Bất Hủ Đế Hoàng

Chương 485: Vân Nghị Do Dự

Chương 485: Vân Nghị Do Dự

=== oOo ===


Đại Hoàng Tử Vân Nghị hạ quyết tâm, lúc này mới gọi hơn mười thân vệ rời khỏi đại doanh, lên đường trở về.

Nhưng điều làm cho Mạnh Hỏa tuyệt đối không ngờ chính là, sáng sớm hôm sau Vân Nghị đã quay về đại doanh.

Khi Vân Nghị cầm roi thúc ngựa vẻ mặt ưu sầu tiến vào lều chủ soái, Mạnh Hỏa đang đứng trước địa đồ phân tích thế cục, thấy vậy liền kinh ngạc tới há hốc miệng, thậm chí không nói được một lời.

Ngay sau đó, hắn liền nhíu mày, ý thức có chuyện gì đó nên vội vàng cho tất cả đám người xung quanh lui ra, hỏi thăm nguyên nhân.

Vân Nghị im lặng một lúc mới khẽ nói một câu:

- Phụ hoàng bệnh nặng nhưng lại chưa bao giờ công bố ra ngoài, sớm đã phong tỏa tin tức, tin tức này là do mật thám của chúng ta mang đến. Nếu phụ hoàng hỏi, ta nên trả lời như thế nào?

Trả lời như thế nào?

Chỉ vấn đề đơn giản như vậy thôi sao?

Ngài... Là kẻ đần à?

Mạnh Hỏa nhíu mày dở khóc dở cười. Một vấn đề đơn giản như vậy cũng có thể làm khó được Hoàng tử xưa nay vẫn được coi là thông minh, đây là Vân Nghị mà hắn biết ngày trước sao?

Ý thức được điều không thích hợp, Mạnh Hỏa không nói gì, chỉ không ngừng đi lại ở trong lều, trong lòng vô cùng phiền muộn.

Vân Nghị cũng không nói gì, chỉ ngồi yên trước bàn không biết nên làm thế nào, vẻ mặt đầy đau thương.

Qua khoảng một giờ, Mạnh Hỏa thở dài một hơi, cuối cùng khó nhọc lên tiếng:

- Điện hạ do dự không quyết, chúng ta vốn đã tụt lại một bước, bây giờ đã qua mấy ngày thì không thể cứu vãn được nữa.

Mạnh Hỏa chưa nói xong, trong mắt hiện lên vài giọt lệ, sau đó đi vào trong lều.

Cứ như vậy lại qua hai ngày, có một lá mật thư được gửi tới.

Phía trên nói, sau khi Hoàng đế Bệ hạ nôn ra máu, chỉ nghỉ ngơi hai ngày liền vội vàng ra đi.

Hiện nay đã tới gần biên cương cũ.

Như vậy, trong lòng Mạnh Hỏa lại dấy lên hy vọng.

Vì sao?

Hoàng đế Bệ hạ không nguy hiểm đến tính mạng, vậy Đại Hoàng Tử có hy vọng trở thành Thái tử.

Mà căn cứ theo những gì hắn biết, Hoàng đế Bệ hạ vẫn nghiêng về Đại Hoàng Tử hơn. Nói cách khác, chỉ cần Hoàng đế Bệ hạ ngự giá thân chinh, như vậy vị trí Thái tử này gần như là của Đại Hoàng Tử Vân Nghị không sai được.

Mạnh Hỏa nói chuyện này cho Vân Nghị nghe, trong lòng hai người đầy hi vọng, lại bắt đầu mong đợi Hoàng đế Bệ hạ đến.

Nhưng liên tiếp mấy ngày vẫn không nhận được tin tức.

Đến lúc này, Mạnh Hỏa nhớ lại các mật thư đầy lo lắng của người trong tộc gửi tới trước đó, vừa lau mồ hôi lạnh trên trán vừa sốt ruột đi lại, trong đầu không ngừng suy nghĩ, cố gắng suy đoán các loại dấu hiệu kỳ lạ bên trong.

Nếu bệ hạ đã lên đường, nhiều ngày như vậy hẳn đã có thể đến biên cảnh, cho dù không thể đến tiền tuyến, cũng nên có một chút tin tức mới phải.

Ngay cả tin tức cũng không có, chứng tỏ rất nhiều vấn đề.

Thứ nhất, chứng minh Hoàng đế bệ hạ là cố ý không thông báo với tiền tuyến.

Thứ hai, ngay cả tin tức của người trong gia tộc cũng không có, hoặc nói đã bị chặn lại giữa đường!

Nếu như nói hai loại này cũng không tính là tình hình tệ nhất, như vậy điểm thứ ba càng tệ hơn.

Hoàng đế Bệ hạ phát bệnh trên đường!

Nếu không phải vậy, tại sao tới giữa đường lại mất đi tin tức?

Phải biết rằng Hoàng đế Vân Quốc cũng là vị vua có tài trí mưu lược kiệt xuất, có thể nhân thời loạn chỉnh đốn rất nhiều thế lực trong nước, lại tích cực mở rộng lãnh thổ, làm cho một nước nhỏ ngày xưa lớn mạnh lên, trở thành một quốc gia có thể cứng rắn ứng phó với Sở Quốc. Về tính cách, tất nhiên là một vị quân vương dù khó khăn nguy hiểm cũng nhất định phải đạt thành mục tiêu.

Một Hoàng đế như vậy, nếu bị bệnh còn cương quyết tới tiền tuyến, sao có thể nửa đường lùi bước được?

