Bất Hủ Đế Hoàng

Chương 438: Ứng Cử Viên Hữu Thừa Tướng

Chương 438: Ứng Cử Viên Hữu Thừa Tướng

=== oOo ===


Chương 438: Ứng Cử Viên Hữu Thừa Tướng




Có tâm tư muốn cáo lão!
Dương Mộc ngạc nhiên, nói.
- Lời ấy của lão Thừa Tướng là thật chứ?
Phạm Hoành Tể cung kính cúi đầu, nói.
- Những năm gần đây, nhận được bệ hạ quan tâm, tài năng lão thần chỉ bình thường, vậy mà có thể ngồi lên vị trí Thừa Tướng cao quý, quả thật là chuyện quá may mắn. Dù thần có máu chảy đầu rơi, có chết cũng chưa chắc đã báo đáp được ơn này. Thế nhưng, hai năm qua thân thể thần ngày càng sa sút, xử lý chính vụ thường xuyên có cảm giác lực bất tòng tâm, vì không khiến quốc sự trễ nải, lão thần khẩn cầu bệ hạ cho phép lão thần từ quan, bảo dưỡng tuổi thọ.
Nghe xong, Dương Mộc nheo mắt lại.
Thân phận của Phạm Hoành Tể rất mẫn cảm, nói theo một ý nghĩa nào đó, hắn đại diện cho lợi ích cựu quý tộc Thương Quốc. Bởi lúc vừa bắt đầu Thương Quốc cũng không có nhiều người đọc sách, vì thế thế gia môn phiệt còn sót lại cũng chiếm tỉ lệ quan chức rất lớn ở trong triều.
Cứ việc những năm gần đây, cái tỷ lệ này đã không ngừng giảm xuống, coi như là liên hợp làm khó dễ cũng sẽ không có tác dụng quá to lớn. Thế nhưng không thể phủ nhận, chuyện này vẫn là một ví dụ thiên kim mua mã cốt, đại diện cho thái độ cơ bản của hắn.
Mà quần thể này, đương nhiên cũng rõ ràng tình cảnh của chính mình, vì thế càng thêm ôm đoàn, ở trên quan trường chăm sóc sưởi ấm lẫn nhau.
Phạm Hoành Tể chính là chỗ dựa cho đám người kia, cũng là nhân vật đại biểu.
Kỳ thực, xét về năng lực, hắn đã sớm không thể ngồi ở vị trí Hữu Thừa tướng này. Nhưng bàn về tư lịch, hắn xác thực không thành vấn đề.
Phạm Hoành Tể nhắc tới Tằng Thập Tam, còn nói bản thân có ý muốn cáo lão từ quan, Dương Mộc liền đoán được tâm tư của vị lão thần này.
Đại khái, chính là muốn lưu lại một chút di sản chính trị trước khi từ quan.
Mà ứng cử viên đẩy ra chính là Tằng Thập Tam, người mà hắn tán thưởng. Đồng thời, ở trong lòng Phạm Hoành Tể, người thích hợp ngồi lên vị trí Hữu Thừa Tướng chính là hắn.
- Ái khanh vì Đại Thương quật khởi đã lo lắng hết lòng, làm sao lại không cố gắng thêm một chút?
Dương Mộc lộ ra tâm ý giữ lại.
- Ý lão thần đã quyết, kính xin bệ hạ tác thành. Hôm nay Đại Thương nhân tài đông đúc, người ưu tú hơn lão thần chỗ nào cũng có, chẳng bằng để những người trẻ tuổi kia tới sớm một chút, tăng thêm một phần trợ lực cho sự quật khởi của Đại Thương ta.
- Như vậy vì sao ái khanh phải ở thời khắc mấu chốt này để cáo lão?
Dương Mộc trầm ngâm một chút, nói.
- Trong lúc then chốt, một khi chiến sự dấy lên, tất nhiên sẽ liên lụy đến rất nhiều phương diện, chuẩn bị chiến tranh và hậu cần là điều quan trọng nhất trong một cuộc chiến tranh, ái khanh sao không đợi sau trận chiến này rồi tính tiếp.
- Bệ hạ minh giám, lão thần vốn cũng có ý đó. Có điều sau đó cân nhắc một hồi, một khi Đại Thương ta cùng nước khác khai chiến, nhất định sẽ là một phen long tranh hổ đấu, chậm thì một năm, nhiều thì hai ba năm thậm chí bốn, năm năm đều có khả năng. Lão thần có tâm phân ưu, nhưng mà thân thể ngày càng sa sút, hữu tâm vô lực. Vì thế, trước tiên lão thần vẫn nên từ quan, hiệp trợ tân Hữu Tướng, giao tiếp xong xuôi sự vụ lớn nhỏ trong tay, đây chính là biện pháp tốt nhất với đất nước và với bản thân thần.
Nghe vậy, Dương Mộc cũng không tốt khuyên bảo.
Dù sao, vị Hữu Thừa tướng trước mặt này đã vào tuổi thất tuần, mấy năm qua liên tiếp ốm bệnh, không nói đến bất lợi với quốc sự, từ nhân tính mà nói thì để một ông lão như thế dấn thân vào công vụ, Dương Mộc cũng rất không đành lòng.
- Đã như vậy, trẫm cũng chỉ có thể đáp ứng rồi.
Dương Mộc dừng một chút, lại hỏi.
- Sau khi ái khanh từ quan, ai có thể đảm nhiệm vị trí Hữu Tướng?
- Tằng Thập Tam.
Phạm Hoành Tể cúi đầu, nói.
