Bất Hủ Đế Hoàng

Chương 484: Lựa Chọn

Chương 484: Lựa Chọn

=== oOo ===


Liên tiếp mấy ngày, đại quân bắc lộ của Vân Quốc đều có động tĩnh khác thường.

Hai mươi vạn đại quân được điều động, tất nhiên khiến cho người có tâm chú ý.

Ví dụ như Nhị Hoàng tử Vân Câu.

Hiện nay, Vân Quốc tổng cộng có ba đường đại quân, theo thứ tự là bắc lộ, trung lộ và nam lộ.

Quân bắc lộ thuộc về Đại Hoàng tử Vân Nghị.

Quân nam lộ thuộc về Nhị Hoàng tử Vân Câu.

Quân trung lộ gồm bốn mươi vạn quân chủ lực của Vân Quốc.

Đại quân ba đường cộng lại, tổng cộng là tám mươi vạn.

Đây cũng là tất cả lực lượng mà trước mắt Vân Quốc có khả năng điều động được.

Vừa khai chiến, binh lính tiêu hao không ngừng, mặc dù nhiều lần bổ sung nhưng chung quy không thể lấp đầy lỗ thủng.

Tám mươi vạn đại quân còn lại không đến bảy phần.

Nói cách khác, hiện nay đại quân đánh Sở Quốc cũng chỉ có năm mươi vạn đại quân.

Hết lần này tới lần khác, năm mươi vạn đại quân này phải đối mặt với hơn ba mươi vạn quân tinh nhuệ của Sở Quốc.

Đại quân bắc lộ một mình điều động, lại phải lấy lực lượng hơn mười vạn đại quân đi tấn công điểm yếu của Sở Quốc.

Có thể đây là một trận đánh thật sự ác liệt.

Nhưng ở thời điểm quan trọng của việc lập Thái tử, không được phép có bất kỳ lùi bước nào.

Chỉ mấy ngày sau, đại quân nam lộ trực tiếp xuất phát, phát động tấn công mãnh liệt đối với quân Sở đang thủ bên sông.

Quân Sở liên tục thất bại, tháo chạy.

Không lùi không được, đánh trận đến bây giờ, mấy tháng này lục tục điều động binh mã đã là một con số đặc biệt khổng lồ, gần như điều hơn phân nửa binh lực. Lại bởi lương thảo không đủ, Sở Quốc không có binh lực mới để bổ sung, cho nên chỉ có thể khó nhọc phòng thủ, mất nơi hiểm yếu chỗ đường sông cũng chỉ có thể bỏ thành chạy trốn.

Đại quân bắc lộ và đại quân nam lộ dùng bất kể mọi giá để tiến mạnh về phía Sở Quốc, lập tức làm cho quân Sở quẫn bách.

Còn chưa tới cuối năm, tin tức Hoàng đế Vân Quốc đang tế thiên nôn ra máu được truyền đến tiền tuyến.

- Bệnh của phụ hoàng khó chống đỡ nổi...

Trong quân trướng ngoài tiền tuyến, Nhị Hoàng tử Vân Quốc Vân Câu nắm chặt lá thư, ánh mắt hung ác nham hiểm, gân xanh trên mu bàn tay lộ rõ gần như muốn nứt ra.

- Điện hạ là Hoàng tử, bệ hạ bệnh nặng, điện hạ càng phải lo lắng tới nước nhà.

Một mưu sĩ mặc áo bào màu trắng khuyên.

- Lãng Hằng, ngươi đi theo bên cạnh bản Hoàng tử nhiều năm, có lời gì cứ nói thẳng, không cần quanh co lòng vòng.

Vân Câu nói.

- Điện hạ, từ trước tới nay cuộc chiến tranh giành vị trí Thái tử đều tàn khốc đẫm máu. Đại Hoàng tử nghe nói tin tức sức khỏe của bệ hạ không tốt, đã sớm dẫn quân tiến về phía tây, đã nhiều ngày qua, tại hạ cũng phát hiện trong quân doanh có nhiều dấu vết của mật thám do Đại Hoàng tử xếp vào... Điện hạ, ngài hãy nghe tại hạ khuyên mấy câu đi. Đại Hoàng tử đã không nhớ tới tình huynh đệ, điện hạ cần gì phải cố chấp?

