Bất Hủ Đế Hoàng

Chương 460: Thương - Sở Tuyên Chiến (2)

Chương 460: Thương - Sở Tuyên Chiến (2)

=== oOo ===


Dựa theo kế hoạch, chỉ là một lần tranh mặt mũi với Thương Quốc, không cần thiết điều động kỵ binh đã thành lập được quy mô.

Nhưng lần này Hùng Mẫn Nột chịu áp lực quá lớn, nhất định phải đánh thắng!

Quy mô kỵ binh của Sở Quốc tổng cộng hơn mười vạn.

Do vì lần đầu tiên huấn luyện kỵ binh, tất cả trang bị của kỵ binh đều tự mình chế tạo, cho nên tài chính tiêu hao vô cùng lớn, số tiền dùng cho trang bị của mười vạn kỵ binh đủ để có thể thành lập một đội trăm vạn binh lính tinh nhuệ!

Sau khi quyết định, Hùng Mẫn Nột đã thoải mái hơn nhiều.

Có mười vạn kỵ binh này, hắn tin tưởng chỉ cần hai mươi vạn quân Kỳ Lân của Thương Quốc không tham gia vào, quân Sở có thể nghiền ép mười vạn quân đoàn Thanh Long.

Cho dù là ba vạn Kỳ Lân quân trợ trận, quân Sở cũng có khả năng đánh một trận.

Kém nhất cũng có thể dùng mười vạn kỵ binh kiềm chế ba vạn quân Kỳ Lân, sau đó quân Sở lại dùng ưu thế trên mặt số lượng để ngăn chặn mười vạn quân đoàn Thanh Long.

Lần này, dẫn binh vẫn là Vạn Hỉ.

Một lần thua trận vẫn chưa làm cho Đại Tướng quân Vạn Hỉ này bị kết tội, thậm chí là thất sủng.

Ngược lại, trong lần đánh lén ban đêm đó, Vạn Hỉ dùng các biện pháp giảm tổn hại xuống đã được cao tầng tán thành, nhất là Hùng Mẫn Nột vẫn vô cùng tán thành.

Cũng nhờ vào Vạn Hỉ đã từng kề vai chiến đấu cùng quân Thương, chính bởi vì đủ hiểu rõ về kỵ binh, cho nên mới không ngu xuẩn mà đối đầu với kỵ binh, mà hạ lệnh cho các tướng sĩ đột phá vòng vây, cố gắng giảm bớt thương vong cho quân Sở.

Quân Sở tiến lên phía bắc tổng cộng có tám mươi vạn.

Bảy mươi vạn bộ binh cộng thêm mười vạn kỵ binh.

Hai bên là tách ra tiến quân, ban ngày thì bảy mươi vạn bộ binh đi tới, kỵ binh đóng quân nghỉ ngơi, phái binh đi dò xét đề phòng có mật thám tìm hiểu thăm dò tình hình.

Buổi tối, lại từng nhóm kỵ binh được điều động.

Phương pháp này là do Vạn Hỉ học được từ chỗ của quân đoàn Kỳ Lân trước đây. Đại quân mênh mông, đừng nói là kẻ địch không có cách nào điều tra được số lượng kỵ binh rốt cuộc có bao nhiêu, cho dù là bản thân các kỵ sĩ cũng không chắc biết được bên mình có bao nhiêu người.

- Lần này, bệ hạ đúng là đã dốc hết vốn liếng rồi.

Đứng ở trên núi nhìn đại quân giống như trường long không nhìn thấy điểm cuối, Vạn Hỉ vô cùng xúc động.

Đồng thời, trên gương mặt hắn cũng có một chút lo lắng buồn phiền không cách nào xóa tan được.

- Đại Tướng quân làm sao vậy?

Phó tướng bên cạnh hơi nghi ngờ. Lần trước trong lòng mọi người đầy tự tin mà đến, chỉ chờ cho quân Thương một bài học, nào ngờ năm mươi vạn đại quân dừng ở biên cương không làm được chuyện gì, trong một đêm lại bị quân Thương đánh lén.

