Bất Hủ Đế Hoàng

Chương 482: Biến Cố Của Vân Quốc

Chương 482: Biến Cố Của Vân Quốc

=== oOo ===


Người địa phương tự trị, nhân mạch và quan hệ nhanh chóng được truyền đi, lại có Thương Quốc thừa nhận, với từng tầng quan hệ lợi ích đã làm cho hậu phương của liên quân Thương Thiệu được phòng thủ kiên cố.

Phương pháp này cũng được quân đoàn Chu Tước ở phía bắc Sở Quốc sử dụng rộng rãi.

Dù sao bọn họ cũng từ một nơi đi ra, vận dụng rất thành thạo, thuận buồm xuôi gió.

Bởi tốc độ quân đoàn Chu Tước tiến lên tương đối chậm hơn, cho nên hậu phương càng vững chắc hơn, vừa đánh chiếm thành trì, vừa tiêu hóa thành trì.

Nhưng đến tháng mười hai, đại quân hai đường vẫn cảm giác có chút quá sức.

Vì sao?

Người khác nhau!

Thật ra phần lớn biên giới phía bắc Sở Quốc là một vài địa phương do Sở Quốc chiếm đoạt trong những năm gần đây, ví dụ như Vương Kỳ của Thiên tử và một số nước nhỏ.

Đối với những người hai, ba mươi tuổi thì vẫn còn rất nhớ rõ nước cũ của mình. Nói cách khác, bọn họ cũng không phải quá quan tâm tới thân phận người Sở của bản thân, không mấy công nhận cũng như trung thành, sau khi trở thành con dân Thương Quốc lại có thể sinh sống tốt hơn, như vậy lại nhận mình là người của Thương Quốc, sau khi quy thuận quân Thương cũng không có chút áp lực tâm lý nào, không cần quan tâm tới ánh mắt của người xung quanh.

Dù sao tất cả mọi người đều cảm thấy vinh quang khi gia nhập nghĩa quân, đều vui mừng vì sắp có thể trở thành dân chúng Thương Quốc.

Nhưng càng tiến vào khu vực trung tâm của Sở Quốc lại càng khác.

Ví dụ như thành Thang Lương ở gần Đại Vận Hà.

Thành Thang Lương là một thành lớn nổi tiếng nằm ở trung bộ của Sở Quốc, nhân khẩu lên tới gần năm mươi vạn, là điểm mấu chốt nối liền trung bộ và bắc bộ của Sở Quốc. Sau khi Đại Vận Hà được mở ra, tác dụng của nó càng thêm rõ ràng.

Khống chế tòa thành lớn này rồi phái quân lên phía bắc, khống chế cảng và các thành trì ở ven bờ Đại Vận Hà thì chẳng khác nào trực tiếp liên kết với Thương Quốc, có một con đường hậu cần vô cùng thuận tiện, Thương Quốc sẽ có thể từ địa phương nhanh chóng đưa binh lực lên.

Nhưng rất rõ ràng, sau khi công phá thành trì, quân đoàn Thanh Long có thể cảm giác được ánh mắt những dân chúng này nhìn bọn họ khác hẳn.

Tuy quân kỷ phía bên mình vẫn không có bất kỳ vấn đề gì, nhưng những dân chúng Sở Quốc kia vẫn không dám tới gần, không dám ra cửa, sau khi quân đội vào thành, bọn họ lại trốn tránh từ xa, vô cùng đề phòng.

Hịch văn an dân được phát ra rất lâu vẫn không thấy có hiệu quả gì.

Liên tiếp mấy ngày, bầu không khí trong thành Thang Lương đều rất nặng nề, nếu không phải có chuyện gì quan trọng thì gần như không nhìn thấy được dân chúng trên đường phố.

Điều này hoàn toàn khác với tình trạng chiếm đóng ở những thành trì trước đó.

Người nơi này đều là người Sở sinh trưởng ở địa phương, vì thế sự tán đồng thân phận người Sở của mình rất mạnh.

Ở trong mắt bọn họ, quân Thương chính là đám người xâm lăng.

Thậm chí, có một vài dân chúng tổ chức thành quân khởi nghĩa, lấy hình thức du kích quấy nhiễu quân Thương tuần tra buổi tối.

Hịch văn chiêu mộ nghĩa quân phát ra mấy ngày, người ghi tên vẫn rất ít, lại phần lớn đều là một vài người từng bị quý tộc chèn ép, nên thù hận Sở Quốc và mọi thứ xung quanh.

Người như vậy, cho dù quân Thương có thiếu người cũng không dám giao phó cho trách nhiệm lớn.

Nhưng bất đắc dĩ chính là, thành Thang Lương quá quan trọng, cho nên Vệ Trung Toàn không dám khinh thường, chỉ có thể để lại hai vạn quân Thiệu, lại thêm ba nghìn quân Thanh Long chịu trách nhiệm đóng ở đây.

Nơi đây không phải là duy nhất, quân đoàn Chu Tước ở phía đông bắc Sở Quốc cũng gặp phải vấn đề tương tự.

Vì vậy, tốc độ tiến lên cũng chậm hơn rất nhiều.

Mà gần tới cuối năm, Phạm Quốc yên lặng rất lâu dường như không cam lòng yếu thế, cũng xuất binh ba mươi vạn tấn công biên giới tây nam Sở Quốc.

Bốn nước vây Sở!

Sở Quốc đã không có sức để chiến đấu tiếp, tin tức thành trì rơi vào tay giặc từ bốn phương tám hướng, mỗi ngày đều như hoa tuyết bay vào Hoàng cung Sở Quốc.

...

Bên phía Nguyễn Quốc, Nguyễn Thải Nhị thật vất vả mới thuyết phục được triều thần và tam vương dùng binh với Thương Quốc.

