Bất Hủ Đế Hoàng

Chương 475: Quẫn Cảnh Của Sở Quốc

Chương 475: Quẫn Cảnh Của Sở Quốc

=== oOo ===


Người có trọng kỵ binh được thiên hạ.

Câu này quả thật rất hợp lý.

Tính cả cuộc đại chiến với Thương Quốc, Sở Quốc liên tiếp thua mất bốn trận quan trọng, đều thua bởi trọng kỵ binh.

Vì sao Vân Quốc có thể thắng?

Không phải bởi vì trọng kỵ binh nhiều hơn Sở Quốc sao?

Ở dưới tình huống không có mưu kế kỳ diệu nào, số lượng trọng kỵ binh chênh lệch đã dẫn tới thực lực hai quân khác biệt!

Sáu quốc gia Nguyễn Quốc, Ngụy Quốc, Vũ Quốc, Tấn Quốc, Mãng Quốc và Phạm Quốc đều phái sứ thần đi tới Thương Quốc trao đổi, tranh thủ đặt nhiều trang bị trọng kỵ binh, thành lập thêm một ít trọng kỵ binh.

Nói cách khác, ngoại trừ bảy nước nhỏ là Khang, Thiệu, Mộc, Tường, Minh, Viêm và Nguyên đã nằm trong hệ thống của Thương Quốc, chín nước lớn nắm giữ quyền hạn độc lập tự chủ trong thiên hạ đều vây quanh trang bị trọng kỵ binh của Thương Quốc, trong lúc ngươi tranh ta đoạt cũng âm thầm phân cao thấp.

Tháng năm, Vân Quốc phái ra rất nhiều sứ thần đi tới Thương Quốc, đồng thời mang theo rất nhiều cống phẩm, yết kiến Hoàng đế Thương Quốc Dương Mộc.

Cuối tháng năm, sứ đoàn của Vân Quốc về nước.

Cùng lúc đó, Vân Quốc tuyên chiến với Sở Quốc!

Tháng sáu, Vân Quốc huy động một trăm hai mươi vạn đại quân trong nước, tập trung lực lượng ở biên giới Vân Sở, đồng thời chia ra làm bốn đường tấn công, đánh chiếm hơn ba mươi thành trì và cứ điểm quan trọng của Sở Quốc ở biên giới.

Sở Quốc hoảng hốt ứng phó, đồng thời phái sứ giả đến Thương Quốc tiến hành bàn bạc.

Bởi vì chỉ cần là người sáng suốt liền nhìn ra được, sứ đoàn Vân Quốc vừa về nước đã tiến hành tuyên chiến với Sở Quốc, tự tin này chắc chắn không phải tự nhiên mà có, nhất định là ngầm giao dịch gì đó với Thương Quốc.

Từ trên phương diện thực lực quốc gia, mặc dù Sở Quốc tạm thời thua ở biên giới, nhìn như bị đánh trở tay không kịp. Nhưng xét về lâu dài, có thể thấy đây đều là kết quả do Sở Quốc còn chưa thật sự phát lực.

Vân Quốc cũng không đáng sợ, những trận đánh trước kia có khả năng dựa vào ưu thế của trọng kỵ binh ở nơi hoang dã.

Nhưng xét về công thành nhổ trại, trọng kỵ binh lại không có tác dụng gì, thậm chí còn không có tác dụng bằng khinh kỵ binh.

Thật sự đáng sợ là thái độ của Thương Quốc.

Nếu như nói Thương Quốc cùng Vân Quốc ngầm liên minh, như vậy rất có thể sẽ bán ra cho Vân Quốc một vài loại hình chiến giới, bù đắp điểm yếu trên phương diện công thành nhổ trại cho Vân Quốc.

Thậm chí Thương Quốc sẽ nhân cơ hội nhảy vào ở một thời điểm quan trọng nào đó, đánh cho Sở Quốc một đòn trí mạng ở trên chiến tuyến khác.