- Thật sự... đi tới bước này sao?

Vân Câu hơi do dự, thì thầm nói:

- Vì sao hoàng huynh phải đối xử với ta như thế? Trước đây không như thế mà...

- Điện hạ, thân tình của hoàng gia là lạnh lùng nhất, Đại Hoàng tử đã không phải là Đại Hoàng tử ngày xưa, lúc này hắn không phải là hoàng huynh của ngài nữa, mà là một người xem ngài thành kẻ thù tranh vị!

Lãng Hằng nói với lời lẽ sâu xa, trên gương mặt đầy vẻ tha thiết chờ đợi.

- Ngươi nói, nếu ta đi nói với hoàng huynh sẽ bỏ qua việc tranh vị, ngươi nói hoàng huynh có thể...

- Hồ đồ!

Lãng Hằng vô cùng tức giận, lớn tiếng nói:

- Điện hạ, một khi ngươi làm như vậy, thì bảo hàng ngàn hàng vạn huynh đệ đồng đội, cùng với các vị đại thần trong triều đình đi theo điện hạ phải làm thế nào? Một ngày kia, nếu như Đại Hoàng tử đăng cơ, quân thần bọn họ sẽ quét sạch uy hiếp, hoàn toàn khống chế tất cả Vân Quốc, hễ là người có quan hệ cùng điện hạ sẽ rơi vào vực sâu vạn trượng. Đến lúc đó, điện hạ càng không đường sống nữa!

- Tranh vị nhất định cần phải ngươi chết ta sống sao?

Vân Câu vẫn không có cách nào tiếp nhận được.

- Đúng, ngươi chết ta sống! Đây là một cuộc chiến đánh cược tất cả, người thắng sẽ giành được tất cả, người thua mất sạch! Điện hạ, quốc gia đại sự phải sớm đưa ra quyết định!

- Ngươi chết ta sống... Ngươi chết ta sống...

Vân Câu thì thầm một câu, sau đó kiên định nói:

- Được rồi, ta sẽ bất chấp mọi giá để tranh đoạt vị trí Thái tử này. Đến lúc đó, ta sẽ để cho mọi người thấy Vân Câu ta sẽ không làm chuyện cốt nhục tương tàn này!

- Được, việc này không nên chậm trễ nữa, điện hạ nhanh chóng về nước đi!

Lãng Hằng mừng rỡ.

Đêm khuya, một đội khoái mã rời khỏi tiền tuyến, chạy vội về nước.

...

Những ngày gần đây, tâm thần Mạnh Hỏa có chút bất an.

Theo đạo lý, Đại Hoàng tử đã dẫn quân tiến lên, liên tục chiếm đoạt hơn mười thành trì, có thể nói là giành trước Nhị Hoàng tử một bước, chiếm ưu thế rất lớn.

Nhưng từ khi tin tức Hoàng đế Bệ hạ bệnh nặng được truyền đến, hắn cũng cảm giác được nguy cơ trong đó.

Sau đó, Nhị Hoàng tử bên kia dừng tấn công.

Điều này làm cho hắn cảm giác rất bất an.

Hoàng đế muốn tuyển chọn và xác lập vị trí Thái tử đã sớm không phải là bí mật gì nữa, nhưng lúc này còn chưa lập Thái tử thì Hoàng đế lại bệnh nặng, tiếp theo cả Vân Quốc nên làm gì bây giờ?

Tuyển chọn Thái tử, thêm đại quân nam lộ ngừng chiến, làm cho Mạnh Hỏa rơi vào vũng bùn tiến thoái lưỡng nan.

Trực giác nói cho hắn biết, Nhị Hoàng tử bên kia áp dụng một loại thủ đoạn đặc biệt, có khả năng nhất là đã bỏ lại đại quân rồi trực tiếp về nước.

Còn nữa, mấy ngày qua, tin tức Hoàng đế Bệ hạ bị bệnh nặng đã được truyền vào trong quân đội.