Cuối cùng trải qua các nơi thỏa hiệp và suy tính mới quyết định, ngày Thương Quốc phát động tấn công quân đội Vân Quốc chính là ngày đại quân Nguyễn Quốc tiến thẳng vào Sở Quốc, quyết một trận sống mái với quân Thương, sau đó lại liên minh với các quốc gia hợp lực phạt Thương.

Nhưng tin dữ đến ngay sau đó, Hoàng đế Vân Quốc bệnh nặng!

Lần này, không phải là bệnh nặng giống như đã tuyên bố lần trước nữa.

Trước đó chỉ là cái cớ để dùng binh với Sở Quốc.

Nhưng lần này là thật, ở trước mặt tất cả đại thần và dân chúng, trong đại điển tế thiên, Hoàng đế đã nôn ra máu.

Ngoài tiền tuyến, liên tiếp có hai phong mật thư được gửi tới, Đại Tướng quân Mạnh Hỏa cảm giác sống lưng lạnh buốt.

Mấy ngày trước, người trong gia tộc của hắn gửi một phong thư tới, nói sau khi tế thiên Hoàng đế Bệ hạ sẽ ngự giá thân chinh, tăng thêm sĩ khí cho tướng sĩ ngoài tiền tuyến, thế cục trong nước lập tức được giải quyết thỏa đáng, mặc dù Hoàng đế Bệ hạ có chút cảm nhẹ nhưng không có gì đáng ngại.

Ở cuối mật thư, vị tộc đệ này còn đặc biệt nói ra một câu, Hoàng đế Bệ hạ muốn tuyển chọn ra một vị có lòng mở rộng lãnh thổ, ưu tú nhất trong số các Hoàng tử để lên làm Thái tử trong cuộc chiến lần này.

Mạnh Hỏa nhạy cảm hơn người, lập tức ngửi ra được điều không bình thường từ trong mật thư tới đột ngột lại mơ hồ này.

Hắn không do dự, lập tức đi tới quân trướng của Đại Hoàng tử Vân Nghị.

Từ lúc đại chiến tới nay, địa vị của Đại Hoàng tử và Nhị Hoàng tử phát sinh biến hóa, không còn đơn thuần là hai vị Hoàng tử có huyết thống tôn quý, mà đã trở thành đại thần giám quân được Hoàng đế chính thức bổ nhiệm.

Ở Vân Quốc, thái độ của Đại tướng ra trận hoặc đóng quân bình thường đều có quyền độc lập, chỉ nhận lệnh trước binh phù Quân vương.

Nói cách khác, một khi chủ tướng nhận lệnh ở binh phù quân vương, quyền thống quân hiệu lệnh là không bị can thiệp, tất cả tướng sĩ trong quân đều không ngoại lệ là thành viên phụ thuộc vào chủ tướng thống lĩnh quân đội, cũng phải phục tùng hiệu lệnh của chủ tướng một cách vô điều kiện.

Lúc đó, chức giám quân hoàn toàn là chức tước tạm thời, rất ít khi được thiết lập ở Vân Quốc.

Đại Hoàng tử có thể trở thành giám quân giống như Nhị Hoàng tử, chính là một cách thi đấu của Hoàng đế.

Trên thực tế, hắn đang xem biểu hiện của hai người ở trong đại chiến lần này, đồng thời cũng thể hiện cho cả nước biết mình tín nhiệm hai vị Hoàng tử.

Mạnh Hỏa hiểu rõ ẩn ý của Hoàng đế, Đại Hoàng tử càng nhận rõ khổ tâm của hoàng đế, cho nên từ khi đại chiến bắt đầu tới nay, hai người phối hợp đặc biệt tốt, hoàn toàn không ảnh hưởng đến hiệu lệnh quân sự, càng không có bất kỳ mâu thuẫn nào phát sinh.

Điều duy nhất khác nhau chỉ là quân trướng của Đại Hoàng tử biến thành hành dinh giám quân, bố cục to và rộng giống như lều chủ soái của Đại Tướng quân Mạnh Hỏa mà thôi.

Tuy làm vậy, sau khi Mạnh Hỏa xem thư vẫn còn có chút lo lắng buồn phiền.

Lo lắng của hắn không ở đại chiến mà ở biến hóa của thời cuộc.

Từ sau khi đại quân nhiều lần giành thắng lợi, Đại Hoàng tử đã không còn như trước, cũng không còn can đảm và sắc bén như trước nữa. Một vị Đại Hoàng tử đầy cương nghị, vũ dũng đáng tin đã tự nhiên biến mất.

Bây giờ, Mạnh Hỏa và các tướng sĩ nhìn thấy được là một Đại Hoàng tử ru rú trong lều phiền muộn, suốt ngày chẳng hề quan tâm tới chuyện đại sự của quân đội.

Có mấy lần Mạnh Hỏa có ý định bẩm báo nhưng lần nào Đại Hoàng tử cũng đều dựa bàn đọc sách.

Mạnh Hỏa biết rõ tâm bệnh của Đại Hoàng tử, nhưng lại không có cách nào hoàn toàn nói rõ ra.

Trong đó tất nhiên cũng e ngại sẽ liên lụy tới Hoàng đế, liên lụy tới Nhị Hoàng tử.

Cho dù trong lòng Mạnh Hỏa sáng như gương, cũng chỉ càng nói càng không rõ ràng.

Dù sao, hắn là Đại Tướng quân, chiến đấu là quan trọng nhất, hắn không có khả năng can thiệp vào chuyện của hoàng gia, cũng không thể can thiệp, không cẩn thận sẽ là tội lớn xét nhà diệt tộc.


Bạn cần đăng nhập để bình luận