- Chắc bệ hạ cũng đã sớm nghe nói, lão thần và Thị Lang Bộ Ngoại giao Tằng Thập Tam đại nhân tương giao rất tốt, những năm gần đây cũng thảo luận nhiều về chuyện chính sự. Về công về tư, nếu như bệ hạ muốn trong đại chiến sau này kết minh với các quốc gia còn lại, gia tăng sách lược xa thân gần đánh, như vậy Tằng Thập Tam chính là lựa chọn tốt nhất.
Lựa chọn tốt nhất... Sao?
Dương Mộc nhiều lần nghiền ngẫm câu nói này. Phạm Hoành Tể cũng không có che che giấu giấu, nói trắng ra là cũng có nguyên nhân cá nhân, đồng thời cũng nhắc tới tài năng của Tằng Thập Tam.
Lúc trước, cũng bởi vì Tằng Thập Tam đưa ra sách lược xa thân gần đánh, một lần được Dương Mộc thưởng thức, trực tiếp tại đề bạt hắn làm Thị Lang Bộ Ngoại giao, từ đây một bước lên mây.
Những năm gần đây, Bộ Ngoại giao cũng lập xuống công lao hãn mã, lấy xa thân gần đánh làm trụ cột của Liên minh mậu dịch các nước, chính là ví dụ tốt nhất.
Tuy rằng, chức quan Tằng Thập Tam chỉ là một Thị Lang, thế nhưng phát huy ra tác dụng ngay cả một Thượng Thư cũng không thể so được. Ví dụ như Thượng Thư Bộ Công thương Tần Trường Phong, có một ít chuyện cũng thường đến thỉnh giáo hắn.
Mà xét về năng lực, Tằng Thập Tam miễn cưỡng cũng đủ đứng ở vị trí Hữu Tướng.
Duy nhất không đủ chính là, tư lịch của hắn quá cạn.
Cũng không phải nói tuổi tác không đủ, trên thực tế Thương Quốc trải qua nhiều năm cải cách như thế, nhân tài hưng khởi, quan chức phổ biến đều rất trẻ trung, vì thế tuổi tác Tằng Thập Tam cũng không thể coi là nhỏ nữa.
Chỉ là, vị trí chức quan của hắn, quá lúng túng.
Bộ Ngoại giao, tên như ý nghĩa chính là công việc liên quan đến bên ngoài.
Cho dù Tằng Thập Tam xử lý hay tới cỡ nào, cũng chỉ tinh thông việc ngoại giao, ngay cả vị trí Thượng Thư hắn còn làm không được, làm sao có thể lập tức làm Thừa Tướng?
Nhớ lúc đầu, khi Thương Quốc ở trong trạng thái hết sức thiếu người, Tả Thừa tướng Khổng Thượng Hiền cũng ở vị trí đại thần đốc tạo, sau đó làm Thượng Thư Bộ Giáo dục, rồi lại đề bạt làm Tả Thừa tướng.
Bây giờ, Thương Quốc không hề thiếu nhân tài trên chốn quan trường. Nếu như Tằng Thập Tam từ một Thị Lang lập tức làm đến vị trí Thừa Tướng, vậy chuyện này quả thật là một thần thoại trên chốn quan trường Thương Quốc.
Hoặc là nói, là một khác loại.
Lại nói, Thừa Tướng cần phải xử lý sự rất nhiều sự vụ, dính đến mọi phương diện, không phải là một Thị Lang Bộ Ngoại giao lên chức là có thể làm được, là có thể giải quyết được.
- Bệ hạ... Có gì lo lắng sao?
Thấy Dương Mộc chậm chạp không nói, Phạm Hoành Tể không khỏi có chút thấp thỏm.
Hắn coi trọng năng lực Tằng Thập Tam, cũng hy vọng có thể đem di sản chính trị của mình giao cho Tằng Thập Tam, vì Phạm gia tìm kiếm một minh hữu kiên định.
Nhưng cùng lúc đó, hắn cũng rõ ràng đây chỉ là mong muốn đơn phương của mình mà thôi, còn chưa nói tới việc Tằng Thập Tam chưa biểu thị rõ lòng mơ ước đối với vị trí Hữu Tướng. Bằng ánh mắt nhìn người của hắn, Tằng Thập Tam cũng có rất nhiều cái không đủ.
Khẳng định là Hoàng Đế Bệ hạ cũng biết, cân nhắc tự nhiên là lấy công làm chủ, không thể bởi vì hắn đề cử mà thật sự ra lệnh đề bạt Tằng Thập Tam làm Hữu Thừa tướng.
Giấu trong lòng loại thấp thỏm này, trong lòng Phạm Hoành Tể cũng đung đưa, không biết mình có phạm vào kiêng kỵ hay không.
- Như vậy, cứ để Tằng Thập Tam làm Hữu Tướng đi.
Bỗng nhiên, Dương Mộc nói một câu.
Cái...cái gì!
Đồng ý?
Bệ hạ cái gì cũng không hỏi, mà đã đồng ý?
Không chỉ có Phạm Hoành Tể đang thấp thỏm không thể tin được, liền ngay cả Khổng Thượng Hiền bên cạnh vẫn không nói một lời, cũng hết sức kinh ngạc.
Vị trí Hữu Tướng không thể so sánh với chức quan bình thường, địa vị cao cả, ở trong triều có thể nói là dưới một người trên vạn người. Mặc dù là quốc gia có hai Tướng phân quyền giống như Thương Quốc, vị trí Thừa Tướng cũng đại diện cho địa vị cực cao.
Tuy nói, Tằng Thập Tam là do Hữu Tướng đại nhân đề cử, tuy nhiên vẻn vẹn chỉ là đề cử mà thôi, nhưng Hoàng Đế Bệ hạ một câu cũng không hỏi, trực tiếp nhẹ nhàng đáp ứng chuyện này.
Không thể không nói, đây là một chuyện cực kỳ không bình thường.

Bạn cần đăng nhập để bình luận