Bất Hủ Đế Hoàng

Chương 488: Đầu Hàng Thương Quốc

Chương 488: Đầu Hàng Thương Quốc

=== oOo ===


Đúng vậy, chính là đột phá!

Những năm gần đây, ngoại trừ tâm pháp "Trường Xuân Công" thì hắn hoàn toàn không biết gì cả.

Nhưng hết lần này tới lần khác lại vô cùng lười biếng, ba ngày bắt cá hai ngày phơi lưới, chỉ vào buổi tối mới đặc biệt vận chuyển công pháp, làm cho thân thể hắn khỏe mạnh cường tráng, thậm chí có dấu hiệu đột phá.

Điều này làm cho hắn rất hưng phấn.

Bởi vì trải qua từng bước khám phá trong mấy năm qua, hắn đã thấy được hiệu quả thần kỳ của Trường Xuân Công.

Đặc biệt, đã là người ba mươi mấy tuổi, hắn vẫn cảm giác mình không khác với hai mươi tuổi.

Ngay cả Hoàng hậu và Diệu Hi tu luyện Tố Nữ Công, bao gồm cả Nặc phi và mười mấy tần phi khác, gương mặt chưa từng có thay đổi gì, vẫn uyển chuyển và mê người như vậy, năm tháng không để lại chút dấu vết nào trên người các nàng.

Bởi vậy, Dương Mộc rất có hứng thú với "Trường Xuân Công".

Ai không muốn vẫn luôn trẻ tuổi, ai không muốn vẫn luôn tinh lực tràn đầy?

Ngay cả dân chúng bình thường cũng muốn như vậy chứ đừng nói là một Hoàng đế như hắn.

Căn cứ vào suy nghĩ của Hoàng hậu, hắn sẽ đột phá kỳ trong mấy ngày tới.

Hơn nữa, loại đột phá này còn phải kết hợp với lao động, buổi tối cố gắng cày cấy, ban ngày lại phải cố gắng điều tức, coi như là một loại khuếch trương cực hạn cho cơ thể.

Cái gọi là điều tức dĩ nhiên chính là phơi nắng.

Có thể nói, Trường Xuân Công là công pháp lười biếng nhất trên thế giới này.

Hoặc là nói, nó chỉ là một bộ công pháp thái bổ.

Người tu luyện Tố Nữ Công cố gắng tu luyện, sau đó đưa thành quả tu luyện cho hắn hái đi, lại giống như một sếp lớn bóc lột dân chúng cùng khổ ở tầng đáy xã hội vậy.

Có lẽ không nên nó là Tố Nữ Công, nên gọi là giá y thần công mới đúng.

- Ah... tiếp theo chính là cảnh giới Thuế Phàm, sau đó phải cố gắng nhiều hơn, rất nhanh sẽ có thể băng tường vượt nóc, long tinh hổ mãnh.

Dương Mộc thì thầm một câu rồi tiếp tục nghiệp lớn tu luyện của mình.

...

Thay đổi bất ngờ, khó có thể phân biệt được.

Hoàng đế Vân Quốc đột nhiên ngã xuống, sau đó Nhị Hoàng tử Vân Câu của Vân Quốc bỗng nhiên đăng cơ xưng đế, làm cho tình hình trong triều Vân Quốc bỗng nhiên đại loạn.

Phần lớn mọi người đều nghi ngờ tính chân thực của di chiếu.

Các đại thần ủng hộ Đại Hoàng tử Vân Nghị, bất luận là chất vấn về tính chân thực của di chiếu hay là vì tự bảo vệ mình, đều nhanh chóng hình thành thế đối lập với Nhị Hoàng tử Vân Câu, không thừa nhận vị Hoàng đế này.

Trong thời gian ngắn ngủi, tình hình trong triều của Vân Quốc trở nên hỏng bét.

Trong khoảng thời gian này, quân đoàn Thanh Long và quân đoàn Chu Tước cùng làm một chuyện khiến người ta không hiểu nổi.

Đó là chuyện gì chứ?

Quân đoàn Thanh Long vòng qua Sở Thành, tiếp tục xuôi về phía nam, trực tiếp đóng quân ở bên bờ Đại Vận Hà.

Quân đoàn Chu Tước lại chuyển hướng tới tiền tuyến đại chiến giữa Sở Quốc và Vân Quốc, hô ứng với quân đội Vân Quốc đang bị kẹt giữa quân Sở.

Ban đầu, hơn hai mươi vạn đại quân Vân Quốc bị quân Sở bao vây chặt chẽ, trải qua một lần đảo ngược như vậy, tự nhiên biến thành quân Sở bị quân Vân Quốc và quân đội Thương Quốc kẹp ở giữa.

Cho dù Sở Quốc muốn điều binh từ trên chiến trường khác tới cũng không làm nổi.

