Bất Hủ Đế Hoàng

Chương 487: Vân Quốc Đại Loạn

Chương 487: Vân Quốc Đại Loạn

=== oOo ===


Đương nhiên, một vài người ngoài sáng trong tối ủng hộ Nhị Hoàng tử lại vui mừng, kích động không thôi.

Hoàng tử chạy tới, chẳng khác nào bọn họ có người tâm phúc.

Hoàng tử muốn xem di chiếu, ai có thể không cho?

Càng vào lúc này, người xem di chiếu trước nhất định sẽ có ưu thế lớn hơn!

Khi mấy đại thần còn chưa đưa ra quyết định, người nương nhờ Nhị Hoàng tử lại cao hứng bừng bừng, phái người đi tới nghênh đón.

Lúc này, tâm lý của Thừa tướng Bành Trạch Dương chắc chắn là mâu thuẫn nhất.

Có câu vua nào triều thần nấy, hắn làm Thừa tướng là Thừa tướng của Hoàng đế Đại Hành, sau này tân quân lên ngôi, không ai biết hắn sẽ đi theo con đường nào.

Hắn làm Thừa tướng được sáu năm, còn xa mới làm đủ.

Hắn còn muốn làm thêm mấy năm nữa.

Ban đầu, trong triều có nhiều người nói Đại Hoàng tử kế vị, nhưng mấy năm trước, chẳng biết tại sao lại có tiếng ủng hộ Nhị Hoàng tử cùng với mấy vị Hoàng tử khác tham dự vào việc tranh giành vị trí Thái tử, khiến tình hình xuất hiện biến động.

Bên cạnh Đại Hoàng tử có một lượng lớn người ủng hộ, cũng có đủ người có năng lực, nếu như leo lên ngôi vị Hoàng đế, hắn làm sao có thể ngồi ở vị trí Thừa tướng nữa?

Chỉ có Nhị Hoàng tử đăng cơ, bên cạnh thiếu người, sau khi ngồi lên ngôi vị Hoàng đế thì hắn vẫn còn có cơ hội.

Trước đây, Hoàng đế mãi không quyết định lập Thái tử, hắn là Thừa tướng, bất luận là từ tâm tư của Hoàng đế hay nguy cơ đều không đứng thành hàng.

Nhưng bây giờ Hoàng đế đột nhiên băng hà, di chiếu bị mình bảo quản...

Trái tim Bành Trạch Dương đập thình thịch.

Lúc này, hắn gọi mấy đại thần còn lại tới.

Lần này, những người có thể theo Hoàng đế Bệ hạ ngự giá thân chinh đều là cận thần bên cạnh Hoàng đế, trừ Thừa tướng là hắn ra, còn có Cấm Vệ quân và nội quan, cũng có mấy lão nhân của Tông phủ.

Ở trong triều, những nội quan và lão nhân Tông phủ kia có lẽ không thể nói rõ điều gì, nhưng ở trên chuyện lập Thái tử lại có quyền phát biểu cực lớn.

- Nhị Hoàng tử đến, nhất định đã nhận được tin tức gì đó, phía sau tất nhiên có rất nhiều quân đội.

Bành Trạch Dương nói.

Mấy đồng liêu còn lại tán thành gật đầu, đồng thời nhìn nhau trao đổi ánh mắt.

Nhị Hoàng tử đột ngột chạy tới, mọi người lại không có thời gian quay về Hoàng Đô để tuyên bố di chiếu, chỉ hơn vạn Cấm Vệ quân sẽ không ngăn cản được Nhị Hoàng tử.

Nói cách khác, tính mạng của mọi người đều nằm ở trong tay của Nhị Hoàng tử.

Rất nhanh, Bành Trạch Dương đã nắm được tâm tình của mọi người, sau đó cho tất cả lui ra.

Sau gần nửa canh giờ, hành cung đã sáng đèn.

Nhị Hoàng tử Vân Câu cuối cùng cũng chạy tới.

Tất cả thần tử đều tập trung lại.

Không có ai biết, bên trong rốt cuộc có chuyện gì xảy ra.

Chỉ là có người nhìn thấy, khi Nhị Hoàng tử đi ra khỏi hành cung thì gương mặt tươi cười, thỏa thuê mãn nguyện.

Mấy đại thần phía sau đều hoảng sợ liên tục hành lễ.

Điều này thật thú vị...

Rất nhanh, vào ngày hôm sau, các đại thần mở niêm phong di chiếu ở hành cung, tuyên bố Nhị Hoàng tử là Thái tử, kế thừa vị trí Hoàng đế.

Sóng to gió lớn nổi lên!

Mọi người đều biết, trước khi Hoàng đế Bệ hạ băng hà đã triệu tập các đại thần lập tức trở về triều, sau đó sẽ tuyên bố di chiếu, làm như vậy là biện pháp ổn thỏa nhất.

Nhưng bây giờ còn cách tiền tuyến vài trăm dặm, tuyên đọc di chiếu có quá nhiều biến cố, cũng không an toàn.

Dù vậy, vẫn tuyên bố!

Tin tức vừa truyền ra, lập tức lan tràn trong cả Vân Quốc.

Đồng thời, Hoàng đế Vân Quốc chết cũng làm chấn động cả thiên hạ.

Sở Quốc giành được cơ hội kéo dài hơi tàn, các quốc gia còn lại luôn duy trì sự chú ý, chỉ cần thoáng có cơ hội, vừa nghe tin là có thể lập tức hành động.