Rõ ràng hắn đã hạ lệnh cấm, hễ là người trong quân doanh thì không cho phép thảo luận chuyện Hoàng đế Bệ hạ.

Quân lệnh như núi, chỉ cần nửa câu chính là chuyện lớn mất đầu, phần lớn người bên ngoài tới là vận chuyển quân lương, không có gan dám tiết lộ tin tức này.

Ngay trong buổi chiều hôm nay, hắn phát hiện ra một vài tờ giấy ở trong quân doanh cùng với đèn Tư Mã do Thương Quốc phát minh ra.

Thời cuộc mẫn cảm, tất cả đều tràn ngập mùi âm mưu, giống như phía sau có một bàn tay vô hình đang thúc đẩy tất cả những điều này.

Là Thương Quốc sao?

Không, bốn nước phạt Sở đang mượn thế của nhau, Thương Quốc không có lý do gì để làm như thế.

Hơn nữa, tay Thương Quốc cũng không duỗi được dài như vậy.

Mặc dù đèn Tư Mã là do Thương Quốc sáng tạo ra đầu tiên, nhưng muốn làm cũng không khó, có lẽ là có người giả mạo.

Không có thời gian để suy nghĩ, vào nửa đêm, hắn đi đến quân trướng của Đại Hoàng tử.

- Điện hạ, có chuyện khẩn cấp!

Vừa mới gặp, Mạnh Hỏa lại đã sức nghiêm túc nói ra câu đầu tiên như vậy.

- Ý của Đại Tướng quân là sao?

Vân Nghị chợt tỉnh ngộ.

- Ý của tại hạ là điện hạ phải lập tức trở lại trong nước, phụng dưỡng bệ hạ một tấc không rời.

- Tuyệt đối không thể được!

Vân Nghị vội vàng xua tay, nói:

- Lúc hai huynh đệ ta rời khỏi Hoàng đô, phụ hoàng đã nói rõ, trừ khi trận chiến này kết thúc, bằng không không nhận được lệnh thì không được về kinh, đây là lời lẽ nghiêm khắc do chính miệng của phụ hoàng nói, Vân Nghị ta làm sao dám tự nhiên vi phạm? Lại nói, bên cạnh phụ hoàng còn có Hoàng tử khác, không thể nói là không có người phụng dưỡng. Bây giờ nếu ta đột ngột về nước, chẳng phải sẽ chọc cho phụ hoàng tức giận, quần thần chế nhạo sao...

- Ngài thật ngu xuẩn!

Lần đầu tiên Mạnh Hỏa nổi giận với Vân Nghị, lớn tiếng nói:

- Trong lúc này, điện hạ phải làm lấy đại kế quốc gia làm trọng, còn lại đều là phụ. Bản tính của bệ hạ mặc dù cứng rắn, pháp luật nghiêm minh, nhưng bệ hạ cũng là người, là một phụ thân, làm sao có thể không quan tâm tới thân tình luân lý? Bây giờ bệ hạ bệnh nặng, nếu điện hạ có thể chấp nhận trách phạt để về nước, đây chính là lòng hiếu thảo, bệ hạ làm sao có thể thật sự tính toán chứ? Điện hạ, bệ hạ giao hai mươi vạn đại quân vào trong tay ngài để so tài một lần với Nhị Hoàng tử, không chỉ là so sánh về hành quân đánh trận, cho dù điện hạ diệt Sở Quốc nhưng chỉ cần bệ hạ không vui lại có ích lợi gì?

- Chuyện này...

- Nếu như điện hạ câu nệ viển vông, chẳng phải đã phụ nổi khổ tâm của bệ hạ muốn rèn luyện điện hạ sao?

- Đại Tướng quân không cần nói nữa, sẽ theo như lời của ngươi, ta sẽ lập tức về nước tranh một lần.

Cuối cùng Vân Nghị gật đầu.

- Tốt! Điện hạ gặp được bệ hạ thì chuyện này không đáng lo nữa!


Bạn cần đăng nhập để bình luận