Bất Hủ Đế Hoàng

Chương 489: Sở Quỳnh

Chương 489: Sở Quỳnh

=== oOo ===


Hùng Vũ trầm ngâm thật lâu, vẫn không dám hạ quyết định.

Thương Quốc thật sự có lệ cũ không hề giết kẻ đầu hàng, thu xếp ổn thoả tốt đẹp cho hoàng tộc của nước đầu hàng, nhưng Sở Quốc có khác nhau.

Bây giờ, Thái Thượng Hoàng Hùng Mẫn Nột còn bị Thương Quốc tạm giam, ai cũng không biết thái độ của Hoàng đế Thương Quốc đối xử với Sở Quốc thế nào.

Dù sao, không quan tâm có lệ cũ hay không, ở nơi hoàng quyền tập trung cao độ như Thương Quốc, cuối cùng vẫn được quyết định bởi thái độ của Hoàng đế Thương Quốc.

Nếu Hoàng đế có suy nghĩ muốn diệt sạch hoàng tộc Sở Quốc, như vậy hoàng tộc Sở Quốc tuyệt đối đừng mơ có thể may mắn sống sót.

Khuất Đan nhìn ra được nghi ngờ của Hùng Vũ, hỏi:

- Bệ hạ cho rằng thiên hạ hiện nay, Thương Quốc có thể lấy thúng úp voi không?

- Không thể!

Hùng Vũ kiên định lắc đầu, Thương Quốc quả thật rất mạnh, thông qua Đại Vận Hà, buôn bán và việc truyền bá văn hóa đã trở thành trung tâm của thiên hạ, cũng rất có thể che giấu thực lực kinh người.

Nhưng không thể phủ nhận, Thương Quốc thật sự không đến mức có thể không để ý tới tất cả các nước còn lại.

- Bệ hạ, thiên hạ ngày nay đã đến lúc mưu cầu mấu chốt, nếu như Đại Sở ta đầu hàng Thương Quốc, nhất định có thể làm cho thực lực của Thương Quốc tăng mạnh, trong thiên hạ chỉ còn lại có hai nước lớn là Nguyễn Quốc và Thương Quốc, hai nước mạnh tranh chấp, Nguyễn Quốc rất dễ dàng rơi vào thế hạ phong. Bây giờ Hoàng đế Thương Quốc đã hơn ba mươi tuổi, nếu có hùng tâm thống nhất thiên hạ thì tất nhiên phải làm gương để cho các quốc gia còn lại đứng vào hàng. Sau Sở Quốc ta, quốc gia còn lại mới dám đầu hàng Thương Quốc, ở trên con đường thống nhất thiên hạ, Thương Quốc liền có thể bớt không ít việc.

- Ý của khanh là, cho dù Thương Quốc chỉ làm dáng cho các quốc gia còn lại nhìn, cũng sẽ đối xử tử tế với trẫm à?

- Không sai! Ở Thương Quốc lưu truyền một câu tục ngữ, đó là ngàn vàng mua xương ngựa, bệ hạ chỉ có dấn thân vào một nước giỏi thu mua lòng người như vậy mới là cách ổn thỏa nhất.

Hùng Vũ nghe xong, vừa gật đầu vừa đi chậm rãi trong điện.

Đây là một quyết định rất lớn, liên quan đến tương lai của cả Sở Quốc, hoặc là nói liên quan đến tương lai của hoàng tộc cùng với quý tộc Sở Quốc.

Hắn làm Hoàng đế, rốt cuộc có thể tham sống sợ chết hay không, lại được quyết định bởi Hoàng đế Thương Quốc suy nghĩ như thế nào.

Đây là một quyết định quan trọng nhất trong đời hắn.

Sở Quốc không đầu hàng, quân đội Thương Quốc vẫn sẽ đánh, ngay cả cơ hội cầu hòa cũng không có.

Hắn không còn nhiều thời gian, đổi cách nói khác chính là trong tay không có quá nhiều chỗ dựa.

Đợi đến khi quân đội của các quốc gia từng bước chiếm lĩnh vùng trung bộ của Sở Quốc, Sở Quốc muốn đầu hàng cũng không có ý nghĩa gì nữa.

Lúc này, hắn dẫn đầu Sở Quốc đầu hàng quốc gia nào, như vậy quốc gia đó lại có thể nhận được phần lớn tài nguyên và lãnh thổ, sẽ dễ dàng hơn trong việc thống trị trung bộ Sở Quốc.

Trải qua suy nghĩ suốt một đêm, Hùng Vũ vẫn không thể hoàn toàn đưa ra quyết định.

Hắn càng không thể triệu tập thế gia quý tộc tới bàn bạc, bởi vì một khi thế gia quý tộc tham dự vào, như vậy mùi vị cũng lại thay đổi, ở giờ phút tìm đường lui này, thế gia quý tộc chỉ biết lo lắng cho gia tộc của mình, lợi ích của hoàng tộc, thậm chí an nguy sau này của Hoàng đế như hắn đều không quan trọng trong mắt bọn họ.

Đây cũng là nguyên nhân vì sao hắn chỉ thương lượng ý định đầu hàng với Khuất Đan.

Lại sau mấy ngày, hắn không có manh mối, do dự không ngừng thì sứ thần Thương Quốc đến.

Trong lòng Hùng Vũ lập tức bốc lên lửa lớn vạn trượng.

Lúc này, Thương Quốc còn phái ra sứ thần tới giao thiệp đã chứng tỏ điều gì?

Sở Quốc được cứu rồi!

Ôm tâm tình mười phần mong đợi, Hùng Vũ chưa kịp hỏi kỹ liền tiếp kiến sứ thần của Thương Quốc.

