Bất Hủ Đế Hoàng

Chương 453: Bôi Đen Sở Quốc

Chương 453: Bôi Đen Sở Quốc

=== oOo ===


Lần này, bất kể Sở Quốc làm thế nào cũng rửa không sạch.

Cũng giống như Sở Hoàng Hùng Mẫn Nột, theo lý mà nói, cho dù hắn có cấu kết với túc địch Ngô Quốc để đoạt ngai vàng, điều này cũng chỉ có thể nói hắn giỏi mưu kế, để đạt được mục đích không từ thủ đoạn mà thôi. So sánh với những người khác, thì cũng không khác nhau nhiều.

Nhưng ở Thương Quốc lại khác.

Mười bốn năm trước, Bàn Vương, Trạch Vương và Nghi Vương cấu kết với Trịnh Quốc, phát động chính biến cung đình, từ đó về sau giá trị quan chủ lưu của Thương Quốc liền vô cùng bài xích hành vi đoạt vị. Ở trong hệ thống đạo đức của Thương Quốc, cấu kết với kẻ thù bên ngoài giết hại lẫn nhau là hành vi thâm hiểm độc ác.

Người như thế, chắc hẳn phải chịu xử tử, bị lăng trì, trăm đao ngàn chém!

Sở Hoàng Hùng Mẫn Nột chính là người như thế!

Kết hợp với những chuyện thật thật giả giả trên báo chí, trong dân chúng của Thương Quốc, danh tiếng của Hoàng đế Sở Quốc đã tệ đến mức thấp nhất.

Tục ngữ nói rắn chuột một ổ, Hoàng đế là như vậy, thần dân trong nước chắc chắn cũng không tốt lành gì.

Quốc gia như vậy còn muốn khiêu chiến Thương Quốc?

Thật sự vô liêm sỉ!

Tất cả thần dân Thương Quốc, bao gồm cả quan viên cao tầng cũng vô cùng căm hận.

Vì vậy, sau một thời gian ngắn, đầu đường cuối ngõ bàn luận và phê phán, đã cho Sở Quốc một định nghĩa: Quốc gia Man Di!

Hình tượng Sở Quốc hết giảm lại giảm, ngay cả thương nhân Sở Quốc đi trên đường cũng thường xuyên cảm giác không thích hợp, luôn có cảm giác sợ hãi, tựa như phía sau có người nào đang nhìn mình chằm chằm.

Đối với điều này, bọn họ đương nhiên cũng không biết phải làm sao.

Trong hoàn cảnh như vậy, bọn họ có thể làm sao?

Ai bảo Sở Quốc chọc giận Thương Quốc?

Hơn nữa, chọc giận này còn không phải là chọc giận bình thường, là chọc tới mức độ cao nhất, tình trạng không có cách nào cứu vãn.

Nếu không, vì sao sau khi Sở Quốc đã tuyên bố muốn giải hòa cùng Thương Quốc, người ta vẫn thờ ơ, trái lại từng bước ép sát hơn trước?

Chỉ cần là một người Sở Quốc hơi có chút đầu óc, là có thể nhìn thấy rõ điểm này.

Thế nhưng, người Thương Quốc lại không phải là người Sở Quốc.

Cho dù có người biết triều đình có ý định đối địch với Sở Quốc, tất cả những điều này chỉ là cố ý làm, cũng chỉ nhìn thấu nhưng không nói ra, thậm chí còn tự mình tham dự vào trong đó.

Vốn tưởng rằng bầu không khí này đã là cực hạn, mọi người thật ra đều vì tiền tài mới đến, cùng lắm thì không để ý tới là được.

Nhưng không ngờ chuyện vẫn chưa yên, đang tiếp tục tăng cao.

Nguyên nhân rất đơn giản, cũng rất thô bạo.

Mấy kỳ "Thời báo Đại Thương" liên tiếp đều biến Sở Quốc thành một nhân vật chống lại Thương Quốc ở khắp mọi mặt!

Mà bài có tính kích động nhất chính là, miêu tả một cách vô căn cứ về lần đầu tiên Hội minh Thương Thành, nói Hoàng đế Sở Quốc có hành vi kiêu căng khinh thường Hoàng đế Thương Quốc!

Vậy thì không được rồi, dân chúng Thương Quốc thoáng cái đã tức giận.

Dám có hành vi vô lễ với Hoàng đế Bệ hạ vĩ đại sao?

Hoàng đế Sở Quốc không muốn sống nữa à!

Thần dân Thương Quốc rất chất phác nhưng có khí phách, ở trong lòng mọi người, Hoàng đế Bệ hạ chính là chúa cứu thế, là tồn tại như thần, tự nhiên lại có kẻ dám vô lễ khinh thường.

Ai có thể nhịn, nhưng bọn họ thì không thể nhịn được!

Không quan tâm hắn có phải là Hoàng đế Sở Quốc hay không, dù sao việc sỉ nhục Hoàng đế Bệ hạ chính là sỉ nhục cả Thương Quốc, xem như dội nước phân lên trên đầu mỗi người dân Thương Quốc rồi!

Tin tức này nhanh chóng bị người xách ra, ở trong tửu quán và quán trà lại có đám người tụ tập, thề thốt không đội trời chung với Sở Quốc!

