Bất Hủ Đế Hoàng

Chương 486: Hoàng Đế Vân Quốc Băng Hà

Chương 486: Hoàng Đế Vân Quốc Băng Hà

=== oOo ===


- Đúng đúng, thực sự rất kỳ lạ.

Nghe được lời này, Vân Nghị cũng liên tục gật đầu, sau đó cẩn thận suy nghĩ biểu hiện của Mạnh Hỏa trước đó, trong lòng đã đoán được vài phần.

- Đại Tướng quân muốn nói, phụ hoàng đã... Không, sẽ không đâu! Chắc chắn sẽ không đâu! Trong này mặc dù có kỳ lạ, nhưng...

- Nhìn thẳng vào hiện thực đi.

Mạnh Hỏa cúi thấp đầu, nói:

- Kỳ lạ như vậy chỉ có thể nói rõ bệ hạ đã... Ít nhất, đã là thần chí không rõ, nhất định là xảy ra chuyện gì lớn, tin tức lại không truyền tới, có lẽ là do Nhị Hoàng tử đang giở trò... Điện hạ cũng đừng quên, trước đây rất lâu đại quân nam lộ cũng chưa có động tĩnh gì, điều này nói rõ Nhị Hoàng tử điện hạ nhất định đã nắm được cơ hội này. Một khi bệ hạ... băng hà... Nhị Hoàng tử lại vừa vặn ở bên cạnh...

Một lời chưa xong, Mạnh Hỏa đã cụt hứng, mặt xám như tro tàn.

- Đại Tướng quân nói là phụ hoàng đã...

Vẻ mặt Vân Nghị đột nhiên biến đổi.

- Điện hạ cố gắng suy nghĩ đi.

Mạnh Hỏa đứng dậy, nói:

- Nếu điện hạ trở về, lão thần lại liều mạng gánh vác nguy hiểm dẫn binh đi cùng, nếu như không muốn đi. Ài...

Mạnh Hỏa còn chưa nói dứt lời đã đi ra ngoài quân trướng.

- Đại Tướng quân hãy chờ đã!

Vân Nghị bàng hoàng, vội vàng ngăn cản Mạnh Hỏa, đau thương nói:

- Nếu phụ hoàng quả nhiên hôn mê, hoặc là... Cho dù Vân Nghị ta không muốn ngôi vị hoàng đế cũng không thể không nhớ tới tình phụ tử. Chỉ là trước đây phụ hoàng đã ra lệnh, lúc này lại không có chiếu thư, dù sao cũng phải vạch kế hoạch ổn thoả. Bằng không, những triều thần ủng hộ hoàng đệ sẽ thừa cơ chỉ trích, phụ hoàng có muốn lập ta làm Thái tử cũng không làm được. Càng là lúc này lại càng không thể có sai lầm, nếu bị nói thành không để ý tới đại cục sẽ không thể dễ dàng giải quyết được...

- Nếu như điện hạ đã quyết, lão thần lại lên kế hoạch một lúc.

Mạnh Hỏa nói tiếp:

- Chúng ta xem địa đồ rồi bàn lại, trên đường đi không quá an toàn, phải cẩn thận Nhị Hoàng tử phá rối.

Mạnh Hỏa vén cửa lều đến giữa đại sảnh và châm đèn, lấy ra địa đồ, sau đó hai người tiến đến trước địa đồ cẩn thận thảo luận.

Đây là một cuộc thảo luận tuyệt mật, bất kỳ người ngoài nào nghe được cũng có thể tiết lộ kế hoạch và đường đi nước bước ra ngoài, đến lúc đó sẽ phiền phức.

Đủ một giờ, hai người mới dừng thảo luận.

Lúc tờ mờ sáng, một đội kỵ binh lao ra khỏi đại doanh quân bắc lộ.

Lúc sáng sớm, Mạnh Hỏa cũng điều động binh mã, rút một nửa lực lượng từ các nơi trong đại doanh, tổng cộng hơn tám vạn người lui về phía sau.

Mạnh Hỏa lên kế hoạch rất tỉ mỉ.