Năm mươi đại quân, cuối cùng thống kê lại tổn thương hơn mười lăm vạn người, mấy con số này ở trong hai mươi năm chiến tranh của Sở Quốc chỉ có thể nói là trung bình, so với cuộc phạt Tấn và Ngô Quốc, có vẻ không đáng để nhắc tới.

Nhưng mà, quá oan uổng!

Lần này, bệ hạ thật vất vả mới hạ quyết tâm phải hòa nhau, vì thế không tiếc phái ra mười vạn kỵ binh bí mật, đây chính là cơ hội để những tướng lãnh bọn họ rửa nhục.

Theo lý thuyết, tướng quân không nên lo lắng buồn phiền như vậy mới phải.

- Ngươi không hiểu đâu.

Vạn Hỉ lắc đầu, nói:

- Quân đội Thương Quốc quá mạnh mẽ! Nếu là những năm trước đây, bởi vì nhân tố hậu cần nên Thương Quốc vẫn không có cách nào duy trì được mấy đại quân đoàn chiến đấu trong thời gian dài, nhưng bây giờ đã khác. Sáu năm qua Thương Quốc phát triển quá nhanh, đã thành một quái vật khổng lồ không thua gì Đại Sở ta. Nếu như hai nước khai chiến, tất nhiên sẽ là một kết cục lưỡng bại câu thương.

- Vậy bệ hạ...

- Thứ lỗi cho ta nói thẳng, bệ hạ làm vậy là rất không khôn ngoan. Lúc này đối thủ của Đại Sở ta có thể là Vân Quốc, có thể là Mãng Quốc, thậm chí là Nguyễn Quốc, nhưng tồn tại duy nhất không thể coi là đối thủ, chính là Thương Quốc.

Phó tướng bên cạnh im lặng.

Mặc dù là võ tướng, nhưng hắn xuất thân quý tộc nên vẫn biết được một chút về tình hình triều chính.

Trên ý nghĩa nào đó, sở dĩ Sở Quốc đi lên con đường đối đầu với Thương Quốc cũng là vì những quý tộc kia.

Là quý tộc xa xỉ, là thế gia đại tộc mưu cầu lợi riêng, trợ giúp Thương Quốc quật khởi, dùng hết lợi ích mà Sở Quốc nhiều năm chiến đấu đánh đông dẹp bắc mới có được đổ hết vào Thương Quốc.

Lúc này mới làm cho Hoàng đế Bệ hạ lo lắng, do đó xem Thương Quốc là đối thủ.

- Mạt tướng cũng có cùng lo lắng như Đại Tướng quân, Sở Quốc không thể rơi vào trong vũng bùn như thế.

Phó tướng gật đầu, sau đó hỏi:

- Bây giờ tên đã lên dây, không bắn không được. Chiến sự sau đó, Đại Tướng quân có nắm chắc không?

- Năm phần!

- Năm phần? Đại Tướng quân có phải...

- Có phải ngươi muốn nói bản tướng quân đang tăng sĩ khí của người khác diệt uy phong của mình đúng không?

Vạn Hỉ ngắt lời hắn, nói:

- Đại Sở ta đúng là đã phái ra mười vạn kỵ binh, nhưng theo bản tướng thấy, mười vạn kỵ binh này so với thiết kỵ của quân Thương, lại giống như một đứa trẻ mới học đi so với một lão binh nhiều kinh nghiệm chiến đấu. Từ một tháng trước, bản tướng đã đoán được bệ hạ vì cứu vãn tình thế có xu hướng suy tàn, phái ra những kỵ binh được gửi gắm kỳ vọng cao này xuất chiến, cho nên đặc biệt đi vào xem kỵ binh huấn luyện một thời gian, bất kể là ở trên phương diện chỉ huy hay tố chất của kỵ sĩ đều có chênh lệch không nhỏ so với kỵ binh của Thương Quốc.

