Bất Hủ Đế Hoàng
Chương 448: Hùng Mẫn Nột Uất Ức
=== oOo ===
Ngọc tỷ Thiên tử của Vương triều Đại Hoành cũng không có ở trên người bọn họ, từ lúc bọn họ ý thức được nguy hiểm đã lén giấu đi.
Địa điểm lại ở trong một khách sạn của Thương Thành, chôn trong lòng đất. Lúc đó là do một lão thần cất giấu, nhưng hai năm trước, lão thần kia không chịu nổi hình phạt mà chết ở trong tù.
Cũng may, phạm vi lục soát cũng không quá rộng.
Dương Mộc lệnh cho Cẩm Y vệ lập tức đi tới Thương Thành cũ, nhất định phải tìm bằng được ngọc tỷ Thiên tử rồi mang về.
Bởi vì sau khi dời đô, hai mảnh đất cách xa nhau, nên chờ tới khi hắn nhận được ngọc tỷ Thiên tử thì đã là nửa tháng sau.
Ngọc tỷ Thiên tử của Vương triều Đại Hoành cũng không giống như trong ấn tượng của Dương Mộc, nó là một con dấu với bốn cạnh vuông vắn, mà xung quanh còn chạm khắc một ít minh văn.
Ở phía trên lại có một vài hình chạm khắc nổi, mơ hồ có thể nhìn thấy được hình ảnh Thiên tử Vương triều Đại Hoành đời đầu đăng cơ, nhận thiên mệnh.
Giây phút nhìn thấy ngọc tỷ Thiên tử, Cơ An Lăng và Cơ Khanh Nguyệt đứng hầu bên cạnh thở phào nhẹ nhõm, đồng thời cũng có thể thấy được các nàng rất khó chịu
Ngọc tỷ Thiên tử đại biểu cho quyền lực tối cao của một Vương triều đã bị các nàng tự tay giao đến trong tay Hoàng đế của một nước khác, đồng thời vì mạng sống và chút hy vọng trong lòng lại phải chịu uất ức tự mình tiến vào cung hầu hạ người này.
Trong lòng bọn họ ít nhiều cũng có khổ sở, lại không thể biểu hiện ra ngoài.
Dương Mộc chỉ nhìn một lát rồi đặt ngọc tỷ Thiên tử xuống, gật đầu nói:
- Không sai, bảo Bộ ngoại giao và Cẩm Y vệ chuẩn bị, ngày mai lại sai sứ thần đi tới Vương triều Đại Hoành, mang tới quốc thư, dâng lên món quà lớn này.
- Nô tỳ chúc mừng bệ hạ.
Cơ An Lăng và Cơ Khanh Nguyệt cùng hành lễ với Dương Mộc.
- Ha ha ha, cũng nên chúc mừng bản thân các nàng mới phải.
Dương Mộc gật đầu với hai nàng, nói:
- Được rồi, chuyện này xem như kết thúc, trong khoảng thời gian qua, sức khỏe của hai nàng cũng đã tốt hơn rồi, tối hôm nay lại vào điện thị tẩm đi.
Vào điện thị tẩm... cuối cùng đã tới ngày này sao.
Trong lòng Cơ An Lăng và Cơ Khanh Nguyệt cảm thấy mất mát. Mấy ngày qua các nàng ở trong cung dưỡng sức, mặc trang phục bằng gấm lụa, ăn uống đầy đủ, mỗi ngày đều được cung nữ hầu hạ, so với những ngày phải chịu hình phạt trong quá khứ thì chính là cuộc sống như thần tiên, trong lòng bọn họ thầm cảm thấy may mắn, cho rằng Hoàng đế Thương Quốc sẽ quên đi chuyện này, hoặc Hoàng đế Thương Quốc chỉ coi trọng thân phận của các nàng, tạm gác lại chờ sau này dùng tới mà thôi. Mỹ nữ trong hậu cung nhiều như mây, hắn chắc đã sớm quên mất các nàng, không nghĩ tới hôm nay lại đặc biệt nhắc tới.
Dương Mộc không quan tâm hai người có phản ứng gì, trực tiếp ôm các nàng động tay động chân ở trong đại điện, chỉ lát sau đã truyền đến từng tiếng thở gấp, cung nữ nội thị hầu hạ, mang lò sưởi vào trong điện.
...
Tháng hai năm Thái Đỉnh mười lăm.
Lúc này, chính là thời khắc rồng ngẩng đầu, Thương Quốc lấy lý do viện trợ bảo vệ Tường Quốc, phái ra quân đoàn Chu Tước đi qua Viêm Quốc, tiến vào bên trong Tường Quốc.
