Bất Hủ Đế Hoàng

Chương 452: Hành Vi Vô Sỉ Của Sở Quốc

Chương 452: Hành Vi Vô Sỉ Của Sở Quốc

=== oOo ===


- Hoàng đế Sở Quốc... lại nhận rõ thực tế nhanh như vậy sao?

Dương Mộc nhìn quyển sách mỏng trên bàn, khẽ nhíu mày.

Đây là một cuốn quốc thư.

Nhưng mà, quốc thư này tới quá muộn rồi!

Sao Hùng Mẫn Nột lại cúi đầu? Không phải hắn nên tiếp tục đối đầu với Thương Quốc, sau đó cổ xúy luận điệu uy hiếp của Thương Quốc, bảo các quốc gia cùng liên minh tấn công Thương Quốc sao?

Hắn biết, lấy thực lực Thương Quốc thể hiện ra trước mắt, chỉ cần động tác không quá lớn, tuyệt đối sẽ không dẫn tới các quốc gia bao vây tấn công, ngược lại sẽ khiến Sở Quốc chìm sâu vào trong đó, từ đó dẫn tới mâu thuẫn giữa Hoàng đế cùng thế gia đại tộc càng lúc càng sâu hơn. Sở Quốc cũng sẽ bởi vì chuyện khuyên bảo các nước hợp tác liên minh mà bị vắng vẻ, cuối cùng bị cô lập.

Thương Quốc cũng có một lý do để mở rộng ra ngoài.

Tại sao lại không làm?

Bây giờ, Sở Quốc muốn xoa dịu mối quan hệ với Thương Quốc, điều này làm cho Dương Mộc rất khó chịu.

Tình cảm không phải muốn bán là có thể bán, muốn mua là có thể mua được.

Quan hệ giữa các quốc gia, phá hỏng thì cũng đã phá hỏng rồi, chỉ một lá quốc thư xoa dịu là có thể giải quyết được sao?

Quá trò đùa!

Bọn họ đùa giỡn Thương Quốc như khỉ xiếc à?

Không có tám năm, mười năm thì đừng mơ khôi phục được!

Đương nhiên, đây chỉ là Dương Mộc tìm cớ cho Thương Quốc, trên thực tế là muốn tìm một danh nghĩa, tham dự vào cuộc chiến của các nước mà thôi.

Một bên hô hào khẩu hiệu phát triển hòa bình, một bên thừa cơ sắp đặt, chuẩn bị cho cuộc chiến sau này.

Đây là trí tuệ in vào trong xương của một người Hoa!

- Thẩm An, ngươi lập tức truyền chỉ cho Lễ Bộ, bảo bọn họ cố gắng vạch trần hành vi vô sỉ của Sở Quốc trên "Thời báo Đại Thương" số mới nhất cho trẫm, nói cho dân chúng biết, Đại Thương ta có khí phách, không phải gọi thì tới, đuổi thì đi.

- Vâng, nô tài sẽ đi làm ngay.

- Đúng rồi, ngươi cũng thuận tiện đi một chuyến tới Bộ Giáo dục, bây giờ không phải sắp đến cuộc thi cuối kỳ rồi sao? Đề thi văn sẽ viết về chuyện này, văn thơ không hạn chế, số lượng từ cũng không hạn, đến lúc đó tìm ra người xuất sắc nhất, hễ là mười người đứng đầu học đường, mỗi người sẽ được thưởng một vạn Đại Thương tệ.

Văn chương phải dán ở cột thông báo đại chúng, người viết xuất sắc trong phạm vi toàn quốc sẽ được thêm điểm trong cuộc thi thái học!

- Vâng, nô tài tuân chỉ.

Thẩm An vừa ra khỏi đại điện đã âm thầm líu lưỡi.

Lần này bệ hạ nghiêm túc rồi, trước kia chưa từng thấy ngài ấy tiến hành tuyên chỉ đặc biệt nhằm vào một quốc gia nào như vậy. Sở Quốc có thể có đãi ngộ này, có thể nói là đúng lúc đụng vào đầu thương rồi.

Thẩm An đã hầu hạ ở bên cạnh Dương Mộc nhiều năm như vậy, có thể nói là người hiểu tính tình của Dương Mộc nhất.

Sự khác biệt về văn hóa giữa Thương Quốc và quốc gia khác đã dần dần được thể hiện ra, đặc biệt là trên phương diện tình yêu nước và sự tán đồng, có sự khác biệt rõ ràng với các quốc gia xung quanh. Thậm chí khi dân chúng bình thường nói về quốc gia của mình, mỗi người đều giống như một thanh niên cuồng nhiệt.

Mặc dù tình yêu nước của dân chúng tăng vọt, nhưng hắn ngẫu nhiên nghe được Dương Mộc nhắc tới mấy câu.

Đại khái chính là, trong Thương Quốc bây giờ, dân chúng đúng là có lòng nhiệt tình yêu nước, nhưng vẫn cách xa sự cuồng nhiệt của chủ nghĩa dân tộc, Thương Quốc cần một kẻ địch.

Cho nên, trong lòng Thẩm An nghĩ, bệ hạ muốn nắm lấy Sở Quốc làm lớn chuyện, muốn tạo Sở Quốc thành hình tượng một nước đối địch?

Nghĩ tới đây, hắn đại khái đã hiểu rõ mình nên làm thế nào, vì vậy vừa ra khỏi cung vua, hắn đã chạy thẳng tới Lễ Bộ, đọc khẩu dụ của Hoàng đế, cẩn thận dặn dò một lúc, lại nhấn mạnh phải nhằm vào Sở Quốc, trong những số báo mới, đăng thêm một ít tin tức tiêu cực của Sở Quốc.