- Chênh lệch là có! Vào lúc tập kích quân doanh, ta đã chứng kiến qua điểm đó.

Phó tướng khẽ gật đầu công nhận, lại nói:

- Bất kể nói thế nào, chúng ta vẫn có bảy mươi vạn bộ binh.

Vạn Hỉ liếc nhìn hắn, nói:

- Ngươi đừng quên, Thương Quốc muốn tăng binh, có đường ray vận chuyển binh lực giúp đỡ, còn nhanh và thuận tiện hơn chúng ta rất nhiều.

Phó tướng kinh ngạc, nói:

- Ý của Đại Tướng quân là Thương Quốc sẽ tăng binh? Đây chẳng phải là...

Vạn Hỉ thở dài một hơi, nói:

- Nếu không ngươi cho rằng bản tướng quân đang sầu lo chuyện gì? Một khi Thương Quốc tăng binh, không nói đến số lượng bộ binh thay đổi, đến lúc đó tình hình chiến sự mở rộng, nên thu dọn tàn cục như thế nào mới là quan trọng.

Vạn Hỉ nói xong cũng không quan tâm tới phó tướng vẫn còn trầm tư suy nghĩ, trực tiếp đi xuống núi, tập trung bày bố binh lực.

...

Quan hệ giữa Sở Quốc và Thương Quốc là không có cách nào hòa giải!

Mấy nước lớn đều vỗ tay khen hay.

Điển hình nhất chính là Nguyễn Quốc, Nữ đế tuyên bố chiếu cáo, hô hào hai nước duy trì sự kiềm chế, lấy lợi ích của dân chúng làm đầu, không nên đánh trận.

Sau đó, nàng phái hai sứ thần lần lượt chia làm hai đường đến Thương Quốc và Sở Quốc, truyền đạt nguyện vọng duy trì trung lập của Nguyễn Quốc.

Ý tứ rất rõ ràng, các ngươi đánh là chuyện của các ngươi, đánh cao hứng là được rồi. Đánh càng mạnh, càng thê thảm càng tốt, không cần phải lo lắng ta gây chuyện xấu!

Ngoài ra, Mãng Quốc cũng làm ra hành động tương tự.

Gần như đồng thời, Vân Quốc tỏ thái độ muốn ủng hộ Thương Quốc, đồng thời phái ra mấy thế lực thẩm thấu vào phía đông của Sở Quốc, tích cực giúp đỡ những di tộc mất nước, vạch ra kế hoạch phục quốc.

Thương Quốc lại tuyên bố chiếu cáo khiển trách Sở Quốc, đồng thời cảnh cáo: Ngày đại quân Sở Quốc đến biên cảnh Thiệu Quốc cũng là lúc Thương Quốc tuyên chiến!

Tin tức vừa ra, các quốc gia lại giống như hút thuốc lắc vậy.

Hai nước bất hòa đã lâu, đây là lần đầu tiên Thương Quốc thay đổi thái độ hòa hoãn trước đó, cứng rắn đáp lại.

Điều này đại biểu cho cái gì?

Đại biểu cho Thương Quốc sẽ lập tức tuyên chiến với Sở Quốc!

Tuyên chiến không có khả năng chỉ là chuyện nói chơi cho vui.

Trước đó chỉ là chống lại xâm lược, chỉ cần Sở Quốc rút khỏi biên cảnh, Thương Quốc không truy cứu nữa.

Nhưng tuyên chiến lại khác.

Một khi tuyên chiến thì nhất định phải phân ra thắng bại!

Tháng mười, binh lực hai bên tổng cộng lên tới hơn trăm vạn đại quân tập trung ở phía nam Thiệu Quốc.

Sau cuộc chiến phạt Tấn, một cuộc chiến lớn nhất sắp diễn ra, tình hình hết sức căng thẳng!


Bạn cần đăng nhập để bình luận