Bất Hủ Đế Hoàng

Chương 480: Suy Đoán Của Nữ Đế

Chương 480: Suy Đoán Của Nữ Đế

=== oOo ===


Nữ đế Nguyễn Quốc có cảm giác nhạy bén, trong lòng hiểu hết sức rõ ràng, tiếp theo Thương Quốc tất nhiên sẽ trở thành đích ngắm cho mọi người.

Rất có khả năng sẽ gặp phải các nước liên hợp thảo phạt, sẽ giống như cuộc chiến phạt Tấn vậy!

Tuy Nguyễn Quốc không biết được thực lực thật sự của Thương Quốc rốt cuộc là bao nhiêu, nhưng chỉ dựa vào tình hình, Nguyễn Quốc cũng biết được, nếu như tương lai các nước cùng nhau thảo phạt Thương Quốc, quy mô tuyệt đối sẽ không nhỏ hơn so với cuộc chiến phạt Tấn!

- Đúng rồi, quân đoàn Thanh Long trực tiếp xuôi về phía nam, coi như là cắt đứt sự giao lưu giữa phía đông và phía tây Sở Quốc, dụng ý bọn họ là...

Bỗng nhiên, Nữ đế Nguyễn Quốc trợn mắt, trên mặt hiện ra vẻ hoảng sợ.

Càng nghĩ, nàng lại càng cảm giác suy đoán trong lòng mình là thật.

Chẳng lẽ Thương Quốc đã chuẩn bị xong cho việc các nước phạt Thương?

Cho nên lúc này đánh chiếm khu vực trung bộ của Sở Quốc để ngăn cản Mãng Quốc và Vân Quốc nối thành một mảnh, tạo thành thế đối địch với Thương Quốc?

Không, không đúng!

Nếu Thương Quốc buông tha ẩn nhẫn nhiều năm, như vậy trận đầu nhất định phải lập công, hơn nữa không phải đại công thì không thể, cho dù là cùng Mãng Quốc và Vân Quốc phân chia Sở Quốc, đối với Thương Quốc cũng là một chuyện ngu xuẩn, làm giá y cho người khác. Bởi vì rất rõ ràng, lần này Mãng Quốc có thể nói là không tốn chút công sức nào trong cuộc chiến xâm lược Sở Quốc, tự nhiên chiếm được một mảnh đất lớn màu mỡ.

Thương Quốc lại là quốc gia làm giá y cho người khác sao?

Từ trên phương diện ích lợi quốc gia, điều này hình như không có sai lầm gì, cho dù Thương Quốc có bá đạo cũng không thể một mình nuốt lấy miếng bánh lớn là Sở Quốc này.

Nhưng Hoàng đế Thương Quốc Dương Mộc là một người chấp nhận để người khác chiếm lợi như vậy sao?

Nhìn việc buôn bán giữa Nguyễn Quốc và Thương Quốc mấy năm qua thì sẽ biết.

Dựa vào mấy năm nay, Nguyễn Thải Nhị càng nghiên cứu và hiểu rõ tính cách của Dương Mộc hơn, Dương Mộc tuyệt đối không phải một người để người ta tự nhiên chiếm lợi được.

Lúc này, Nguyễn Thải Nhị vội vàng ra khỏi bể nước, truyền thị nữ tới thay y phục, sau đó sai người ta đi triệu tập triều thần đến triều điện nghị sự.

- Đúng rồi, sai người đi tới phủ Ninh Vương, bảo Ninh Vương một mình chờ bên điện gặp trẫm.

Nguyễn Thải Nhị phân phó.

- Vâng!

Sau nửa canh giờ, Ninh Vương quả nhiên đến trước.

- Thần đệ gặp bệ hạ!

Ninh Vương cúi người, bái lạy.

Nguyễn Thải Nhị chỉ thản nhiên liếc nhìn hắn, nhưng không nói gì.

Nếu lúc này có người chú ý có thể nhìn thấy một hiện tượng, đó chính là Ninh Vương mặc rất kỳ quái.

Thứ nhất, chân mang giày. Dựa theo luật lệ của Nguyễn Quốc, khi trong triều điện nghị sự, đại thần đều không được phép đi giày.

Thứ hai, bên thắt lưng đeo một thanh đoản kiếm bằng ngọc bóng loáng, điều này càng vi phạm lễ chế. Tuy thanh đoản kiếm ngọc này không có bao nhiêu lực sát thương, phần nhiều chỉ là một loại vật trang sức và tượng trưng cho thân phận, nhưng lại có thể xem là khinh thường hoàng quyền.

Thứ ba, xưng hô có vấn đề. Từ trước tới nay thần tử tham kiến Hoàng đế, đặc biệt là ở trên triều điện thế này đều phải quỳ xuống lạy, tự xưng phải đầy đủ tham kiến hoặc khấu kiến, Ninh Vương tự xưng thần đệ có thể nói là cực kỳ ngạo mạn và vô lễ.

Ba điểm này, cho dù là thần tử bình thường tùy ý vi phạm một cái, cũng sẽ bị coi là bất kính đối với Hoàng đế, nhẹ thì răn dạy trách phạt, nặng thì tước quan tống vào đại lao.

Nhưng Nguyễn Thải Nhị chỉ thản nhiên liếc mắt nhìn hắn mà không nói gì thêm.

Dường như nàng đã quá quen rồi.

Đúng vậy, đây là điều bất đắc dĩ của Nguyễn Thải Nhị bây giờ.

Chuyện mang thai đã làm nàng mất đi tín nhiệm của hoàng tộc, sở dĩ nàng vẫn có thể ngồi ở trên ngôi vị hoàng đế đơn giản là vì hoàn cảnh bên ngoài không cho phép, trong triều có nhiều tâm phúc.

