục sức chiến đấu.
Vì thế, nếu như Thương Quốc muốn khai chiến cùng một trong hai quốc gia Nguyễn Sở, đều không phải chỉ cần một hồi chiến sự đơn giản như vậy, chí ít cũng phải là tiến công toàn diện.
Phạm Hoành Tể nói ra kết minh, đầu tiên là lay động một cái quốc gia, đúng là một thượng sách.
Điều này làm cho Dương Mộc có chút ngạc nhiên. Biểu hiện hôm nay của Phạm Hoành Tể, có chút nằm ngoài sự dự liệu của hắn.
Ở trong nhận thức của hắn, Phạm Hoành Tể là một lão thần bảo thủ, đúng quy đúng củ, rất ít khi có loại quan điểm mới mẻ độc đáo này. Ngày hôm nay hắn lại giống như bị trúng gió, biểu hiện cũng khác hẳn với quá khứ.
Không đúng!
Dương Mộc nhìn về phía hắn, như cười mà không phải cười, nói.
- Ái khanh hôm nay nói rất nhiều, e sợ cũng đã nhịn trong lòng rất lâu rồi.
Phạm Hoành Tể cười cợt, nói.
- Thực không dám giấu giếm, những quan điểm này cũng không phải là lão thần nghĩ tới.
- Ồ?
- Hôm qua, Tằng đại nhân bái phỏng qua lão thần.
- Tằng đại nhân... Khanh nói là Tằng Thập Tam?
Dương Mộc thoáng kinh ngạc. Quân thần trò chuyện với nhau, có thể làm cho Phạm Hoành Tể trực tiếp dùng Tằng đại nhân để xưng hô, dường như tất cả văn võ trong triều đình này, ngoại trừ Tằng Thập Tam ra, sẽ không có người khác.
Vừa vặn, Dương Mộc cũng biết Tằng Thập Tam và Phạm Hoành Tể tư giao rất tốt, bởi vì lúc Tằng Thập Tam còn bần hàn, tiên sinh dạy học chính là một con cháu của Phạm gia. Từ sau khi Tằng Thập Tam được đề bạt làm Thị Lang Bộ Ngoại giao, hai nhà qua lại vẫn rất mật thiết.
- Hồi bẩm Bệ hạ, chính là Tằng Thập Tam đại nhân.
Phạm Hoành Tể dừng một chút, nói rằng.
- Lão thần và Tằng đại nhân thường xuyên đàm luận quốc sự, hôm qua Tằng đại nhân và lão thần đã nói chuyện thật lâu, liền nói tới tình thế trước mắt của Đại Thương ta, đồng thời kiến nghị lão thần yết kiến bệ hạ, phân tích phương hướng đối ngoại ngày sau của Đại Thương ta.
Nghi hoặc trong lòng Dương Mộc đã tiêu tan hết. Tính cách Tằng Thập Tam hắn biết, xác thực là loại nhân tài thích hợp tung hoành ngang dọc, có thể đưa ra loại quan điểm kết minh và công kích một quốc gia, cũng hợp tình hợp lý, không làm người ta bất ngờ.
- Thì ra là như vậy...
Dương Mộc gật gật đầu, nói.
- Nếu như là Tằng Thập Tam đưa ra, vì sao hắn không tự mình tới gặp trẫm? Dựa theo quy củ, Thị Lang là chức quan nhị phẩm, có tư cách đơn độc gặp mặt trẫm, hà cớ gì không tự nói mà phải mượn tay ái khanh nói cho trẫm nghe?
- Bệ hạ minh giám, nguyên nhân trong việc này không ở trên người Tằng đại nhân, mà là do lão thần đã sớm có tâm tư muốn cáo lão.
Bạn cần đăng nhập để bình luận