Một vài trưởng giả cao tuổi trực tiếp quỳ gối trước cửa hoàng cung khóc lóc thảm thiết, nói chủ nhục thần chết, Hoàng đế Bệ hạ tôn quý bị khinh thường, nhưng vì cả Thương Quốc mà phải nhẫn nhịn nhiều năm như vậy, điều này làm cho rất nhiều người tự trách.

Đương nhiên, điều này càng làm cho thương nhân Sở Quốc phải trợn mắt há hốc mồm.

Chưa tới mười ngày, bọn họ lại thành chuột chạy qua đường người người kêu đánh.

Vừa từ khách sạn ra khỏi cửa, bọn họ lại bị một đám tiểu hài tử nhặt tảng đá ném loạn!

Ở từng ngóc ngách của Thương Thành, chỉ cần là nơi có người thường lui tới đều sẽ gặp phải vấn đề này. Có tin tức truyền đến, mấy đội buôn ở hẻm đông trong thành đã có người bị thương.

Có người nói là bị một hòn đá ném vào trong phòng đập trúng đầu, trực tiếp bị thương chảy máu.

Cũng may đã được đưa đi y quán đúng lúc, sau khi băng bó cũng không có gì đáng ngại, nếu không cho dù có mất mạng nhỏ này cũng không có chỗ đi kêu oan.

Bởi vì rất rõ ràng, lúc này Thương Quốc đang trong tâm trạng tràn ngập thù hận, cho dù có báo lên quan phủ, những người ngồi trên cao cũng chỉ là quan phụ mẫu của dân chúng Thương Quốc, nhất định sẽ thiên vị người Thương Quốc.

Cho dù không thiên vị dân chúng Thương Quốc, những quan viên kia cũng sẽ bị ảnh hưởng, không dám đắc tội ý dân.

Đây là Thương Quốc bây giờ, một Thương Quốc đầy ác ý đối với Sở Quốc!

- Hoàng đế Bệ hạ nói với Hoàng đế Thương Quốc những lời ngốc nghếch này vào lúc nào vậy?

Trong lúc tất cả thương nhân Sở Quốc đang nản lòng thoái chí, đều không khỏi cảm thấy kỳ lạ. Bởi vì căn cứ theo những gì trên báo viết, Hoàng đế Sở Quốc nói ra những lời này trong một trường hợp tương đối riêng tư.

Nói cách khác, lúc đó tuyệt đối không có người của quốc gia thứ ba ở đây.

Hoàng đế Sở Quốc không phải kẻ ngu xuẩn, càng không phải là một hôn quân, sao có thể nói ra những lời này trong một trường hợp không quan trọng như vậy được?

Những lời này là do ai biên tập vậy?

Đây căn bản chính là do Hoàng đế Thương Quốc bày mưu đặt kế, tự mình bịa đặt ra!

Thương nhân Sở Quốc không có cơ hội cãi lại, bởi vì bọn họ biết, một khi mình trực tiếp cãi lại với dân chúng Thương Quốc, sẽ bị bọn họ hợp nhau tấn công. Nếu chọc giận những bình dân nóng máu lên, sợ rằng cái mạng nhỏ này cũng phải nộp lại ở Thương Quốc.

Kiềm chế là điều được thương nhân các quốc gia xem náo nhiệt nhất trí công nhận.

Người ở dưới mái hiên, làm sao có thể không cúi đầu được?

Dù sao mười mấy ngày qua, thương nhân các quốc gia thật sự thấy được sự khủng khiếp của Thương Quốc, cũng có nhận thức sâu hơn về việc truyền bá phân cấp tư tưởng của "Thời báo Đại Thương".

Quá kinh khủng, nếu như lần này Thương Quốc chỉ đầu mâu nhắm thẳng vào quốc gia của mình, vậy bây giờ kẻ trở thành chuột chạy qua đường không phải là mình sao?

Suy nghĩ thôi bọn họ cũng thấy sau lưng ớn lạnh.

Cuối tháng 6, thương nhân Sở Quốc không thể ở lại Thương Quốc được, sau khi thông qua các đội buôn khác mua được số ít hàng hóa, lại xám xịt quay trở về Sở Quốc.

Tiện thể, khóc lóc phản ánh tin tức này với thế tộc phía sau mình, thỉnh cầu báo lại tin tức này cho Hoàng đế bệ hạ.

Nhưng bọn họ nghĩ nhầm rồi.

Chuyện này còn cần bọn họ phải nói nữa sao?

Trên thực tế, từ hơn mười ngày trước, Sở Hoàng Hùng Mẫn Nột đã biết chuyện mình được lên báo!

Có người nói, khi vừa nhìn thấy tờ báo, Sở Hoàng Hùng Mẫn Nột tức giận đến mức ở trong tẩm điện mắng to, cầm đồ ném, các hậu phi đều không dám tới gần chứ đừng nói là cung nữ thái giám?

Trong thời gian này, có thể nói trong Hoàng cung vô cùng nặng nề và áp lực, tất cả mọi người cũng không dám thở mạnh, rất sợ nhất thời không cẩn thận sẽ gặp rủi ro.

Mà lúc này, Hùng Mẫn Nột đang nắm thật chặt một tờ báo, nghiến răng nghiến lợi, bàn tay không khỏi run rẩy.

Đây là một tờ báo mới nhất được thám báo thúc roi mang từ Thương Quốc về.


Bạn cần đăng nhập để bình luận