Bất Hủ Đế Hoàng

Chương 463: Nghiền Ép (1)

Chương 463: Nghiền Ép (1)

=== oOo ===


Trọng kỵ binh xuất hiện, một đám tướng Sở tất nhiên nhìn thấy.

Mặc dù là trong tay không có loại thần khí kính viễn vọng có thể so với thiên lý nhãn của tướng quân Thương Quốc, nhưng bọn họ cũng có thể cảm giác được, đội kỵ binh vạn người này của Thương Quốc khác biệt với tất cả mọi người.

Đầu tiên là hình thức bề ngoài có cách biệt quá nhiều so với kỵ binh phổ thông.

Mặt khác, chỉ lấy số lượng hơn vạn kỵ binh đi đối kháng với mười mấy vạn kỵ binh Sở Quốc, thuần túy là chịu chết, người bình thường đều hiểu đạo lý này, bọn họ không tin các tướng lĩnh Thương Quốc sẽ ngu xuẩn như vậy.

Trong lòng Vạn Hỉ cảm thấy hết sức bất an.

Bởi vì khi đội kỵ binh quy mô hơn vạn người kia triển khai xung phong, tạo ra thanh thế như hồng thủy vỡ đê, tiếng ầm ầm nổ vang, phảng phất đại địa dưới chân cũng vì thế mà run rẩy. Từ vẻ nôn nóng bất an của kỵ binh phía trước trận hình phe mình, liền có thể thấy được áp lực uy hiếp lớn đến mức nào đối với kỵ binh Sở Quốc.

Tựa như là khắc tinh vậy!

- Không thể nào, kỵ binh đã là lực lượng mạnh nhất đương đại, lẽ nào kỵ binh Thương Quốc có điểm đặc thù, những chiến mã kia đều là ngựa đầu đàn hay sao?

Vạn Hỉ không nhịn được lẩm bẩm một câu. Tuy rằng Sở Quốc bồi dưỡng và huấn luyện chiến mã đi sau Thương Quốc, thế nhưng những năm gần đây tốt xấu gì cũng bồi dưỡng ra một nhóm chiến mã tinh nhuệ, ở phương diện tố chất là trụ cột nhất của chiến mã, sẽ không có chênh lệch như vậy mới đúng.

Kỵ binh Thương Quốc đương nhiên cường hãn, thế nhưng kỵ binh Sở Quốc cũng không phải ngồi không.

- Đại Tướng quân không nên lo lắng, một trận xung phong này qua đi, hơn vạn kỵ binh Thương Quốc nhất định sẽ bị nhấn chìm ở trong vòng vây thiết kỵ, cũng không biết có thể còn lại bao nhiêu.

Vị phó tướng bên cạnh vừa lên tiếng khuyên nhủ, vừa hừ lạnh.

- Đúng thế! Tướng quân không cần nghĩ nhiều, tốc độ của những kỵ binh này không tính nhanh, dường như cũng không linh hoạt lắm... Ước chừng cũng là một đám kỵ binh mới được huấn luyện ra, mất đi sự linh hoạt của kỵ binh rồi, ở trên chiến trường này bọn chúng không phải là biến thành bia ngắm rồi hay sao?

Bên cạnh, cũng có người an ủi tương tự, thế nhưng nghe trong những ngôn từ đó, thiếu đi sự tự tin và không được ung dung cho lắm.

Oanh!

Bụi mù tung tóe, hai đạo kỵ binh chân chính va chạm vào nhau.

Những kỵ binh Sở Quốc còn ở phía sau, cũng bởi vì phía trước lao vào chém giết, nên có đầy đủ thời gian kịp phản ứng, từng vị tướng lĩnh đồng loạt hạ lệnh cho kỵ binh phía sau bắn cung.

Lập tức, mũi tên bay đầy trời, từ trong trận hình kỵ binh quân Sở được bắn nhanh ra, giống như che đậy nửa bầu trời.

Không thể không nói, xét về tốc độ và sự linh hoạt của trọng kỵ binh, xác thực là thiếu sót lớn, quân Sở rất dễ dàng có thể dự đoán được, thời điểm nào sẽ thích hợp phóng tên, thời điểm nào có thể tạo thành thương vong to lớn nhất, những điều này đều có thể tính toán ra được.

- Ngoại trừ bề ngoài đáng sợ một chút, cũng không có gì đặc biệt mà.

Một số tướng lĩnh chỉ huy trong đội kỵ binh quân Sở, cũng bắt đầu vơi bớt sự ngột ngạt trong lòng.

Dưới một cơn mưa tên áp chế, kỵ binh quân Thương đều không có khả năng tránh né.