Thượng thư Lễ Bộ Vương Ưng là lão già thành tinh, sao có thể không hiểu được ẩn ý trong đó chứ?

Vì vậy, sau khi hắn nhiệt tình chiêu đãi Thẩm An một lúc, không ngừng đưa ra các bảo đảm, nhất định sẽ tự mình theo dõi, trong những tuyên truyền sau đó sẽ bôi đen Sở Quốc nhiều hơn, trong tương lai không xa sẽ làm cho khi dân chúng Thương Quốc khi nhắc tới Sở Quốc, tuyệt đối là thật lòng cảm thấy chán ghét, thậm chí căm hận.

Tiếp theo, Bộ Giáo dục cũng giống vậy, sau khi Trần Thanh tiếp chỉ, lập tức triệu tập Tả và Hữu Thị lang cùng với một đám Lang quan, yêu cầu phải đặc biệt xử lý chuyện này, phát động tiểu tổ mệnh đề mang tính chất toàn quốc, nghiêm túc quán triệt ý chỉ của Hoàng đế Bệ hạ trong phần bài thi này.

Vì vậy, ba ngày sau, trong "Thời báo Đại Thương" số mới nhất lại xuất hiện bài báo công bố về hành vi vô sỉ của Sở Quốc với độ dài chiếm tròn một trang!

Phải biết rằng “Thời báo Đại Thương" tổng cộng cũng chỉ có bốn trang, mỗi chữ phía trên đều vô cùng quý giá, những bài báo có thể chiếm hết một trang cũng không nhiều, lần trước còn là một chuyên đề kỷ niệm Hoàng đế Bệ hạ đăng cơ mười bốn năm.

Mặt mũi của Sở Quốc này cũng quá lớn rồi!

“Thời báo Đại Thương" trải qua rất nhiều lần chuyển tiếp, từ Thương Thành đến mỗi quận, lại đến mỗi huyện, lại đến mỗi hương trấn, mỗi thôn xóm... chẳng khác nào một tấm lưới lớn, hễ là nơi có dân chúng tập trung đều có thể nhìn thấy tờ báo này.

Ít nhất, trong vòng mấy ngày này, Sở Quốc chắc chắn sẽ được bàn tán xôn xao.

Đầu đường hẻm nhỏ, ngoài ruộng ở nông thôn, quán trà tửu lâu, khắp nơi đều đang thảo luận về chuyện của Sở Quốc. Người bình thường không quá hiểu rõ về Sở Quốc cũng tập trung tinh thần, nghe xem người ta giới thiệu Sở Quốc thế nào.

Đương nhiên, dù sao Sở Quốc cũng là một nước lớn, cho dù là một trang báo cũng không thể giới thiệu hết tất cả, không phải chỉ một chuyện là có thể vạch trần ra bộ mặt tồi tệ của một quốc gia. Mọi người tuy phỉ nhổ về hành vi vô sỉ này của Sở Quốc, nhưng còn chưa tới mức quá chán ghét.

Khi mọi người tập trung lại một chỗ, bàn luận về Sở Quốc, cũng thường xem đó là vấn đề thảo luận chính, tiện thể khiển trách.

Nhưng chẳng bao lâu, ba ngày sau, đề tài Sở Quốc này đã bùng nổ.

Vì sao?

Bởi vì trong số báo mới nhất của "Thời báo Đại Thương", Sở Quốc lại một lần nữa trở thành con cưng, chiếm trọn ba trang báo!

Đãi ngộ này... Nói thế nào đây, trong đại điển Hội minh trước đây cũng chỉ được miêu tả có hai trang báo mà thôi.

Chỉ thiếu chút xíu nữa là có thể so sánh được với chuyên mục về nghi thức sắc phong của Thái tử Dương Quân!

Trong ba trang báo này liệt kê ra từng chuyện vô sỉ của Sở Quốc từ khi mở rộng lớn mạnh tới nay, cũng không biết những người viết báo của Lễ Bộ làm sao biết được những bí mật này, không ngờ có thể đào lên được từng chuyện bê bối.

Sau khi người có tâm nghe ngóng, biết những chuyện ghi chép trên đó thật sự được ghi lại trên sách sử!

Bên phía Lễ Bộ cũng hiểu rất rõ dân chúng Thương Quốc có giá trị quan thế nào, đối với một vài đạo đức luân lý, ví dụ như chữ tín của một quốc gia, được miêu tả trọng điểm.

Ví dụ như một lần nào đó, Sở Quốc ở trong một cuộc chiến diệt quốc đã hại liên bang, hoặc một lần nào đó Sở Quốc chối bỏ hiệp ước liên minh, xuống tay với nước chư hầu. Trước đây, Hoàng đế Sở Quốc Hùng Mẫn Nột vì đoạt được vị trí Thái tử, đã hợp mưu với túc địch Ngô Quốc, phát động cuộc chiến cướp đoạt, bất nhân bất nghĩa, trong ngoài không đồng nhất...

Thật thật giả giả, quả thật trộn lẫn cùng một chỗ, chỉ cần có người tin tưởng một phần, vậy dĩ nhiên sẽ tin tưởng tất cả.

Hơn nữa, từ trước tới nay “Thời báo Đại Thương" đều có uy tín, sao có thể giả được?


Bạn cần đăng nhập để bình luận