Cùng lúc đó, bọn họ lại tiếp nhận thỉnh cầu quy thuận của Nguyên Quốc, tuyên bố nhét Nguyên Quốc vào các nước chư hầu của mình.
Lần này, coi như đã đổ một gáo nước lạnh vào chảo dầu đang sôi sục.
Điều này đại biểu cho cái gì?
Thương Quốc ra tay rồi!
Tất cả quốc gia đều không ngoại lệ, đều hiểu điều này là sự trả thù của Thương Quốc. Đúng thời gian này năm ngoái, Sở Quốc đột nhiên phát động một đợt đánh trả, tuyên bố cắt đứt quan hệ với Thương Quốc.
Hai nước lớn cuối cùng cũng muốn đấu với nhau!
Ai nấy đều thấy được, Nguyên Quốc là nước láng giềng nằm phía đông của Sở Quốc, cách Thương Quốc rất xa, hai nước căn bản không có khả năng giao lưu quân sự bình thường. Sở dĩ Thương Quốc làm thế, tuyệt đối là sự đáp trả đối với Sở Quốc.
Thương Quốc muốn xuất sư nổi danh!
Các quốc gia đều suy đoán, đồng thời cũng tăng cường chuẩn bị, phái sứ thần đến Thương Quốc với ý định do thám một vài tin tức.
Mấy nước nhỏ lại rất vui mừng! Mấy năm qua bọn họ bị Sở Quốc ép quá chặt, thật vất vả mới bám được bắp đùi Thương Quốc nên có chút cơ hội thở dốc, nhưng nước xa không giải được khát gần, chỉ cần thực lực Sở Quốc mạnh, bọn họ vẫn có nguy cơ bị mất nước ngay lập tức.
Bây giờ, cuối cùng bọn họ đợi được đến khi Thương Quốc muốn động binh đao với Sở Quốc, một trận long tranh hổ giữa hai bên sắp diễn ra, hai nước rốt cuộc ai thắng ai bại sẽ lập tức có đáp án.
Bọn họ đơn giản là thấy hả lòng hả dạ!
Mà những nước lớn không tiếp giáp với Thương Quốc cũng có quan điểm tích cực về điều này.
Thương Quốc và Sở Quốc diễn ra đại chiến có thể tiêu hao thực lực của hai bên, chính là cơ hội cho các quốc gia khác quật khởi. Ví dụ như Ngụy Quốc và Vũ Quốc đã sốt ruột không chịu nổi, đứng ra tạo rất nhiều dư luận trong dân gian, truyền ra tin tức Sở Quốc sắp khai chiến với Thương Quốc.
Bởi vì lời đồn trong thời đại này đặc biệt đáng sợ, cho dù là quý tộc và người nắm quyền cũng không thiếu người nhiệt huyết, nhiều người truyền ra một vài tin tức sẽ có thể khiến cho dư luận trên triều của hai nước thay đổi.
Vì vậy, không lâu sau, một vài quốc gia không tiếp giáp với Sở Quốc đều tỏ thái độ muốn ủng hộ Thương Quốc.
Bởi vì Thương Quốc xuất sư nổi danh, bề ngoài thì mục đích chủ yếu không phải là muốn tranh đoạt thiên hạ, mà chỉ muốn đánh với Sở Quốc. Vì thế, cho dù là Nguyễn Quốc cũng không quá thù địch với Thương Quốc, chỉ lặng lẽ theo dõi tình hình, chuẩn bị tọa sơn quan hổ đấu.
Cùng lúc đó, các quý tộc Sở Quốc bắt đầu gây khó dễ cho Sở Hoàng Sở Mẫn Nột.
Trong lòng mọi người, chính là Sở Hoàng vô duyên vô cớ khiêu khích, lúc này mới chọc giận Thương Quốc. Tất cả những tổn thất mà mọi người gặp phải hôm nay, đều là do Hoàng đế ngu xuẩn và tự cao tự đại này.
Các quý tộc thế gia đều yêu cầu Sở Hoàng viết một quốc thư, phái sứ thần tới nối lại tình xưa với Thương Quốc.
Nhưng chẳng bao lâu đã có tin tức truyền ra, mấy ngày đầu năm Sở Hoàng Hùng Mẫn Nột vẫn luôn ở trong thâm cung, từ chối tiếp kiến bất kỳ đại thần thế gia nào, nghe nói có gia chủ của gia tộc Khuất thị chặn ở ngoài cửa hoàng cung, cuối cùng nửa đêm bị Nội thị hoàng cung dùng loạn côn đánh đuổi ra ngoài.
