Bất Hủ Đế Hoàng

Chương 459: Thương - Sở Tuyên Chiến (1)

Chương 459: Thương - Sở Tuyên Chiến (1)

=== oOo ===


- Trước mắt Đại Thương ta đã trang bị được bao nhiêu trọng kỵ binh?

Sau khi Dương Mộc quan sát diễn tập thì hài lòng gật đầu, đồng thời đặc biệt hứng thú với con số.

- Bẩm báo bệ hạ, loại trọng kỵ binh này hao tổn số lượng của cải vô cùng lớn, trước mắt cũng chỉ có quân đoàn Kỳ Lân được trang bị hơn một vạn.

Người trả lời là Đại Tướng quân Nguyên Hồng của quân đoàn Kỳ Lân, chịu trách nhiệm thao luyện trọng kỵ binh, lúc này hắn đang cúi đầu, ôm quyền bẩm báo.

Hơn một vạn...

Cũng đủ rồi chứ?

Trong lòng Dương Mộc nhẩm tính. Trọng kỵ binh tiêu hao rất lớn, hao tổn của cải cao hơn gấp ba so với kỵ binh bình thường, mà công dụng trong chiến đấu lại chịu sự hạn chế rất lớn, trên thực tế cũng dễ dàng bị quân địch tìm ra được sơ hở. Ví dụ như thời tiết và trọng lượng, còn có phương diện địa hình, tất cả đều là sơ hở cực lớn.

Hắn hiểu rõ điểm này!

Như thời Ngũ Đại Thập Quốc, thậm chí thời kỳ Tùy Đường, khi đó kỵ binh vừa được phát triển mạnh, trọng kỵ binh đúng thời điểm được sinh ra, ngay từ lúc đầu gần như là tồn tại vô địch ở trên chiến trường. Thực lực quân sự của một quốc gia, thậm chí thắng bại của hai quân gần như phải xem kỵ binh và trọng kỵ binh nhiều hay ít.

Nhưng nó suy yếu quá nhanh, cũng là bởi vì có quá nhiều sơ hở.

Đối với Thương Quốc, tác dụng của trọng kỵ binh chính là quá độ mà thôi.

Bởi vì hắn biết, những năm gần đây các nước đã tích cực phát triển kỵ binh, quốc gia có thể sống sót ở trong thời loạn thế, gần như không một kẻ nào thiển cận, phát triển kỵ binh chắc chắn là điều quan trọng nhất.

Tuy vậy, trước mắt ngoại trừ Nguyễn Quốc ra, không có bất kỳ một quốc gia nào thể hiện ra kỵ binh. Thế nhưng không cần nghĩ cũng biết, bọn họ nhất định đều đang âm thầm phát triển, cũng giống như trọng kỵ binh của Thương Quốc lần này, cũng muốn ở trong một lần chiến đấu nào đó, đạt được hiệu quả một tiếng hót kinh người.

Dương Mộc tin tưởng, lấy trí tuệ và thủ đoạn của Sở Hoàng Hùng Mẫn Nột, chắc chắn cũng đang âm thầm phát triển kỵ binh, hơn nữa còn là tận hết sức lực.

Nguyên Hồng nói:

- Khởi bẩm bệ hạ, lúc này nhóm trọng kỵ binh đầu tiên đã được huấn luyện xong, bản thân các binh sĩ đều là người có kinh nghiệm phong phú, từng trải qua trăm trận chiến, bọn họ đều có thể lập tức được đưa vào thực chiến. Chỉ là, ở trên quy mô còn chưa đủ, nếu như có thể tăng cường tập trung, nhất định sẽ trở thành Định Hải Thần Châm của Đại Thương ta!

- Không cần!

Dương Mộc khoát tay, nói:

- Trọng kỵ binh không phải là kế lâu dài, tương lai không xa, Đại Thương ta sẽ nghênh đón một loại lợi khí tuyệt thế, đủ để quét ngang các nước, tác dụng của trọng kỵ binh chỉ là nhất thời, xét về lâu dài thì khinh kỵ binh mới là chính đạo.

