Bất Hủ Đế Hoàng

Chương 442: Ngọc Tỷ Thiên Tử

Chương 442: Ngọc Tỷ Thiên Tử

=== oOo ===


Chương 442: Ngọc Tỷ Thiên Tử




Ngọc tỷ Thiên tử!
Dương Mộc trợn tròn mắt. Ngọc tỷ Thiên tử là tượng trưng của một Vương triều, cũng là vật cần phải có khi Thiên tử tế tự và đăng cơ.
Thiên tử chính là con trời, có thể giao tiếp với thiên ý, tiến hành tế tự với trời.
Cho nên quyền lực của Thiên tử, cũng được gọi là thần khí.
Ngọc tỷ Thiên tử lại giống như ngọc tỷ truyền quốc của các nước trong Vương triều Đại Lễ, nhưng còn có ý nghĩa tượng trưng khác. Sau khi Đế quốc Trường Xuân trong truyền thuyết sụp đổ, ngọc tỷ Thiên tử được Đại Đế Trường Xuân mang theo bên người đã bị một đám cao thủ võ lâm đoạt được, nhưng hễ là cao thủ lấy được ngọc tỷ Thiên tử không lâu đều sẽ chết đi, hoặc bị bao vây tấn công mà chết, hoặc bị người bên phía mình làm phản đánh lén, nói chung không một ai có thể chết già.
Mấy đại Vương triều còn lại cũng gặp phải tình huống tương tự, người đánh cắp ngọc tỷ Thiên tử đều gặp xui xẻo.
Vì vậy, bên ngoài đều có lời đồn, ngọc tỷ Thiên tử nương theo hưng suy của một Vương triều, được Thiên tử coi như thần khí tế tự, sau khi dùng lâu sẽ gắn liền với vận mệnh quốc gia, chỉ có người được Thiên Mệnh mới có thể giữ lấy nó, bằng không thì chắc chắn sẽ gặp xui xẻo.
Lời đồn này càng ngày càng lan rộng, cho nên dân gian đều tin tưởng sâu sắc vào nó mà không hề nghi ngờ, cảm thấy đây là chân lý.
Thậm chí sau đó, các quốc gia rời khỏi sự khống chế của Thiên tử Vương triều Đại Lễ, đều xưng đế, làm ra một ngọc tỷ Hoàng đế, cũng truyền ra các loại lời đồn thần kỳ.
Nhưng không quan tâm những lời đồn thần bí này là thật hay giả, dù sao Dương Mộc cũng thấy chính những lời đồn này đã nâng tầm quan trọng của ngọc tỷ Thiên tử lên một tầm cao mới.
Nếu Đế cơ Vương triều Đại Hoành bị Thương Quốc bắt giữ thật sự là Đế cơ nhiếp chính, lại vừa vặn cầm đi ngọc tỷ Thiên tử của Vương triều Đại Hoành, như vậy mọi chuyện sẽ rắc rối.
Thử hỏi Thiên tử không có ngọc tỷ Thiên tử, làm sao có thể danh chính ngôn thuận được?
Lại giống như một Hoàng đế không có ngọc tỷ truyền quốc, sẽ gặp phải đủ loại chất vấn, cũng sẽ trở thành lý do cho kẻ thù chính trị, dân chúng biết sẽ càng thêm nhiều lời bàn luận ầm ĩ, lời đồn đại vô căn cứ bay đầy trời, có vài người sẽ lấy nó để dội nước bẩn, sẽ trở thành một Thiên tử soán vị, một hàng giả.
Không trách được Thiên tử Đại Hoành vội vàng tuyên bố chiếu lệnh Thiên tử truy nã những người này, đổi lại thành ai cũng không có cách nào bình tĩnh được. Vấn đề này có liên quan đến pháp lý, cho dù là ai cũng không muốn suốt ngày bị những lời đồn đại quấy nhiễu, làm một Thiên tử giả.
- Cái này... nghe hình như có lý, có chứng cứ. Nhưng thật sự có thể như vậy sao...
Dương Mộc càng nghĩ càng thấy vô nghĩa, bởi vì tất cả đều chỉ xuất phát từ suy đoán của Hoàng hậu mà thôi. Đế cơ Vương triều Đại Hoành kia có mang theo ngọc tỷ Thiên tử của Vương triều Đại Hoành hay không, đây là điều quan trọng nhất.
Một nguyên nhân quan trọng khiến hắn nghi ngờ chính là, Vương triều Đại Hoành xảy ra chính biến sau khi đám người kia tới Thương Quốc, lẽ nào Đế cơ nhiếp chính mấy năm trước đã dự đoán được rồi sao?
Rất rõ ràng, điều này không thực tế.
Con người không phải là thánh hiền, nếu Đế cơ nhiếp chính này có thể đoán được chuyện mấy năm sau đó, sợ rằng sẽ không trăm cay nghìn đắng chạy đến Vương triều Đại Lễ.
Rất rõ ràng, trên người nàng có sứ mạng.
Cũng chỉ khi Đế cơ mang trên người trọng trách, lo cho nước lo cho dân, vì giang sơn xã tắc của Vương triều Đại Hoành mà chạy đến Vương triều Đại Lễ cầu cứu.
Nếu đúng là vậy, ngọc tỷ Thiên tử còn rất linh nghiệm, người không nên động vào mà dám động vào thì sẽ gặp xui xẻo.
Còn không phải sao? Lúc này, Đế cơ nhiếp chính mới đến Vương triều Đại Lễ đã liên tục gặp phải sự cố, chỉ với một bất ngờ nho nhỏ đã bị lộ tung tích, gặp phải họa bị giam cầm.