Thái độ của Hoàng đế đã rất rõ ràng!
Trong giây lát, tiếng bàn luận trong Sở Quốc không ngừng nổi lên, các loại lời đồn đại xôn xao.
Điều được bàn luận phổ biến nhất chính là so sánh Sở Hoàng với Tiên Đế Tấn Quốc.
Dân chúng và quân thần Sở Quốc đều cho rằng Hoàng đế Bệ hạ của mình cũng giống như Tiên Đế Tấn Quốc năm xưa, sau khi mở rộng lãnh thổ liền đắc ý vênh váo, bảo thủ.
Vì vậy, các loại lời bàn luận và đồn đại không ngừng tăng cao, danh vọng của Sở Hoàng Hùng Mẫn Nột ở Sở Quốc bắt đầu giảm xuống. Trước kia còn có quý tộc tin tưởng hắn, bây giờ đã bắt đầu bằng mặt không bằng lòng.
Sở Hoàng Hùng Mẫn Nột rất buồn bực về tất cả những điều này, cách làm của thế gia quý tộc đúng là quá đáng!
Tầm nhìn hạn hẹp!
Phóng tầm mắt nhìn ra, trong cả triều đình không ngờ không tìm được một người hiểu hắn!
Phải biết, cho dù là trước đây, hắn vừa hạ chiếu chỉ cắt đứt quan hệ với Thương Quốc, vẫn có một vài thần tử tán thành suy nghĩ của hắn sau khi nghe hắn phân tích lợi và hại.
Bây giờ, những người trước đây ủng hộ đều im lặng, là bọn họ nhìn thấy tình thế nghiêm trọng sao?
Trong lòng Sở Hoàng cảm thấy bi thương.
Lúc này, hắn rất hâm mộ Thương Quốc, bởi vì trong triều đình Thương Quốc, uy nghiêm của hoàng đế không gì sánh kịp, cho dù là sách lược quốc gia lớn hơn nữa đều có thể được quyết định chỉ bằng một lời. Hoàng đế Thương Quốc không bị thế gia đại tộc cản tay, muốn làm chuyện gì thì làm, cho dù có lời đồn cũng không thể truyền bá trong dân gian.
Cùng lúc, bởi vì Thương Quốc có thần khí "Thời báo Đại Thương", làm cho tư tưởng dân chúng cả Thương Quốc đạt được sự thống nhất cao độ, gần như chỉ cần một tờ chiếu cáo của Hoàng đế, quan viên và dân chúng phía dưới ra sức thét to tán thành, trước thét to sau tán thành đã thành một loại hình thái khác của Thương Quốc.
Về phương diện khác, Thương Quốc có hình luật vô cùng hà khắc, người nào dám cả gan truyền bá lời đồn, nếu bị điều tra ra được, tình tiết nghiêm trọng chính là tội lớn mất đầu!
Bởi trên mặt tuyên truyền, Thời báo Đại Thương có công tín lực vô cùng lớn, cho nên ngay cả triều đình của các quốc gia cũng gần như đều mua trong mỗi kỳ. Đây là một cách để hiểu rõ Thương Quốc, đồng thời cũng là một vài thủ đoạn hiểu rõ chuyện lớn của các quốc gia trong thiên hạ.
Bởi vì bây giờ Thương Thành mới đã ngồi chắc trên vị trí đứng đầu thiên hạ, buôn bán giao dịch phát đạt, thương nhân của các quốc gia đều lui tới, các sĩ tử trong thiên hạ tập trung đến, văn hóa tập trung lại một chỗ, nghiễm nhiên trở thành trung tâm và là cửa sổ của thiên hạ.
Ví dụ như lúc này, trên bàn của Sở Hoàng Hùng Mẫn Nột có một tờ báo.
Phía trên đánh dấu ngày 23 tháng 2, cũng chính là một tháng trước.
Bởi vì hai nước cắt đứt bang giao và buôn bán, cho nên mỗi tháng không dễ gì mới có báo tới đây, tất cả đều là do mật thám của Sở Quốc ẩn nấp ở trong Thương Quốc dựa vào vô số quan hệ quanh co mới mang về được.
Mỗi tháng đều như vậy, cho nên bây giờ cũng không có nhiều Thời báo Đại Thương trong triều đình Sở Quốc, tối đa chỉ có thể bảo đảm cung cấp cho một nhóm quý tộc đứng đầu và Hoàng cung mà thôi.
- Không có ý khai chiến cùng Sở Quốc sao?