Lợi khí tuyệt thế?

Quét ngang các nước?

Nguyên Hồng nghe xong thì trong lòng có chút nghi ngờ, nhưng đồng thời cũng không khỏi có chút chờ mong và kích động.

Mấy năm nay, Thương Quốc sáng tạo ra quá nhiều kỳ tích, bệ hạ nói có lợi khí tuyệt thế, vậy khẳng định là có lợi khí tuyệt thế.

Rốt cuộc là vật gì mà có được lực lượng quét ngang các nước chứ?

Việc kiểm duyệt nhanh chóng qua đi, mục đích của Dương Mộc chẳng qua chỉ là xem thử trọng kỵ binh do quân đoàn Kỳ Lân huấn luyện ra rốt cuộc có thể mạnh tới mức nào, có nắm giữ được lực lượng áp chế khinh kỵ binh hay không thôi.

Trải qua lần kiểm duyệt này, rõ ràng quân đoàn Kỳ Lân huấn luyện ra trọng kỵ binh không để cho hắn phải thất vọng.

Trong khoảng thời gian tới, những trọng kỵ binh này chính là vương bài của Thương Quốc.

- Còn không được, phải dự phòng nếu chẳng may xảy ra! Nếu những trọng kỵ binh làm cho các nước cảm giác quá khủng hoảng, vậy sẽ vô cùng không ổn.

Dương Mộc làm dự phòng, sau khi về cung liền truyền ý chỉ xuống, bảo Bộ Ngoại giao liên hệ với Vũ Quốc, Vân Quốc và Tấn Quốc, đồng thời bảo Bộ Công thương phối hợp, ở trong việc ngoại thương sau này sẽ rót nhiều tài nguyên hơn nữa.

Cái gọi là xa thân gần đánh, trước mắt nên kết giao chính là mấy quốc gia này.

Rất nhanh đã đến tháng tám.

Sách lược nước ấm nấu ếch, thong thả thẩm thấu của Thương Quốc đã sơ bộ đạt được hiệu quả. Ví dụ như Khang Quốc và Viêm Quốc, Thương Quốc đều đã phái quân tới trú đóng. Tuy quy mô tương đối nhỏ, khoảng chừng có hơn vạn người, nhưng lại có ý nghĩa trọng đại.

Cũng trong tháng tám, từ lần đánh lén vào ban đêm đó, Thương Quốc lần đầu đưa ra thái độ hòa hoãn, mời Sở Quốc phái đại thần đi tới Thương Quốc, bàn bạc vấn đề chung sống hoà bình, đồng thời ở trong quốc thư có nhắc tới, Thương Quốc không có ý mở rộng lãnh thổ, chỉ muốn yên ổn phát triển, để cho dân chúng ngày càng giàu có.

Thương Quốc đưa ra tín hiệu này xem như cho các quốc gia ăn một viên thuốc an thần.

Dù sao, ở dưới tình huống vừa đánh một trận thắng lớn, vốn có thể thừa thắng xông lên nhưng vẫn chủ động lấy lòng, đưa ra hứa hẹn như vậy, đặt ở bất kỳ một quốc gia nào cũng không thể tưởng tượng nổi.

Xem ra, Hoàng đế Thương Quốc thật sự không có tâm tư mở rộng lãnh thổ!

Trái lại, ai cũng có thể thông qua giao dịch cùng Thương Quốc để thu lợi ích, ai mất hứng được?

Nhưng lúc này, Vân Quốc và Mãng Quốc lại mất hứng.

Hạt dưa mua xong, ghế cũng chuyển đến chờ xem kịch vui, làm sao có thể nói dừng chiến là dừng chiến được?

Điều này bảo mọi người làm sao chịu nổi chứ?