Nghĩ xem, bây giờ Sở Quốc đã bị quân đội Thương Quốc cắt thành hai nửa, giữa Hoàng Đô và chiến trường biên giới phía đông, muốn điều binh qua biên giới là chuyện tuyệt đối không thể làm được.

Sở Quốc, nước lớn lâu đời đã lung lay sắp đổ, trở thành con dê đợi làm thịt.

Trong đó bao gồm cả thần dân Sở Quốc, ai nấy đều thấy được Sở Quốc ở trên tất cả chiến trường đã thua hết trận này tới trận khác, bây giờ ngay cả chiến trường phía đông xem như có thế lực ngang nhau cũng rơi vào đường cùng, không có cơ hội lật ngược tình hình.

Nguyễn Quốc vẫn do dự không quyết cuối cùng đã xuất binh, muốn chia một chén canh.

Nhưng chén canh này hơi nhỏ! Bởi vì từ hai tháng trước, quân Thương đã chiếm hết phần lớn khu vực ở phía bắc, nếu không phải suy nghĩ đến việc không thích hợp đắc tội Nguyễn Quốc, phải để lại một miếng cho nó, lúc này đã sớm chiếm lĩnh tất cả, phong tỏa đường nối giữa Nguyễn Quốc và Sở Quốc.

Cây đổ bầy khỉ tan, bỏ đá xuống giếng... Cũng có thể nói rõ tình cảnh khó khăn trước mắt của Sở Quốc.

Đương nhiên, điều này cũng không thể trách được.

Trước kia Sở Quốc đã làm không ít chuyện bá đạo và tàn ác.

Đặc biệt là tiêu diệt túc địch Ngô Quốc, mở rộng lãnh thổ trên quy mô lớn sau này, lại càng không coi ai ra gì.

Một quốc gia không có đồng minh như vậy, một khi gặp rủi ro, ai không muốn giẫm lên một cước, nhân cơ hội chia một chén súp chứ?

Hoàng đế Sở Quốc Hùng Vũ rất hoang mang.

Từ khi bắt đầu lên làm Hoàng đế, hắn chưa từng có một ngày yên ổn.

Bây giờ thì hay rồi, Sở Quốc đã giống như một tên béo phù phiếm, bình thường tất cả mọi người không dám chọc vào, nhưng một ngày nào đó bỗng nhiên sơ ý làm cơ thể cảm mạo, bị một tên tiểu đệ đá cho ngã lăn lên mặt đất.

Sau đó, một đám người chen chúc xông tới, đè xuống đất đánh tơi bời, dù thế nào cũng không bò dậy nổi.

Không có sức phản kháng thì bị đánh chết cũng là chuyện sớm hay muộn mà thôi.

Hùng Vũ gấp đến độ đi loạn trong cung điện.

Sở Quốc mạnh mẽ cuối cùng cũng bị dồn đến bước sắp mất nước.

Tòa nhà sắp đổ, không người nào có thể may mắn tránh khỏi.

Hắn làm Hoàng đế sẽ là người đầu tiên bị xử lý.

Lúc này, cách Sở Thành gần nhất cũng có thế mãnh liệt nhất chính là Thương Quốc.

Trước kia, Thương Quốc đối xử với Hoàng đế của mấy nước bị đánh bại đều hoàn toàn không nương tay, nổi tiếng nhất không ngoài Động Quốc, chỉ cần là người trong hoàng tộc, kẻ bị lăng trì, người bị chém ngang lưng, tên bị chém đầu, bất luận là nam tử trong hoàng tộc hay là nhà quan lại, ngoại trừ chết đi thì đều bị cung hình thành hoạn quan.

Nữ quyến cũng rất thê thảm, nghe nói ngoại trừ số ít được võ tướng Thương Quốc ưu ái, bị bắt vào trong phủ trở thành tiểu thiếp hoặc gia kỹ, số còn lại gần như đều bị đưa tới quân doanh, trở thành ca kỹ.

Nếu Sở Thành cuối cùng bị Thương Quốc công phá, như vậy có thể tưởng tượng được Hoàng tộc Sở Quốc sẽ có kết quả gì.

Hắn sợ hãi tới cực độ.

- Bệ hạ, thần có tội!

Khuất Đan quỳ trên mặt đất.

- Thừa Tướng nói vậy là có ý gì, mời nhanh nhanh đứng lên đi!

- Thần có tội!

- Trẫm tha cho khanh vô tội!

Trong lòng Hùng Vũ bối rối, vội nói:

- Quân thần hai người chúng ta đều đang trong hoạn nạn khó lường, Thừa tướng luôn miệng nói có tội, bảo trẫm nên làm thế nào cho phải?