Hoàng đế Bệ hạ tới tiền tuyến, tất nhiên sẽ hạ chiếu thư ở trên đường để cho tiền tuyến chuẩn bị khẩn cấp, xác nhận không thể sai sót mới phải.

Sao lại không có bất kỳ chiếu thư và căn dặn nào, lại liên tiếp mấy ngày vẫn không có tin tức gì được?

Hoàng đế Bệ hạ có kinh nghiệm trải qua sóng gió, quyết định nhanh chóng rất nhiều chuyện lớn, không chuyện nào không thể hiện ra thiên phú hơn người. Bây giờ ở trên chuyện lập Thái tử lại kéo dài như vậy, để lại tai họa ngầm sao?

- Không, sẽ không đơn giản như vẻ bên ngoài!

Đột nhiên, một suy nghĩ chợt hiện ra, Mạnh Hỏa lập tức cảm giác sau lưng ớn lạnh, trước mắt tối sầm, không tự chủ được ngã nhào ở trên bàn trà.

Cũng không biết đã qua bao lâu, lúc này Mạnh Hỏa mới chậm rãi tỉnh lại, không suy nghĩ đã đột nhiên đứng dậy lao ra khỏi doanh trướng, cưỡi chiến mã nhanh như bay về phía vị trí quân trướng của Vân Nghị.

Hắn suy nghĩ suốt trên đường, đi qua các cửa ải, tất cả mọi người vừa thấy liền biết là chiến mã của Đại Tướng quân, chỉ xác nhận qua rồi để hắn đi. Mạnh Hỏa lao qua sườn núi, chạy vào vị trí doanh địa của Đại Hoàng tử.

- Quân vụ khẩn cấp, nhanh chóng đánh thức điện hạ!

Chưa xuống ngựa, Mạnh Hỏa đã lớn tiếng quát thân vệ bên cạnh Vân Nghị.

Sau một lát, vị trí quân trướng của Vân Nghị đã sáng đèn.

Vân Nghị phủ thêm một chiếc áo bào, còn ngái ngủ đi ra khỏi lều hỏi:

- Nửa đêm rồi Đại Tướng quân còn tới đây làm gì vậy?

- Thần có chuyện quan trọng, muốn bàn bạc với điện hạ!

Vẻ mặt Mạnh Hỏa vô cùng lo lắng, xoay người vung tay lên ra lệnh cho thân vệ còn ở trong lều:

- Không được có người nào ở lại đây, tất cả ra cách lều ba trượng, không cho bất kỳ kẻ nào tự tiện xông vào!

- Vâng!

Thân vệ ôm quyền nhận lệnh, dẫn theo mấy nô bộc ra khỏi doanh trướng.

- Đại Tướng quân, có chuyện gì quan trọng như vậy?

Cơn buồn ngủ của Vân Nghị lập tức biến mất. Thấy tình hình như vậy, hắn đã biết chuyện này nhất định là có gì đó không bình thường.

- Điện hạ, bệ hạ muốn tới tiền tuyến, đây là chuyện cả nước trên dưới đều biết, nhưng mấy ngày qua còn chưa có chút tin tức nào, cho dù là mật thư trong tộc cũng không đó, chẳng phải rất kỳ lạ sao?

- Kỳ lạ thì đúng là kỳ lạ, nhưng điều này có thể chứng tỏ cái gì chứ?

Vân Nghị hỏi.

Mạnh Hỏa lại nói ra tất cả suy đoán trong lòng mình cho Vân Nghị nghe.

Thật lâu sau, Vân Nghị cũng do dự, nói:

- Dù vậy, từ trước đến nay phụ hoàng là một người rất có chủ ý, có khả năng trên đường...

- Điện hạ, ngài cho rằng bệ hạ sẽ có hành động như vậy trên chuyện đại sự này sao?

- Chọn Thái tử là chuyện phụ hoàng suy nghĩ trong lòng nhiều năm, hôm nay là thời điểm quan trọng, cẩn thận một chút, khác với người thường cũng là bình thường. Hơn nữa, ta vốn là Đại Hoàng Tử nên được chọn làm Thái tử cũng là chuyện đương nhiên, nhưng phụ hoàng lại nhiều lần dao động giữa ta với hoàng đệ, có lẽ...

- Hồ đồ!

Mạnh Hỏa không nhịn được cơn giận, đấm mạnh xuống bàn, lạc giọng nói:

- Bệ hạ đang hấp hối! Ngài là Đại Hoàng Tử không cố lấy tinh thần, ngược lại chỉ trích bệ hạ, đây là đang mưu đại sự sao? Lúc này, gánh nặng trên người ngài là tiền đồ và số phận của hàng ngàn hàng vạn người, bản thân ngược lại cái gì cũng không muốn, lẽ nào vị trí Thái tử sẽ từ trên trời rơi xuống sao?

- Ta...

- Bệ hạ sắp tới tiền tuyến, tới tiền tuyến tính làm gì? Còn không phải là muốn lập Thái tử sao? Vì sao trước đó, chúng ta có thể nhận được mật thư, lẽ nào bệ hạ sẽ không biết? Điều này rất rõ ràng là muốn để cho lão thần và người trong gia tộc phụ tá điện hạ ổn định đại cục! Bệ hạ mang bệnh còn bôn ba như vậy, rõ ràng đã tự cảm giác bị đe dọa! Bây giờ sắp đến tiền tuyến thì đột nhiên không có tin tức, không phải rất kỳ lạ sao?


Bạn cần đăng nhập để bình luận