Sở Quốc cũng không tự tin có thể đồng thời đối mặt với Thương Quốc và Vân Quốc.

Nếu nhất thời không cẩn thận sẽ có nguy cơ mất nước.

Thật ra, tất cả mọi người không biết là sứ đoàn Vân Quốc tuy đã đến Thương Quốc, cũng đã trưng cầu ý kiến Dương Mộc về chuyện liên minh chiến tranh.

Nhưng mà, sách lược của Thương Quốc là ngư ông ngồi hưởng lợi, sao có thể đáp ứng yêu cầu mà phá hủy chiến lược này chứ?

Cuối cùng, Dương Mộc lén tiếp kiến sứ đoàn, biểu thị một khi Sở Quốc và Vân Quốc khai chiến, Thương Quốc sẽ không viện trợ cho Sở Quốc, đồng thời hứa hẹn cho Vân Quốc trợ giúp lớn nhất.

Hoàng đế Vân Quốc thông minh, tất nhiên có thể hiểu được ẩn ý trong đó.

Tận dụng thời cơ, đây là một lần cơ hội cực tốt để Vân Quốc xoay người, bọn họ tất nhiên sẽ không bỏ qua.

Vì vậy, Vân Quốc tập trung rót hết sức lực của cả nước phát động tấn công Sở Quốc.

Sở Quốc giống như đang nằm mơ bị đánh cho trở tay không kịp.

Đồng thời, nhất thời không có cách nào thay đổi, liên tục đưa ra những thủ đoạn ứng phó có lợi.

Bởi vì mấy năm nay, Sở Quốc thật sự tiêu hao quá lớn.

Quý tộc xa xỉ, mở Đại Vận Hà, chế tạo khinh kỵ binh và trọng kỵ binh... Có cái nào mà không phải dùng tới tiền chứ?

So với mấy năm trước, quốc khố của Sở Quốc đã vơi đi rất nhiều, ngay cả lương thảo cũng không đủ chống đỡ cho một cuộc đại chiến. Bởi vì phần lớn lương thực và khoáng thạch đều bị vận chuyển đến Thương Quốc để đổi giấy.

Kết quả chính là Thương Quốc và các quốc gia còn lại đều trở nên giàu có hơn, chỉ có Sở Quốc đang lùi lại, phần lớn giá trị sản lượng trong mấy năm nay đều cống hiến cho Thương Quốc.

Kết quả này, mang tính tai nạn.

Khi thực lực chiến tranh của hai bên chênh lệch không nhiều, lực lượng hậu cần chính là yếu tố mấu chốt quyết định một cuộc chiến.

Cho dù Sở Quốc có khổng lồ, nhưng tiếp viện không đủ sức thì cũng chỉ là một cọp giấy, sẽ bị người ta dễ dàng xé từng mảng thịt trên thân xuống, cuối cùng chảy máu mà chết.

Tháng bảy năm Thái Đỉnh mười tám, sứ đoàn đi sứ Thương Quốc cụt hứng ra về.

Bên ngoài đều suy đoán, đồng thời cũng xem đây trở thành một trò hay.

Những năm trước đây, Sở Quốc lấy một phong thái rất bá đạo, điên cuồng mở rộng chiếm đóng, các cuộc chiến diệt quốc vô cùng đẫm máu khủng khiếp.

Nhưng sau đó Sở Quốc lại bày ra phong thái ta đây là anh cả, nhảy nhót yêu cầu các quốc gia cùng nhau đối phó với Thương Quốc.

Ngay cả thần dân của Nguyễn Quốc cũng có một loại ảo giác, hình như Sở Quốc là nước lớn đứng đầu thiên hạ, không ai dám tranh phong.

Cho nên Sở Quốc liên tiếp hai lần thua ở trong tay của Thương Quốc, từ trên thần đàn rơi xuống khiến uy danh giảm đi rất nhiều.