- Thần thân là Thừa tướng lại không có sức xoay chuyển trời đất, bây giờ Sở Quốc rơi vào đường cùng, Khuất Đan tự cảm thấy thẹn với tổ tiên Đại Sở, thẹn với dân chúng cả nước! Thần có tội!

Vẻ mặt Hùng Vũ thả lỏng nói:

- Hóa ra là chuyện này, đại thế như vậy, Thừa tướng đã cố gắng hết sức rồi, sức lực của một người cũng không làm nên chuyện gì, cũng không cần phải tự trách.

Khuất Đan ngửa mặt lên trời thở dài:

- Ôi, Đại Sở...

- Thừa Tướng, Sở Quốc đã là nỏ mạnh hết đà, tuyệt đối không thể bảo toàn được, không biết bây giờ còn có đường lui nào không...

- Bệ hạ nói là bảo toàn tông miếu sao?

Hai mắt Hùng Vũ sáng lấp lánh, nói:

- Sở Quốc có thể chết, nhưng Hoàng tộc Đại Sở ta... Không biết có thể hay không giữ lại một chút... Có tiền lệ Tấn Quốc trước đó, Sở Quốc cũng không cần quá nhiều thành trì, chỉ hy vọng có thể có một nơi sống yên phận.

- Không có khả năng!

Khuất Đan nghiêm túc nói:

- Hình thức của các quốc gia trong thiên hạ ngày nay đã hoàn toàn khác hẳn, Sở Quốc không chống lại được, thiên hạ cũng không có nước nhỏ có thể yên ổn tồn tại. Cho dù Sở Quốc cắt nhường tất cả thành trì, chỉ để lại một tòa Sở Thành cũng không thể giữ được lâu dài. Nhưng mấy ngày qua thần đã suy nghĩ rất nhiều, nếu bệ hạ thật sự chỉ muốn bảo toàn hoàng tộc, như vậy thần ngược lại có một cách.

- Ồ? Vẫn mong Thừa tướng giải thích rõ ràng cho trẫm biết.

- Đầu hàng Thương Quốc.

- Đầu hàng Thương Quốc à? Vậy... vì sao lại là Thương Quốc?

Ánh mắt Hùng Vũ lóe lên, khi nhắc tới đề tài này, mặc dù hắn có chút xấu hổ nhưng rõ ràng tâm tình không quá mâu thuẫn.

Khuất Đan đoán ý qua lời nói và sắc mặt, trong lòng lập tức hiểu rõ, Hùng Vũ chắc đã sớm nghĩ tới việc lựa chọn đầu hàng này, có thể đang chuẩn bị thực hiện.

Vì vậy, hắn cũng sẽ không dây dưa nữa, dứt khoát hỏi:

- Bệ hạ cho rằng có thể đầu hàng Vân Quốc không?

- Không thể, Vân Quốc giống như Ngô Quốc ngày xưa, thật sự không để ý tới chuyện sống chết của chúng ta.

- Vậy Phạm Quốc thì sao?

- Đó chỉ là nước nhỏ mà thôi, bản thân khó bảo toàn, cho dù tham chút canh cũng sẽ bị các nước đố kỵ, không được lâu dài.

- Còn Mãng Quốc?

- Mãng Quốc cũng giống như Vân Quốc.

Khuất Đan thở dài một hơi nói:

- Vậy cũng chỉ có thể là lựa chọn một bên giữa Nguyễn Quốc và Thương Quốc. Nguyễn Quốc là nước lớn nhưng trong triều đình vẫn bất ổn, nếu bệ hạ hướng về phía Nguyễn Quốc sẽ khó tránh khỏi bị người ta lợi dụng, trở thành vật hi sinh. Nhưng nếu đầu hàng Thương Quốc lại khác, nếu như Đại Sở ta vong, Thương Quốc chính là cường quốc đệ nhất trong thiên hạ, sau này không phải không có khả năng thống nhất thiên hạ.

- Thừa Tướng nói lời ấy không sai.

- Còn có một điểm nữa, cũng là quan trọng nhất.

Khuất Đan dừng lại một lát mới trầm giọng nói tiếp:

- Ở trong nhiều cuộc chiến diệt quốc, Thương Quốc rất có quy củ, nếu như hiến quốc đầu hàng, Thương Quốc tất nhiên sẽ ban thưởng cho tước vị và lãnh địa, bệ hạ và hoàng tộc sẽ được đối xử tử tế.

- Thừa Tướng nói có lý.

Hùng Vũ nói xong, tim đập thình thịch.

Không sai, Thương Quốc mặc dù có ví dụ hành hạ hoàng tộc đến chết, nhưng đó là quốc gia không chịu xưng thần. Trái lại, những quốc gia đầu hàng thì cuối cùng đều thu được đãi ngộ không tồi, Hoàng đế Thịnh Quốc chính là một ví dụ tốt nhất.


Bạn cần đăng nhập để bình luận