Có thể nói là quá máu chó.
Hoàng hậu biết Dương Mộc đang nghi ngờ, môi khẽ giật giật rồi nói:
- Thần thiếp muốn nói cho bệ biết một bí mật.
- Bí mật à?
Dương Mộc thật bất ngờ, nhìn chằm chằm vào nàng, kinh ngạc nói:
- Cũng đã qua nhiều năm như vậy, nàng còn có bí mật gì mà trẫm không biết vậy?
Hoàng hậu lắc đầu nói:
- Bệ hạ hiểu nhầm rồi, bí mật mà thần thiếp nói có liên quan tới Vương triều Đại Thống.
- Vương... Vương triều Đại Thống? À, đúng rồi, nàng vốn là Công chúa của Vương triều Đại Thống. Không, là Đế cơ của Vương triều Đại Thống. Chẳng lẽ... nàng cũng là Đế cơ nhiếp chính?
Dương Mộc mơ hồ đoán được Hoàng hậu muốn nói gì với hắn, ánh mắt đầy kinh ngạc.
Sau sự ngờ vực vô căn cứ này, hắn cẩn thận suy nghĩ, cảm giác dường như rất có khả năng.
Bởi vì trước đây Hoàng hậu chính là vì tránh né truy sát, lúc này mới lẩn trốn đến hoàng cung Thương Quốc, mượn thân phận của Hoàng hậu che giấu, ngay từ lúc đầu cũng lo lắng hãi hùng, đồng thời luôn một lòng muốn báo thù, vì thế thậm chí không tiếc bán đứng cơ thể của mình. Nếu không phải Dương Mộc tha cho nàng một lần, sợ rằng chuyện này sẽ trở thành vướng mắc trong cả cuộc đời nàng.
Cũng chính bởi vậy, Dương Mộc mới thu được cả thân thể và trái tim nàng, để cho nàng ở lại Thương Quốc.
Lẽ nào nàng đúng là Đế cơ nhiếp chính?
Trên người có sứ mạng à?
Dương Mộc vẫn luôn không tin những cái gọi là sứ mạng. Đặt số phận và hy vọng của cả một quốc gia lên trên người một nữ nhân vốn đã là chuyện vô cùng hoang đường lại nực cười, càng không cần phải nói tới Hoàng hậu lớn lên ở Thánh Nữ Sơn. Khi đó, triều đại đã thay đổi được mười năm, còn có thể có sứ mạng gì chứ?
Nhưng Vương triều Đại Thống cũng thật quá đáng, nếu không có chuyện gì quan trọng thì cần gì phải nóng ruột như vậy, truy sát mãi không tha một Đế cơ sớm đã lu mờ trong ánh mắt của người đời?
Hoàng hậu thấy Dương Mộc kinh ngạc nhìn mình, lại hiểu ý nói:
- Bệ hạ có biết, thật ra ngọc tỷ Thiên tử của Vương triều Đại Thống đã sớm bị thần thiếp mang theo vào trong cung hay không?
- Cái gì? Nàng... nàng...
Dương Mộc há hốc miệng, cảm giác không thể tưởng tượng nổi, giống như đang nghe câu chuyện cổ tích, hơn nữa còn là một chuyện đặc biệt ly kỳ khủng khiếp.
Hắn không có cách nào tưởng tượng được, một người bên gối luôn như keo như sơn với mình lại còn che giấu một bí mật lớn như vậy.
Có thể nói, Ngọc tỷ Thiên tử là tượng trưng quyền lực của một quốc gia, bảo vật chứng minh địa vị pháp lý của một Thiên tử, không ngờ vẫn luôn nằm trong tay của Hoàng hậu Thương Quốc.
Không trách được mấy năm nay Hoàng hậu vẫn sợ bị người phát hiện ra thân phận của mình, ngay lúc đầu còn cảnh cáo mình, nói Thương Quốc yếu, kẻ địch chỉ cần điều động một chút lực lượng đã có thể dễ dàng bóp chết.
Đúng là vậy thật, Hoàng hậu tự mình ra tay dạy võ công cho đám người Thẩm An và Cơ Linh Nhi, còn chủ động thu nhận Diệu Hi vào hậu cung.
Hóa ra nàng muốn ứng phó với cao thủ đến từ Vương triều Đại Thống!
Bịch!
Hoàng hậu bỗng nhiên quỳ xuống, dập đầu nói:
- Thần thiếp có tội, mong bệ hạ trách phạt.
- Nàng! Ài...
Dương Mộc thở dài, không biết phải nói gì, lại có phần bất đắc dĩ.
Chuyện này có thể lớn có thể nhỏ, đứng ở trên phương diện lợi ích của Thương Quốc thì Hoàng hậu đã đưa tới một kẻ địch lớn, đồng thời từ mấy chục năm trước đã có thể gặp phải sự uy hiếp này.
Dù sao, nếu Vương triều Đại Thống phái ra cao thủ đến đây ám sát, cho dù không thể bắt được hắn, nhưng nếu như giết chết hết thần tử phía dưới, như vậy Thương Quốc chẳng khác nào bị phá hủy, cũng không cần Vương triều Đại Thống phái thêm người nào ra nữa.
Nhưng đứng ở trên lợi ích cá nhân hắn, hai người là quan hệ vợ chồng, nên chắc hẳn phải cùng nhau gánh vác nguy hiểm, Hoàng hậu làm như vậy cũng chỉ là vì gia tộc của mình mà thôi. Trên lý thuyết, lợi ích của hai bên đều là bình đẳng, hắn cũng không thể vì vậy mà trách phạt Hoàng hậu được.

Bạn cần đăng nhập để bình luận