Sở Hoàng Hùng Mẫn Nột thì thầm một câu, sau đó lại thở dài, cười giễu cợt một tiếng.
Lý do vụng về!
Đây chẳng qua là Thương Quốc tạm thời lấp liếm mà thôi, hắn căn bản sẽ không tin. Thương Quốc cách xa ngàn dặm, sẽ hò hét cổ động cho mấy nước nhỏ sao.
Nếu là bốn năm trước, khi đó còn rất nhiều quốc gia, nếu như Thương Quốc cố tình tranh bá, vậy ngược lại sẽ là một thủ đoạn liên minh không tệ, có thể nhanh chóng tăng cường thực lực, mở rộng sức ảnh hưởng.
Nhưng ngày nay, những quốc gia nhỏ đã bị tiêu diệt gần hết, những quốc gia cố kéo dài hơi tàn còn lại, có thể có tác dụng gì?
Tùy tiện một cuộc trận chiến là có thể hủy diệt nước của bọn họ.
Dùng câu châm ngôn của Thương Quốc để hình dung, chính là bịt tai trộm chuông.
Hùng Mẫn Nột hiểu rất rõ, hắn tin tưởng Hoàng đế của những quốc gia còn lại cũng có thể nhìn thấy rõ ràng.
Nhưng chính là như vậy mới làm cho trong lòng của hắn buồn bực tới phát hoảng.
Vì sao?
Thương Quốc liên tiếp đưa ra các thủ đoạn, gần như tất cả quốc gia đều cho rằng đây là mâu thuẫn giữa Thương Quốc và Sở Quốc, cho dù là Thương Quốc muốn khai chiến cũng nhằm vào Sở Quốc, cho dù Thương Quốc có nguy cơ tiềm ẩn lớn hơn nữa, cũng có Sở Quốc ở phía trước chống đỡ.
Cái này gọi là hai hổ đánh nhau, bất kể ai thắng ai thua đều sẽ tiêu hao thực lực của mình, đến lúc đó các quốc gia lại nhân cơ hội hành động vẫn còn kịp.
Không nói gì khác, lúc này cuộc chiến phạt Tấn mới kết thúc không mấy năm, bây giờ các quốc gia có một sự tự tin khó hiểu, chính là nếu Thương Quốc thật sự có thực lực siêu quần, như vậy các nước khác có thể noi theo Hội minh phạt Tấn trước đây, cũng sẽ đánh bại Thương Quốc giống như đánh bại Tấn Quốc vậy.
- Đúng là một đám người tầm nhìn hạn hẹp.
Sở Hoàng Hùng Mẫn Nột thở dài, trong lòng vô cùng tiếc nuối. Từ trên một ý nghĩa nào đó, bây giờ Sở Quốc đối mặt với nguy cơ lại chẳng khác gì nguy cơ mà Thương Quốc phải đối mặt trước đây, đều gặp phải đại địch trước nay chưa từng có. Chỗ khác biệt là Thương Quốc nắm giữ can đảm vào tử ra sinh, có can đảm phấn đấu, dốc hết sức thúc đẩy Hội minh, tạo thành liên minh phạt Tấn.
Bây giờ Sở Quốc mặc dù không có nguy cơ nghiêm trọng giống như Thương Quốc phải đối mặt trước đây, nhưng cũng chính là vậy, giống như nước ấm nấu ếch, làm cho bầu không khí Sở Quốc của hắn không thể liều mạng đánh một trận, cả quốc gia từ thế tộc đại thần cho tới bình dân bách tính đều có một niềm tin mù quáng vào Sở Quốc, cho rằng bây giờ Sở Quốc đã là nước lớn đứng đầu, cho dù Thương Quốc có mạnh mấy đi nữa, sau khi hai bên khai chiến, tối đa cũng chỉ có thế lực ngang nhau mà thôi.
Trên thực tế, thật sự như vậy sao?
Trong lòng Hùng Mẫn Nột tràn ngập nỗi bàng hoàng và bất an. Mấy năm nay Thương Quốc vẫn luôn bán trang bị vũ khí cho các quốc gia khác, tuy chỉ là một vài binh khí phòng vệ, nhưng chỉ cần là người thông hiểu binh nghiệp quân trận đều biết, binh khí của Thương Quốc ít nhất phải vượt qua các nước một thời đại. Chỉ cần là đội quân được trang bị vũ khí của Thương Quốc, cho dù là trang bị đã bị loại bỏ của binh sĩ Thương Quốc, cũng đủ để trở thành đội quân vương bài của một nước.
Đây là tình trạng đáng sợ tới mức nào!