Hơn nữa, sau vòng giao chiến đầu tiên, tử thương mấy ngàn binh sĩ không phải là vấn đề.

Vì vậy, những tướng lĩnh và binh sĩ quân Sở còn lại cũng thư thái hơn rất nhiều.

Điều này cũng khó trách! Dù sao trước khi trở thành kỵ binh, mỗi người bọn họ đều là tinh nhuệ trong quân đội. Thân là binh sĩ Sở Quốc, trong lòng bọn họ cũng có niềm kiêu ngạo thuộc về Sở Quốc, lại trải qua mấy năm huấn luyện, để cho bọn họ hiểu được cách chiến đấu chống lại kỵ binh.

Nhưng mà, trọng kỵ binh không phải là kỵ binh thông thường.

Ví dụ như hiện tại, chủ tướng Nguyên Hồng thống lĩnh trọng kỵ binh, đối diện với cơn mưa tên che ngợp bầu trời, chỉ cảm thấy như là đang xem hài kịch, có loại cảm giác bản thân lạc vào cảnh giới kỳ lạ.

Nếu lúc này, hắn vẫn là một tên tướng lĩnh Kỳ Lân quân phổ thông, phía sau là một đám khinh kỵ binh bình thường, nhìn thấy cơn mưa tên tập kích với quy mô như vậy, giờ đây đã lo sợ bất an, sốt sắng cao độ, đang suy nghĩ làm sao chống đỡ và tránh né mũi tên.

Nhưng mà bây giờ!

Nguyên Hồng cười lạnh một tiếng, giống như một vị vua chờ đợi đội lên đầu chiếc vương miện, khẽ liếm môi một cái, mang theo sự chờ mong, chuẩn bị chịu đựng cơn mưa tên tẩy lễ.

Thậm chí trong nháy mắt như vậy, hắn còn suy nghĩ về vẻ mặt đám kỵ binh Sở Quốc đối diện kia, sau một lúc nữa có thể bị dọa sợ hay không.

Keng!

m thanh vang lên giòn giã, một mũi tên từ trên trời giáng xuống, bắn trúng mũ giáp của hắn.

Nguyên Hồng chỉ là một ví dụ điển hình trong đó, sau khi đầy trời mũi tên buông xuống giống như cơn mưa tầm tã, bao phủ hoàn toàn hơn vạn trọng kỵ binh vào bên trong.

Trong lúc nhất thời, tiếng leng keng leng keng vang không dứt bên tai.

Phía đối diện, những kỵ binh Sở Quốc đều kinh ngạc trợn to hai mắt.

Dĩ nhiên, lại không thèm lẩn tránh!

Bọn họ không thể ngờ tới chính là, tất cả kỵ binh Thương Quốc không những không có lảng tránh, thậm chí không hề giảm tốc độ một chút nào, mạnh mẽ đón nhận cơn mưa tên tập kích thẳng tắp vọt tới.

Đây là... Không sợ chết?

Tên bắn vẫn như cơn mưa rào, phóng về phía trọng kỵ binh Thương Quốc.

Ngay lập tức, những kỵ binh Sở Quốc ở mặt trước, từng người từng người há to miệng, ai nấy rơi vào thất thần.

Hơn một vạn kỵ binh Thương Quốc, dĩ nhiên liều lĩnh trực tiếp đón nhận mưa tên, mạnh mẽ xông tới, một ngựa cũng không tổn hại!

Không thể nào!

Trời ạ, bọn họ vẫn là người sao, vẫn là kỵ binh sao!

Phía sau, cho dù là Vạn Hỉ và đám người xem cuộc chiến ở phía xa, cũng thất thần từng trận. Bởi vì điều này hoàn toàn khác với thông tin về kỵ binh mà bọn họ biết được, ngay cả khi hắn quan sát cuộc chiến phạt Tấn năm đó trong một thời gian dài, mọi quy mô chiến sự to nhỏ cũng chưa bao giờ gặp qua, một nhánh quân đoàn kỵ binh có thể hoàn toàn chịu đựng vững vàng trước mưa tên tập kích.

Đồng thời, trong lòng hắn hô to một tiếng gay go.

Đứng vững dưới mưa tên, vậy là đã nói rõ đội kỵ binh này không tầm thường, như vậy sẽ không còn thủ đoạn khác sao?

Mười trượng... Năm trượng...

Ầm!

Ngựa chiến hai quân va chạm vào nhau.

Hai ngựa chạm vào nhau, chỉ nghe thấy một tiếng gầm đau đớn của một chiến mã, thớt chiến mã của kỵ binh quân Sở kia liên tục bị đánh lùi lại, lập tức ngã rầm một tiếng trên mặt đất.