Nhưng chẳng bao lâu, hắn liền thất vọng.

Bởi vì trên người sứ thần này mặc áo giáp.

Rất rõ ràng đây là sứ giả trong quân.

Thân phận của hắn đương nhiên không thể so sánh được với sứ giả do triều đình Thương Quốc trực tiếp phái ra.

Điều này chứng tỏ Thương Quốc có tám chín phần không tính hòa, hoặc là nói tuyệt đối không phải tới cho Sở Quốc hắn một cơ hội, mà là tới truyền ra yêu cầu và mệnh lệnh cuối cùng.

Quả nhiên, Hùng Vũ phán đoán không sai.

Sứ thần này chính là tòng quân trong quân đoàn Thanh Long, tên là Sở Quỳnh.

Cái gọi tòng quân chính là một chức vụ bên cạnh Tướng quân, chịu trách nhiệm trù tính quân sự chung, là một chức quan nửa văn nửa võ.

- Ngoại thần Sở Quỳnh ra mắt Hoàng đế Sở Quốc.

Sở Quỳnh thản nhiên ôm quyền nhưng không nhìn ra bất kỳ cung kính nào, mấy tùy tùng bên cạnh hắn cũng có vẻ mặt tương tự, chỉ cúi người hành lễ chứ không quỳ xuống.

Tâm tư Hùng Vũ đang suy đoán mục đích của những người này, làm sao còn nhớ được những lễ tiết này. Thái giám bên cạnh và thị nữ cũng không dám thở mạnh, bởi vì ai cũng hiểu hoàn cảnh khó khăn của Sở Quốc trước mắt.

- Ngoại sứ đi đường xa đến, tất nhiên đã đặc biệt mệt mỏi, có cần... nghỉ ngơi một chút không?

Vẻ mặt Hùng Vũ ôn hoà, trong giọng nói đầy vẻ dè dặt.

- Bệ hạ quan tâm, ngoại thần đi trực tiếp từ đại doanh đến chỉ cách đây có trăm dặm, bây giờ tinh lực còn dư thừa.

Sở Quỳnh nói.

Hùng Vũ có chút xấu hổ. Cái gọi là đại doanh, chính là nơi quân đoàn Thanh Long dừng chân, lại ở cách Sở thành trăm dặm, những lời này chính là trắng trợn sỉ nhục Hoàng đế hắn.

Ý rất đơn giản, quân đội Thương Quốc chúng ta lại ở cách đô thành của Sở Quốc các ngươi trăm dặm, muốn tới thời gian thì tới, các ngươi lại không thể tránh được.

- Khẩu âm của quý sứ thật ra có chút giống với thần dân địa phương của Sở Quốc, nói vậy quý sứ hẳn có duyên với Sở Quốc ta.

Lúc này, Khuất Đan vẫn đứng ở bên cạnh lại đi ra hóa giải tình cảnh xấu hổ.

- Vị đại nhân này chắc hẳn là Thừa tướng Khuất Đan? Ta sớm đã nghe nói bệ hạ khen Khuất đại nhân là nhân tài trị quốc, hôm nay vừa gặp quả nhiên khí vũ bất phàm, không giống người thường.

Vẻ mặt Sở Quỳnh thoáng đỡ hơn, mỉm cười nói:

- Không sai, tại hạ vốn là người Sở Quốc.

- Ồ? Không ngờ lại có quan hệ sâu xa như vậy sao?

Hùng Vũ vừa nghe thì ánh mắt lập tức sáng lên, áp lực trong lòng cũng đột nhiên giảm bớt không ít.

Dù sao, hắn là Hoàng đế Sở Quốc, ở trước mặt thần dân Sở Quốc vẫn thầm cảm giác mình ưu việt hơn.

Hơn nữa, nếu sứ giả này từ Sở Quốc đi ra, ít nhiều gì cũng sẽ có chút tình cảm với Sở Quốc, sẽ có một chút cảm giác công nhận, nói chuyện cũng tiện hơn rất nhiều.

- Không biết lần này quý sứ đến đây, có từng về quê chưa? Thê nhi già trẻ trong nhà vẫn mạnh khỏe chứ.

Hùng Vũ bắt đầu tìm kiếm trọng tâm câu chuyện.

- Bệ hạ suy nghĩ nhiều rồi, ngoại thần tuy xuất thân Sở Quốc nhưng lại sinh ra ở một sơn thôn nghèo khó, chỉ có bản lĩnh làm một nông dân thành thật. Nhưng sau đó có một số lượng lớn quan sai vào thôn, tàn sát những người già yếu, thanh niên trai tráng cùng phụ nữ và trẻ em chúng ta đều bị bắt ép trở thành nô lệ bán đến Thương Quốc. Bệ hạ nói ngoại thần có từng quay về gặp thê nhi già trẻ, thử hỏi không giết sạch kẻ thù, ta còn mặt mũi nào trở lại lễ tế người thân?

- Lớn mật, là ai dám càn rỡ như vậy, tự nhiên tùy ý tàn sát dân chúng, làm ra hành vi cẩu thả như vậy?

Hùng Vũ vỗ bàn, giận tím mặt.

Hắn vốn có cho rằng thật vất vả có thể tạo ra chút quan hệ, tiếp theo đàm luận cũng có thể thuận tiện hơn, không ngờ được đối phương lại là một người đầy thù hận với đám quan lại Sở Quốc.

Hết lần này tới lần khác, người này vốn là dân chúng Sở Quốc là bị quan phủ xem thành nô lệ bán đến Thương Quốc!


Bạn cần đăng nhập để bình luận