Bất Hủ Đế Hoàng

Chương 479: Bộ Mặt Thật Của Thương Quốc

Chương 479: Bộ Mặt Thật Của Thương Quốc

=== oOo ===


Hùng Vũ đăng cơ, việc đầu tiên là hạ chiếu thư tuyên bố vạch trần bộ mặt thật của Thương Quốc.

Sở Hoàng Hùng Mẫn Nột bị Thương Quốc giam lỏng, đồng thời Thương Quốc xuôi về phía nam Sở Quốc, chiếm đoạt hơn mười thành trì...

Mỗi tin tức đều khiến người khác phải chấn động.

Thậm chí còn có số ít quốc gia không tin, ví dụ như Tấn Quốc và Ngụy Quốc, ngay lúc đầu bọn họ đều cho rằng nội bộ của Sở Quốc xảy ra chính biến cung đình, lấy Thương Quốc ra làm lý do.

Nhưng chẳng bao lâu, sự thật lại không phải do bọn họ có tin hay không.

Vật tư hậu cần của Thương Quốc thông qua đường ray chạy như bay, còn có ba tuyến đường Đại Vận Hà không ngừng vận chuyển tới tiền tuyến, phía bắc của Sở Quốc liên tục mất đất.

Chuyện này so với việc Vân Quốc xâm lấn, càng làm cho Sở Quốc trở tay không kịp!

Bởi vì trước đó, phần lớn binh lực của Sở Quốc đều được điều tới đại chiến với Vân Quốc, cho dù có đề phòng Thương Quốc nhưng cũng chỉ là giới hạn trong đề phòng mà thôi.

Muốn triệu tập quân đội chống đỡ, cho dù phủ binh các nơi có hành quân gấp cũng cần mười ngày nửa tháng.

Mà mười ngày nửa tháng... thức ăn đều lạnh rồi.

Đến khi Thương Quốc tăng binh lần thứ nhất, lại triệu tập ba mươi vạn quân Chu Tước, xâm phạm Sở Quốc từ phía đông bắc, Sở Quốc đã hoàn toàn hoảng sợ.

Đại quân chia hai đường một chính một phụ, Sở Quốc căn bản không thể ứng phó!

Cho dù quân thần Sở Quốc có tự tin thế nào đi nữa cũng sẽ không ngu xuẩn đến mức cho rằng Sở Quốc có thể đồng thời khai chiến ba đường, đồng thời ứng phó với Thương Quốc và Vân Quốc!

Quân đoàn Chu Tước giống như một thanh kiếm sắc bén, cắm thẳng vào trái tim của Sở Quốc!

Ban đầu vì chuyện Hùng Mẫn Nột bị Thương Quốc giam lỏng, Khuất Đan và các gia tộc ầm ĩ tới mức không thể gỡ ra nổi, lúc này lấy thân phận của Thừa tướng phụ quốc ra sức ép xuống nghị luận của mọi người, quyết định phái ra sứ thần lần lượt đi tới Thương Quốc và Vân Quốc cầu hòa.

Cầu hòa là cách duy nhất của Sở Quốc lúc này!

Đúng lúc này, Mãng Quốc vẫn không có động tĩnh gì lại đột nhiên xuất binh!

Tường đổ mọi người cùng nhau đẩy!

Mấy lần bị thua khiến nguyên khí Sở Quốc còn chưa được phục hồi, giờ phải đối mặt với lương thực thiếu kém, nông dân khởi nghĩa nổi lên bốn phía, lần này đã thật sự không đánh được.

Có thể nói động tác Mãng Quốc rất nhanh chóng.

Bởi vì biên giới phía tây của Sở Quốc có được sau khi Ngô Quốc diệt vong, cho nên địa hình không quá nhấp nhô, cũng không có quan ải hùng vĩ gì, lại thêm dân Ngô Quốc cũ đã sớm bất mãn trước hành vi tàn bạo của Sở Quốc mấy năm qua, cho nên tất cả đều hưởng ứng, một số tổ chức nông dân khởi nghĩa, sau khi được Mãng Quốc hứa hẹn cho rất nhiều lợi ích thì đều quy thuận.

Trong giây lát, khu vực phía tây Sở Quốc nhanh chóng sụp đổ, còn nghiêm trọng hơn cả vấn đề ở biên giới phía bắc và phía đông.

Cầu hòa hình như không có ý nghĩa gì nữa.

Đối mặt với ba quốc gia bao vây tấn công, cho dù Thương Quốc không tấn công nữa, Sở Quốc cũng khó có thể chống đỡ.

Thế gia quý tộc của Sở Quốc cũng lần đầu tiên cảm giác được nguy cơ.

Tư binh của các gia tộc được phái đi tới chiến trường biên giới phía tây và phía bắc với quy mô lớn, với ý định chống lại Thương Quốc và Mãng Quốc.

Đây là giãy giụa khi sắp chết!

Tư binh dù sao cũng là tư binh, có sự chênh lệch nhất định so với quân đội chính quy. Hơn nữa, còn đều là bộ binh được trang bị vô cùng đơn giản, ở trên chiến trường, đừng nói là chống lại trọng kỵ binh mạnh mẽ, cho dù trước mặt có đông đảo khinh kỵ binh cũng sẽ khiếp sợ đến mức hồn bay phách lạc, căn bản không qua nổi bất kỳ đợt tấn công nào.

Tình hình như thế lại giống như cuộc chiến giữa Thương Quốc và Động Quốc trước kia. Hơn vạn kỵ binh, một khi đánh bại điểm yếu của quân địch là có thể đuổi cho mấy chục vạn kẻ địch chạy khắp nơi.

...

Trong lều chủ soái của quân đoàn Thanh Long, Vệ Trung Toàn nhíu mày nhìn lá thư trong tay lại xem bản đồ.