Kết quả là, tên binh sĩ trọng kỵ binh quân Thương kia hiển nhiên không bất ngờ chút nào, chỉ là thương hại liếc nhìn một chút về con chiến mã đang đau đớn kia, rồi lập tức thúc ngựa bước qua.

Nhưng trong lòng, hắn càng cảm thấy tên kỵ binh Sở Quốc kia mới đáng thương, mà không phải con chiến mã.

Đây chính là sự chênh lệch giữa Sở Quốc và Thương Quốc.

Trải qua nhiều năm phát triển, Sở Quốc có thể nghiên cứu và mô phỏng theo, thành lập một nhánh khinh kỵ binh. Dù sao vẫn phải đơn giản hoá một vài thứ, ví dụ như loại hình binh khí và giáp trụ, cũng có thể xem như là phiên bản một tên ăn mày.

Thế nhưng bất luận thế nào, Sở Quốc cũng không thể nghĩ chế tạo ra đội trọng kỵ binh giống như Thương Quốc vậy.

Bởi vì, chỉ là sự chênh lệch về giáp trụ, đã không phải Sở Quốc có thể bắt kịp.

Chiến mã trọng kỵ binh Thương Quốc khoác trên thân thiết giáp dày đặc, là sản phẩm được Công Bộ rèn đúc bằng kỹ thuật tiên tiến nhất, những người thợ thủ công còn khảm sợi bông và thiết kế các loại lò xo nhỏ nhằm giảm xóc ở bên trong thiết giáp, cố gắng hết sức để giảm bớt thương tổn do va chạm cho những binh sĩ và chiến mã trọng kỵ binh trong lúc xung phong.

Điều này tương đương với việc, kỵ binh Sở Quốc ở phía đối diện, điều động chiến mã va đầu vào một khối sắt có tính đàn hồi.

Bằng vào kỹ thuật luyện thép thô sơ của Sở Quốc, nếu muốn chế tạo ra áo giáp có sức phòng ngự tương đồng với trọng kỵ binh Thương Quốc, ít nhất phải dày gấp đôi áo giáp của Thương Quốc. Chính vì vậy, đừng nói chiến mã không bước đi nổi, ngay tới người lính kỵ binh, cũng sẽ sụp đổ trong khoảng thời gian ngắn.

Ngựa đi qua, vó ngựa dẫm vào thân thể tên kỵ binh Sở Quốc nằm trên mặt đất, nhanh chóng biến hắn thành một đống thịt mơ hồ.

Keng!

Keng!

Keng!

Trên chiến trường, không ngừng truyền đến từng tiếng vang vọng, đây là âm thanh do kỵ binh Sở Quốc dùng đại đao hoặc là mũi tên đánh vào trên giáp trụ kỵ binh Thương Quốc.

Cá nhân mỗi người trong đội trọng kỵ binh Thương Quốc, ai nấy đều di chuyển có trật tự kỷ luật, kinh nghiệm phong phú, ban đầu đối mặt với những công kích này còn có chút không thích ứng, thế nhưng rất nhanh sẽ trở nên thoải mái tự nhiên.

Một chặng đường liên tục chém giết...

Ước chừng trải qua thời gian một nén hương, một vạn trọng kỵ binh bất tri bất giác vọt qua mười mấy vạn kỵ binh.

Đội hình của kỵ binh Sở Quốc đã hoàn toàn hỗn loạn.

Tuy rằng, ở trong loại đại chiến đã lao vào chém giết lẫn nhau, đội hình kỵ binh không phải quá quan trọng nữa. Thế nhưng, một khi bị tán loạn, không có thủ lĩnh và ngựa đầu đàn dẫn dắt, những kỵ binh này chẳng khác nào người mù, chỉ giống như một con ruồi xông loạn trên mặt đất, sức chiến đấu sẽ bị suy yếu đi rất nhiều. Một khi phe địch biến hóa đội hình khắc chế, sẽ bị đè lên đánh.

Các trọng kỵ binh quân Thương cũng lập tức ý thức được, đội hình đối phương đã hoàn toàn bị rối loạn.

Vì vậy, nhanh chóng tập kết theo đội mình nhỏ.

Sau đó, quay đầu thay đổi phương hướng.

Cái quay đầu này không quan trọng lắm, mà cảnh tượng vừa diễn ra khiến cho tất cả mọi người đều không tự chủ được hít một hơi lãnh khí, trở nên khó có thể tin nổi.


Bạn cần đăng nhập để bình luận