Vì vậy, có một cảnh tượng đặc biệt tức cười xuất hiện, Mãng Quốc và Nguyễn Quốc vốn được Hoàng đế Sở Quốc Hùng Mẫn Nột gửi gắm kỳ vọng cao, vẫn hy vọng lôi kéo để cùng nhau đối đầu với Thương Quốc, lại không hẹn mà cùng gửi tới quốc thư, biểu thị vô cùng thông cảm khi thấy quân Sở thất bại thảm hại, đồng thời ở trong quốc thư giả vờ giả vịt khuyên bảo hắn nhất định phải nhẫn nhịn, ý nói là mọi người sẽ không coi thường Sở Quốc, vẫn thừa nhận Sở Quốc có địa vị là đại quốc.

Đồng thời, lén lút thuyết phục rất nhiều quý tộc Sở Quốc, lại không hẹn mà cùng quy tội trận thua này lên trên đầu của Hùng Mẫn Nột.

Lần này, Hùng Mẫn Nột không thể nhịn được nữa.

Sở Quốc mạnh mẽ như thế, sao tự nhiên lại bị người ta giễu cợt như vậy!

Hơn nữa, bọn họ còn từng bước ép sát!

Bây giờ, những thế gia quý tộc kia, có người nào không xem Hùng Mẫn Nột hắn là kẻ cầm đầu cho trận thua này?

Tất cả đều không ngoại lệ, ít nhiều gì cũng đang trách cứ hắn. Trước đây, nếu không phải Sở Hoàng hắn nhảy ra chống lại Thương Quốc, như vậy Sở Quốc cũng sẽ không bị Thương Quốc đặc biệt lấy ra để lập uy.

Sở Hoàng Hùng Mẫn Nột có áp lực rất lớn về điều này.

Đương nhiên, càng làm cho hắn không thể chịu đựng được là Thương Quốc.

Rõ ràng là Thương Quốc chủ động gây chiến tranh, vì sao sai lại là Sở Quốc!

Cho đến ngày nay, ai đúng ai sai đã sớm không nói rõ được. Trong cuộc chiến ở biên cảnh, không ai sẽ nhớ ai ra tay trước, các nước có thể nhìn thấy chính là Sở Quốc vẫn nhảy nhót không ngừng, hận không thể lập tức xuống tay với Thương Quốc.

Sở Quốc tập trung năm mươi vạn binh lực ở biên giới, gấp đôi so với liên quân Thiệu - Thương, khả năng chủ động gây sự tấn công là khá lớn.

Hùng Mẫn Nột lại tức ở chỗ này, rõ ràng là Thương Quốc ra tay trước, nhưng Sở Quốc lại cõng nồi.

Không thể nhẫn nhịn được!

...

Sở Quốc hành động.

Bị quý tộc trong nước công khai lên án, Hùng Mẫn Nột cuối cùng không chịu nổi áp lực, quyết định đánh một trận đại chiến để cứu vãn lại xu hướng suy tàn, giải vây cho Sở Quốc, đồng thời cũng giải vây cho mình.

Mà lần này, hắn muốn lấy ra vương bài.

Kỵ binh!

Ban đầu, đây là thủ đoạn cuối cùng của hắn, cho dù khi đại chiến cùng Vân Quốc hắn cũng chưa từng dùng qua.

Một mặt, khi Sở Quốc tấn công Vân Quốc, bởi vì nguyên nhân quốc lực nên khi Sở Quốc tấn công, Vân Quốc rất nhiều lúc đều là đóng cửa thành phòng thủ, trận chiến tiêu diệt và hỗn chiến cũng không nhiều, nên không cần thiết phải vận dụng.

Về phương diện khác, bởi vì Hùng Mẫn Nột cảm thấy, quân Sở có thể ứng phó với chiến sự bình thường, lá vương bài kỵ binh này nhất định phải giữ lại cho thời điểm quan trọng nhất.


Bạn cần đăng nhập để bình luận