Trong hoàng cung Thương Quốc, Dương Mộc là người bình tĩnh nhất.

Hắn vừa nhàn nhã uống trà, vừa nghe Đại Thống lĩnh Cẩm Y Vệ Dương Nhị Nha báo cáo.

Trong lòng hắn chẳng hề ngạc nhiên.

Tất cả đều nằm trong dự đoán!

Trên thực tế, từ giây phút Hoàng đế Vân Quốc nôn ra máu đó, hắn đã biết được kế hoạch vạch ra lâu nay đã thành.

Từ mấy năm trước, hắn đã quyết định phải nhằm vào Sở Quốc, coi đây là cửa đột phá, hắn cũng đã nghĩ đến một ngày kia, Vân Quốc có thể sẽ trở thành một uy hiếp.

Mà không để Vân Quốc quấy nhiễu vào thời điểm mấu chốt làm ảnh hưởng tới bố trí của Thương Quốc, hắn quyết định ra tay với ứng cử viên vị trí Thái Tử của Vân Quốc.

Vì thế, hắn sớm đã vạch kế hoạch, bố trí rất nhiều gian tế lẻn vào Vân Quốc, chủ yếu bám vào bên cạnh Nhị Hoàng tử, một số ít thành công xâm nhập vào trong cung làm hoạn quan, có cơ hội tiếp xúc với Hoàng đế Vân Quốc.

Năm ngoái Vân Quốc hai lần đánh thắng Sở Quốc, hắn đã biết nên bắt đầu dùng ám kỳ.

Vì vậy, hắn bảo Nội thị âm thầm ẩn nấp hầu hạ Hoàng đế Vân Quốc chậm rãi hạ loại độc có hại cho sức khỏe mà Thái y Vân Quốc không thể phát hiện ra.

Trước khi có ngành hóa học ra đời, loại chất độc này là không điều chế ra được.

Càng về sau, Hoàng đế Vân Quốc nôn ra máu thật ra chính là dấu hiệu báo trước sẽ phát bệnh.

Tất cả đều do mật thám của Thương Quốc ngầm thao túng.

Theo lý thuyết, bên cạnh Hoàng đế của một nước có vô số cao thủ, người có thể hầu hạ Hoàng đế không ai không được lựa chọn tỉ mỉ, cũng không có khả năng để người ngoài tiếp cận được.

Nhưng nó là Vân Quốc.

Ở chín nước lớn trong thiên hạ hiện nay, có thể nói Vân Quốc là quốc gia trẻ trung nhất, nội tình nông cạn nhất. Bên cạnh Hoàng đế Vân Quốc còn chưa tập trung quá nhiều cao thủ, lại không có cao thủ tuyệt đỉnh giúp bồi dưỡng, cho nên Vân Quốc quật khởi mấy chục năm nay, trong nước thật sự không có cao thủ nào đáng nhắc tới.

Đây cũng là lý do vì sao Cẩm Y Vệ có thể xâm nhập vào hệ thống Vân Quốc, nhưng đối với Vân Quốc, Nguyễn Quốc và Ngụy Quốc lại bất lực, vẫn tự do ở vòng ngoài.

- Vân Quốc đã bắt đầu rối loạn rồi sao?

Dương Mộc hỏi một câu.

Dương Nhị Nha kinh ngạc gật đầu, đồng thời lấy từ trong người ra một lá thư, đưa cho Dương Mộc và nói:

- Tình thế có chút ngoài dự đoán của chúng ta, việc công bố di chiếu cũng không cần chúng ta thúc đẩy, Nhị Hoàng tử Vân Câu dựa theo thiết kế của chúng ta từng bước lọt vào trong vòng xoáy tranh giành ngai vài.

- Trong di chiếu của Hoàng đế Vân Quốc rốt cuộc là sắp xếp người nào làm Thái Tử?

- Hồi bẩm bệ hạ, là Đại Hoàng tử Vân Nghị.

- Cũng nằm trong dự đoán của chúng ta.

Dương Mộc gật đầu, hỏi:

- Nói vậy thì các ngươi đã sửa lại di chiếu?

- Không, chúng thần cho rằng có sửa di chiếu cũng vô dụng. Dưới tình huống lúc đó, chỉ cần Nhị Hoàng tử Vân Câu chạy tới trước, có di chiếu hay không cũng không quan trọng lắm.

Dương Nhị Nha đáp lại.

Dương Mộc cũng có thể hiểu được. So với nói đó là âm mưu của Thương Quốc, còn không bằng nói là Thương Quốc đang thúc đẩy.

Ở trên vài thời cơ then chốt, vẫn là thần tử Vân Quốc không an phận, ở phía sau trực tiếp phát huy tác dụng.

Như vậy cũng tốt, Cẩm Y Vệ không cần lộ diện, cũng sẽ không khiến cho các nước cảnh giác.

- Còn lại sẽ để Cẩm Y vệ và Bộ Ngoại giao các ngươi làm việc tiếp, chắc chắn phải làm cho Vân Quốc rơi vào trong nội loạn!

Dương Mộc căn dặn xong lại tiếp tục phơi nắng.

Thật ra không phải hắn lười nhác, mà trong khoảng thời gian này, hắn cảm giác mình sắp đột phá.


Bạn cần đăng nhập để bình luận