Điều này thì cũng thôi, nhưng Sở quốc lại còn bị Vân Quốc chiếm lợi hết lần này tới lần khác!

Không phải ngươi rất trâu bò sao?

Không phải hay nhảy nhót sao?

Trâu đi!

Nhảy nhót đi!

Nếu như Sở Quốc bị diệt, đó chính là thời cơ tốt để các nước trong thiên hạ lại phân chia thế lực!

Không có được câu trả lời của Thương Quốc, Hoàng đế Sở Quốc Hùng Mẫn Nột đã ý thức được chuyện này nghiêm trọng tới mức nào.

Hắn ý thức được Sở Quốc ở thời điểm suy yếu nhất, đã trở thành đích ngắm cho mọi người!

- Khốn kiếp!

Càng vào lúc này, Sở Hoàng Hùng Mẫn Nột lại càng cảm giác được mấy năm nay Sở Quốc không ngừng suy yếu đều có bóng dáng bàn tay của Thương Quốc thúc đẩy.

Bây giờ, Thương Quốc không nhịn được nữa sao?

- Một đám người ánh mắt thiển cận, đợi sau khi Sở Quốc ta thất bại chính là giờ chết của các ngươi!

Đám người Sở Hoàng Hùng Mẫn Nột nói tới, tất nhiên không phải chỉ đám quý tộc trong nước, mà chỉ những nước đã thả lỏng cảnh giác đối với Thương Quốc, vẫn còn đang xem kịch vui như Nguyễn Quốc, Ngụy Quốc.

Thái độ của Thương Quốc trực tiếp khiến Hùng Mẫn Nột hạ quyết tâm.

Chuyện này không thể gửi hy vọng vào bên ngoài được, chỉ có trực diện đánh một trận mới có khả năng cứu vãn xu hướng suy tàn của Sở Quốc.

Các cơ quan quốc gia bắt đầu nhanh chóng vận chuyển!

Lúc này, Sở Quốc thể hiện ra năng lực huy động chiến tranh mạnh mẽ.

Ở trên biên giới, Sở Quốc vẫn bố trí binh lực không thay đổi.

Năm mươi vạn đại quân được khẩn cấp triệu tập từ thành trì các nơi, chạy đến biên cương.

Người nhận trách nhiệm chủ soái chính là Vạn Hỉ thất bại thảm hại lần trước.

Cũng không phải là Sở Quốc lớn như vậy nhưng không có tướng soái nào khác có thể dùng được, mà mấy năm nay, Vạn Hỉ ở trong chiến sự với Vân Quốc vẫn luôn giành chiến thắng, dùng lại hắn một lần nữa chính là biết người biết ta, làm cho Sở Quốc có thể có phần thắng lớn hơn.

Đương nhiên, năm mươi vạn binh lính này chỉ là nhóm binh lực đầu tiên được khẩn cấp động viên, nhóm năm mươi vạn thứ hai sẽ được điều động xong sau một tháng nữa. Nhưng Sở Hoàng Hùng Mẫn Nột vẫn luôn do dự, không biết có cần phái bọn họ tới tiền tuyến hay không.

Bởi vì cho tới bây giờ hắn cũng không nắm chắc, khi đang say sưa chiến đấu, Thương Quốc có thể dùng binh với Sở Quốc không?

Tuy sau khi làm như vậy, Thương Quốc sẽ thất tín với thiên hạ, nhưng từ trước tới nay cuộc chiến liên quan tới vận mệnh quốc gia, ví dụ về người thất tín còn ít sao?

Tới lúc đó, Thương Quốc đã kéo một miếng thịt từ trên thân Sở Quốc xuống, Thương Quốc mạnh mẽ cũng không cần che giấu dã tâm của mình, cho dù các quốc gia khác kịp phản ứng, nhận ra được bộ mặt thật của Thương Quốc lại có thể làm thế nào?


Bạn cần đăng nhập để bình luận