Tuy miễn cưỡng khống chế được quyền lực, nhưng tham vọng và sự bức bách của tam Vương hoàn toàn không giảm bớt.

Ngạo mạn vô lễ đã thành thái độ bình thường.

Cho nên vào một năm trước, nàng vì không khiến cho mâu thuẫn hai bên trở nên gay gắt, cũng vì duy trì uy nghiêm của hoàng quyền đã dứt khoát chấp thuận tam vương có thể không cần vào triều.

Đồng thời, ban cho ba người bọn họ đặc quyền.

Đặc quyền gì à?

Vào triều không cần theo lễ.

Ý là có thể khác với thần tử bình thường phải khom người từng bước nối đuôi nhau vào điện.

Bái lạy không cần xưng tên.

Chính là khi Hoàng đế khen ngợi thần tử không gọi thẳng tên, hoặc là khi thần tử khấu kiến Hoàng đế có thể bỏ tên của mình.

Kiếm giày vào điện.

Ý chính là có thể đeo trang sức đoản kiếm, đi giày vào trong triều điện.

Ba đặc quyền này vốn là phần thưởng cho những lão thần từng lập được công lao lớn, bình thường chỉ cần nhận được một trong số đó đã là chuyện đáng để khoe khoang tự hào, rất có thể diện ở trong quan trường.

Trong lịch sử, có thể thu được hai đặc quyền cũng không có mấy người, không có ai mà không là cấp bậc lưu danh sử sách.

Tam vương có thể hưởng thụ đãi ngộ như vậy, cũng là một loại suy tính chính trị của Nguyễn Thải Nhị, căn cứ vào tình trạng hiện nay.

Hai người cũng không có quá nhiều lời, đi thẳng vào vấn đề.

Ninh Vương nghe xong suy đoán của Nguyễn Thải Nhị liền nhíu mày.

Hắn đã không phải là Ninh Vương năm đó bị ham muốn quyền hành che mắt, bị Dương Mộc nói vài lời đã kích động. Sau khi Nguyễn Thải Nhị vừa nói ra suy đoán, trong lòng hắn đã hiểu rõ, đây là một kỳ ngộ cũng là một sự khiêu chiến đối với Nguyễn Quốc.

Nếu như có thể kích động các nước phạt Thương, làm cho Thương Quốc tan rã giống như đối phó với Tấn Quốc, như vậy Nguyễn Quốc sẽ có thể làm cá chép vượt long môn, thật sự một lần bay lên trời, trở thành nước đứng đầu, thống nhất thiên hạ đang ở trước mắt.

Nhưng nếu như Thương Quốc thật sự dự định ra tay với Vân Quốc sau khi Sở Quốc diệt vong, hoặc là nói các nước phạt Thương thất bại, như vậy cho dù là mạnh mẽ như Nguyễn Quốc cũng có thể trở thành đá kê chân cho Thương Quốc thống nhất thiên hạ.

Thắng bại chỉ ở một lần hành động!

- Bệ hạ gọi thần đệ tới lại gặp riêng, sợ rằng không chỉ nói tình hình đơn giản như vậy chứ?

Ninh Vương nói trúng trọng tâm.

- Đúng vậy, trẫm chuẩn bị lập tức dùng binh đối với Thương Quốc!

- Lập tức dùng binh với Thương Quốc?

Ninh Vương trợn tròn mắt, kinh ngạc kêu lên:

- Ngài điên sao! Tình hình còn chưa xác định, lúc này Nguyễn Quốc ta đi chọc Thương Quốc, một khi dây dưa không ngừng, các nước làm gì còn có tâm tư liên minh với nhau nữa, sợ rằng sẽ lại tọa sơn quan hổ đấu, chỉ cần có chút lơ là thì Nguyễn Quốc ta sẽ bước theo chân của Sở Quốc!

- Ngoài ra còn có biện pháp nào nữa? Ngồi đợi Thương Quốc nuốt Sở Quốc, sau đó lại nuốt Vân Quốc à?

- Dù sao Nguyễn Quốc ta cũng không phải là đối thủ của Thương Quốc, thời cuộc còn chưa xác định thì tuyệt đối không thể tùy tiện xuất binh!

- Lẽ nào chờ Thương Quốc thâu tóm Sở Quốc và Vân Quốc, Nguyễn Quốc ta sẽ là đối thủ sao?

Nguyễn Thải Nhị hừ một tiếng, nói:

- Chín nước lớn trong thiên hạ có thể tồn tại được trong thời loạn thì không có một nước nào là đèn cạn dầu, mọi người đều là lão hồ ly, ngoài ba nước Thương, Sở và Vân, nếu sáu nước muốn liên minh thì sợ rằng sẽ có một hồi tranh luận kịch liệt, sợ rằng không đợi đến khi bàn bạc ra một sách lược, Thương Quốc đã vung roi chỉ về phía tây mà truy kích rồi!

- Không được, không được! Vẫn là không được! Các triều thần cũng sẽ không đồng ý!

Ninh Vương nhíu mày, liên tục lắc đầu.

- Chính vì có thể đoán trước được các triều thần sẽ không đồng ý, trẫm mới tìm khanh thương lượng.

Giọng điệu Nguyễn Thải Nhị có chút hòa hoãn nói:

- Đừng nói triều thần, chính là nhị vương còn lại cũng khó có thể thuyết phục được, chỉ có ngươi trong lòng có đại thế, trẫm mới đặc biệt cho gọi khanh qua bàn bạc trước.


Bạn cần đăng nhập để bình luận