- Bệ hạ muốn quân đoàn Thanh Long ta chặt đứt liên hệ giữa hai phần biên giới của Sở Quốc?

Vệ Trung Toàn thì thầm một câu, sau đó nhìn về phía các tướng còn lại trong lều chủ soái.

Bệ hạ định làm gì vậy?

Hai quân giao chiến, Sở Quốc đã chắc chắn phải thua, ba nước hợp lực giáp công, tất nhiên sẽ phía sau tiếp trước, để mong cướp đoạt được càng nhiều địa bàn hơn.

Cho nên chuyện quan trọng nhất của quân đội Thương Quốc đáng lẽ phải là đánh chiếm càng nhiều thành trì mới phải, chặt đứt liên hệ giữa hai phần biên giới của Sở Quốc là để làm gì?

Lúc này, biên giới phía đông Sở Quốc đang bận đánh cùng Vân Quốc, biên giới phía tây lại bị Mãng Quốc chiếm lấy giống như gió thu cuốn hết lá vàng, bệ hạ vẫn đang lo lắng điều gì?

Bọn họ nhìn hồi lâu, cũng không hiểu rõ ý của bệ hạ là gì.

Dù trong lòng rất nghi ngờ nhưng Vệ Trung Toàn không thể chống lại ý chỉ, biết Hoàng đế Bệ hạ an bài như vậy thì nhất định phải có thâm ý gì đó, vì vậy an bài xong xuôi, các quân dừng khuếch tán ra xung quanh.

Tháng chín, hai mươi vạn đại quân của quân đoàn Thanh Long dẫn đầu, giống như một thanh đao nhọn, nhanh chóng xuôi về phía nam.

Khác với trước kia, lần này quân đoàn Thanh Long không đoạt thành cũng không thu đất, ngoại trừ thành trì trên đường xuôi về phía nam, còn lại đều coi như không có gì.

Điều này làm cho các nước nhận được tin tức đều rất kinh ngạc.

Lẽ nào, đại quân Thương Quốc muốn trực tiếp vòng qua rất nhiều thành trì, đánh xuống Sở Thành?

Không có khả năng!

Cho dù quân đội Sở Quốc có tinh nhuệ, cũng không thể quên một sự thật, đó chính là bảo đảm hậu cần và đại quân cần vương của Sở Quốc.

Từ trước tới nay, bất luận là một cuộc chiến diệt quốc nào cũng sẽ gặp phải một vấn đề, đó chính là trước khi giành chiến thắng toàn diện đều sẽ không chủ động đánh Hoàng Đô của nước khác, bởi vì làm vậy sẽ gây ra hậu quả vô cùng nghiêm trọng.

Làm không tốt sẽ bị chuyển thắng thành bại.

Đương nhiên các nước ngờ vực vô căn cứ, đồng thời cũng đang âm thầm chuẩn bị chiến tranh.

Nhất là Nguyễn Quốc.

Lúc này, Nữ đế Nguyễn Quốc đang tắm.

Hơi nước bốc lên, cả phòng tắm dường như đều bị hơi nước bao phủ.

Trong nhiều năm như vậy, nàng vẫn thích một mình hưởng thụ thời gian tắm rửa, thân thể thoải mái, duy trì tư tưởng kỳ ảo.

- Cũng không biết Minh nhi thế nào rồi.

Nữ đế Nguyễn Quốc Nguyễn Thải Nhị khẽ thở dài, trong mắt lộ vẻ hồi tưởng, sau đó chính là lo lắng buồn phiền.

Những năm gần đây, nàng vẫn âm thầm liên lạc với Cẩm Y vệ Thương Quốc, cũng biết con trai của mình bây giờ đã ở trong cung đình Thương Quốc hưởng thụ vị trí Hoàng tử.

Nhiều năm không gặp mặt, tuyệt đối không làm cho nhớ mong trong lòng nàng giảm bớt, trái lại càng tăng thêm đến mức giống như một căn bệnh. Vào ban đêm nàng thường mơ tới con rồi giật mình tỉnh giấc, sau đó chỉ có thể lặng lẽ lấy ảnh con ra nhìn, lẳng lặng rơi nước mắt.

Ngày hôm nay, cũng bởi vì tin tức của Thương Quốc làm cho nàng không có cách nào kìm chế được nhớ nhung.

Bởi vì Thương Quốc đang đùa với lửa!

Lúc trước, Thương Quốc chỉ say mê trong buôn bán, thu lấy tiền tài của các quốc gia, làm cho Thương Quốc trở nên giàu có, dân chúng sinh sống càng lúc càng thoải mái, làm cho các nước cực kỳ hâm mộ.

Mà sau đó là mở rộng Đại Vận Hà, mục đích của Thương Quốc hình như chỉ là kiếm tiền, làm cho Thương Thành trở thành trung tâm của thiên hạ.

Hoàng đế Thương Quốc mất đi lòng tiến thủ, bắt đầu an tâm hưởng lạc.

Đối với các quốc gia, Thương Quốc như vậy không quá mức uy hiếp, bởi vì nó không chỉ không có tham vọng, còn đang tạo cho mình một lồng giam, không có cách nào thoát ra ngoài, chỉ cần nó mở rộng lãnh thổ, như vậy sẽ lộ ra tham vọng làm cho các nước hợp nhau tấn công.

Cho nên, lần này Thương Quốc tạm giam Hoàng đế Sở Quốc, đột nhiên dùng binh với Sở Quốc, đây cũng là đang nói rõ cho các nước biết... bộ mặt trước kia thích hòa bình, tuân thủ nghiêm ngặt lễ nghĩa đều là giả dối, các ngươi đều bị lừa!


Bạn cần đăng nhập để bình luận