Cùng lúc, hắn bảo Vân Nghị trở về trước, đội quân chia ra hai phần trước và sau, đội đi trước lấy lý do chờ đón Hoàng đế lên phía bắc, thỉnh cầu được trực tiếp báo cáo tin tiền tuyến thắng trận ở trước mặt Hoàng đế, làm như vậy có thể xác định được, nếu như Hoàng đế quả nhiên bệnh nặng hôn mê hoặc bất hạnh băng hà, như vậy Vân Nghị sẽ theo sát đó hỏi thăm có di chiếu không, tiếp theo chính là đường đường chính chính giao phong tranh ngôi hoàng đế.

Về phương diện khác, hậu thuẫn phối hợp tác chiến, Mạnh Hỏa để cho quân đội ngoài tiền tuyến quấy rầy quân địch, giả như không địch lại để lui về phía sau, nếu Hoàng đế Bệ hạ quả nhiên gặp bất ngờ không thể quyết định chuyện gì, thậm chí nếu chẳng may qua đời, vậy lập tức dẫn đầu đại quân mạnh mẽ đến nâng đỡ Đại Hoàng tử Vân Nghị đăng cơ làm đế.

Bước cuối cùng này là đề phòng nếu có chuyện bất trắc xảy ra, nhất định phải chuẩn bị kỹ, cũng là quan trọng nhất. Thời điểm quan trọng phải tranh với Nhị Hoàng tử ra sao, cho dù có di chiếu cũng không đủ, cuối cùng vẫn phải xem thực lực của thủ hạ.

Nhưng chính là sau một canh giờ đại quân được điều động, có mật thám từ nam đi về phía bắc truyền tin, nói là hai ngày trước đại quân nam lộ đã rút lui có quy mô, hơn nữa không hề chậm trễ chút nào.

Mạnh Hỏa lập tức cảm thấy trời đất quay cuồng.

Hắn biết suy đoán của mình thành sự thật.

Hơn nữa, Nhị Hoàng tử sớm nhận được tin tức đáng tin nên đi trước một bước!

Một khi để cho Nhị Hoàng tử cướp trước, sau đó dùng vũ lực uy hiếp đại thần, bóp méo di chiếu, như vậy hy vọng tranh ngôi của Đại Hoàng tử sẽ vô cùng mong manh.

Nghĩ đến điều này, Mạnh Hỏa cũng không để ý tới chuyện bị người nói ra nói vào nữa, trực tiếp dẫn binh hoàn toàn rút lui, hành quân gấp gáp.

Không đến hai ngày, tiền tuyến của Vân Quốc có động tĩnh khác thường đã bị quân Sở biết được.

Đại quân hai đường nam bắc đều như vậy, đều có liên quan đến hai vị Hoàng tử, quân Sở sao còn không đoán ra được vấn đề chứ?

Vì vậy, bọn họ không ngừng nỗ lực, nhân lúc đại quân Vân Quốc lui về phía sau liền nhanh chóng thu hồi lại đất đã mất, một đường chiến đấu, tự nhiên từ ba mặt bao vây đại quân trung lộ!

Tuy lấy binh lực bây giờ của Sở Quốc, cho dù là đại quân trung lộ bị bao vây cũng không làm được chuyện gì, nhưng hai quân giằng co, bốn mươi vạn đại quân Vân Quốc đã bị trói tay trói chân, làm sao còn có thể mở rộng lãnh thổ?

Quân Sở cuối cùng cũng giành được quyền chủ động chiến lược.

Mấy ngày sau, từ hậu phương truyền đến một tin tức động trời.

Hoàng đế Vân Quốc băng hà!

Long trời lở đất!

Bệ hạ ngự giá thân chinh, khoảng thời gian trước vẫn còn khỏe, sao lại băng hà đột ngột như vậy?

Lời đồn này từ đâu ra?

Đây là tâm lý chung của các tướng sĩ Vân Quốc ngoài tiền tuyến.

Loại tâm tính này chủ yếu là do quản lý khống chế tạo thành.