Binh khí quan trọng nhất, tiên tiến nhất, mạnh nhất, Thương Quốc chắc chắn sẽ không bán cho các quốc gia khác. Chỉ riêng một ít vũ khí trang bị bình thường của Thương Quốc đã lợi hại như vậy, quân đội Thương Quốc có thể được bổ sung binh khí không ngừng sẽ mạnh tới mức nào?
Nói cách khác, mỗi đội quân của Thương Quốc đều tương đương với quân đội vương bài trong vương bài của các quốc gia!
Trái lại, từ khi Sở Quốc bắt đầu chiếm đoạt các nước nhỏ còn lại, hàng năm Sở Quốc buôn bán trang bị vũ khí với Thương Quốc đã giảm đi rất nhiều, có thể nói là còn ít hơn một vài nước nhỏ.
Hai năm trước, sau khi Sở Quốc nhanh chóng mở rộng, Bộ Công thương và Bộ Ngoại giao bên phía Thương Quốc vẫn lấy lý do trang bị vũ khí khan hiếm, các quốc gia đặt hàng quá nhiều để kéo dài việc bán ra vũ khí cho Sở Quốc. Nói cách khác, mấy năm qua Sở Quốc không hề mua được một món binh khí nào có thể tham chiến từ Thương Quốc.
Cho nên, số binh khí mua được từ Thương Quốc trước đó đã lần lượt bị mài mòn trong vòng hai, ba năm qua, cũng đã giảm đi hơn nửa, số còn lại cần được bảo dưỡng, thậm chí đối mặt với số phận bị loại bỏ.
Lực chiến đấu của quân đội Sở Quốc nhất định sẽ thấp hơn quân đội Thương Quốc.
Không chỉ có mình hắn hiểu rõ những chênh lệch này, cho dù là những đại thần thế tộc cũng hiểu rõ, cũng chính vì vậy đã cho những thế gia đại tộc có một lý do rất tốt, chính là khuyên trước khi Sở Quốc phát triển được trang bị thì không nên đối địch với Thương Quốc. Sở Quốc chắc hẳn nên bảo tồn thực lực, nếu sau này Thương Quốc chủ động tấn công thì có thể noi theo Hội minh Thương Thành, tổ chức Hội minh ở Sở Thành, liên kết các nước cùng chinh phạt Thương Quốc.
Hùng Mẫn Nột rất muốn hất bàn.
Sở Quốc có thể giống với Thương Quốc trước đây sao?
Đầu tiên, nói tới hoàn cảnh thiên hạ lúc đó, Tấn Quốc quá mạnh, các nước đều cảm giác được nguy cơ, hễ là quốc gia giáp ranh với Tấn Quốc đều chịu áp lực cực lớn.
Thứ hai, khi đó thực lực của bản thân Thương Quốc cũng không quá mạnh, các nước đều có khả năng tiếp nhận, chỉ có tác dụng liên lạc hành động mà thôi.
Lại sau đó, chính là Thiên tử Đại Lễ lúc đó đang ở Thương Quốc. Nói cách khác, phần lớn lực ảnh hưởng của Hội minh Thương Thành đến từ Thiên tử Đại Lễ đang lưu vong.
Với điều kiện từ các phương diện tổng hợp lại một chỗ, lúc này mới tạo thành Hội minh Thương Thành.
Nhưng bây giờ thì sao?
Sở Quốc không có đủ bất kỳ một ưu thế nào trong đó! Nếu Sở Quốc muốn kêu gọi liên minh phạt Thương, hai đối thủ Nguyễn Quốc và Vân Quốc không đến quấy rối đã xem như cám ơn trời đất rồi.
Bây giờ, các quốc gia vội vàng xem vở tuồng Sở Quốc và Thương Quốc đối đầu, làm gì có tâm tư tham gia Hội minh nữa.
Bởi vậy, ngày hôm qua hắn đã nhận được một phong thư hồi âm của Hoàng đế Mãng Quốc, đồng thời thẳng thắn, đặc biệt không khách sáo để nói với hắn về chuyện liên minh công Thương.
Theo nguyên văn lời nói của Hoàng đế Mãng Quốc chính là —— Sở Hoàng Bệ hạ đã đoán sai tình hình, Mãng Quốc và Thương Quốc là nước bạn, hai nước lại không có mâu thuẫn gì trầm trọng, Mãng Quốc không chống lại Sở Quốc đã không tệ rồi, đừng vội nhắc tới chuyện liên minh đối kháng Thương Quốc, vì vậy mà làm hỏng bang giao giữa hai nước.
Bạn cần đăng nhập để bình luận