Bởi vì, uy tín của Hoàng đế Vân Quốc là vô cùng cao, tự mình dẫn dắt một nước nhỏ trở thành một có nước lớn thể tranh phong cùng Sở Quốc, đây quả thực là một thần thoại, cũng chính là tốc độ mở rộng lãnh thổ quá nhanh, làm cho thế gia quý tộc trong nước trưởng thành không theo kịp tốc độ quốc gia trưởng thành, do đó làm cho hoàng quyền của Vân Quốc vô cùng tập trung.

Cho nên Hoàng đế Vân Quốc chính là một viên thuốc an thần cho tướng sĩ ở tiền tuyến, là điểm tập trung sĩ khí.

Mức độ này không kém với Thương Quốc, khi tướng sĩ và dân chúng cả nước ủng hộ và tín ngưỡng đối với Hoàng đế gần như mê tín, một khi nói cho bọn họ biết Hoàng đế gặp chuyện không may, Hoàng đế nôn ra máu, Hoàng đế bệnh nặng, điều này càng làm giảm sĩ khí hơn cả một trận thua.

Cho nên, khi Hoàng đế Vân Quốc bệnh nặng, cao tầng trong quân đã hạ lệnh cấm không cho truyền ra.

Chính vì vậy, khi binh lính nghe nói Hoàng đế băng hà liền có một cảm giác không thật, quá đột ngột, không đoán trước, không có bất kỳ chuẩn bị tâm lý nào.

Khi từng mảnh vải trắng được phân phát đến trong tay của binh sĩ, lời đồn đã biến thành sự thực.

Hoàng đế Bệ hạ đã thật sự băng hà!

Đây chỉ là trong quân.

Khi tin tức giống như cơn lốc lan tràn ở trong cả Vân Quốc, một sự khủng hoảng rất lớn tràn ngập ra.

Các đại thần rất sầu não.

Hoàng đế Bệ hạ tử vong đột ngột, tuy đã lập di chiếu nhưng bây giờ Đại Hoàng tử và Nhị Hoàng tử đều không có mặt, nếu như tuyên đọc di chiếu thì làm sao giải quyết được mâu thuẫn giữa Đại Hoàng tử và Nhị Hoàng tử?

Cả Vân Quốc nhất định sẽ đại loạn.

Trong lúc khó xử, tâm tư các đại thần ủng hộ hai vị Hoàng tử lại bắt đầu dao động.

Bọn họ cố gắng hết sức giục Hoàng tử mình ủng hộ, đồng thời lại phải canh giữ di chiếu, chưa đến giờ phút cuối cùng thì kiên quyết không cho bất kỳ một người bên nào bảo quản, đề phòng gặp chuyện không may.

- Hỗn loạn, hỗn loạn rồi! Sau khi bệ hạ hôn mê rõ ràng đã phong tỏa tin tức, vì sao vừa băng hà thì dân chúng trong cả nước đều biết chứ?

Trước linh cữu, mấy lão nhân đi tới đi lui, cực kỳ bất an.

- Chỉ có Thương Quốc mới có năng lực này.

- Năng lực khống chế lòng dân của Thương Quốc có một không hai trong thiên hạ, cho dù là không có "Thời báo Đại Thương" trợ lực, mấy năm nay tạo ra một phương pháp truyền bá cũng hết sức lợi hại.

- Thương Quốc?

- Trong khoảng thời gian này, thật sự có đội buôn Thương Quốc hoạt động mạnh, vì bệ hạ bệnh nặng cũng không điều tra tỉ mỉ, bây giờ xem ra...

Các thần lo lắng buồn phiền, lấy Thừa tướng Bành Trạch Dương dẫn đầu, tất cả mọi người bắt đầu nghĩ lại.

Hình như vấn đề này càng làm cho người ta bất an hơn là di chiếu.

- Báo! Các vị đại nhân, thám báo báo lại, phía trước năm dặm phát hiện ra đội kỵ binh của Nhị Hoàng tử đang chạy nhanh đến đây.

Một tiểu tướng quân tới bẩm báo.

Đội kỵ binh của Nhị Hoàng tử?

Nhị Hoàng tử làm sao biết được?

Không phải đã phong tỏa tất cả tin tức sao?

Tất cả đại thần ở đây đều ngơ ngác nhìn nhau, nghi ngờ lẫn nhau.


Bạn cần đăng nhập để bình luận