Bất Hủ Đế Hoàng

Chương 491: Đừng Trách Là Không Báo Trước

Chương 491: Đừng Trách Là Không Báo Trước

=== oOo ===


Hùng Vũ nghe được những lời này của Sở Quỳnh thì giống như bị nhét một miếng giẻ rách vào trong miệng, phun ra nuốt vào đều không được.

Đây là một loại khinh thường rõ ràng.

Lại chờ ở Thiên điện, như vậy nói cách khác sẽ không chờ quá lâu.

Dựa theo tình hình chung thì sẽ không quá hai canh giờ.

Hai canh giờ, hắn có thể làm gì?

Triệu tập mấy vương gia và trưởng bối vào cung, cho dù là với tốc độ nhanh nhất cũng phải mất gần một canh giờ, hai canh giờ cũng không thảo luận ra được điều gì.

Hùng Vũ không ngờ được mình tùy tiện tìm một lý do, tự nhiên làm cho mình đâm lao phải theo lao.

Tiếp theo, Hùng Vũ cũng chỉ đành cho gọi mấy Vương gia.

Thật lòng, hắn cũng không muốn để cho đám người bảo thủ của Tông phủ tham dự vào, bởi vì những người này sống an nhàn sung sướng, cho dù bây giờ Sở Quốc đã tràn ngập nguy cơ nhưng mỗi ngày đều ca hát hằng đêm, không hề có cảm giác gấp gáp.

Những người này không biết tình hình thiên hạ thế nào, cũng không biết Sở Quốc trước mắt đang đối mặt với cảnh khốn cùng ra sao, chỉ một mực đi tranh thủ lợi ích cho mình.

Cuối cùng, chọc giận sứ thần Thương Quốc thì cái gì cũng không chiếm được.

Sau một canh giờ, mấy vị Vương gia của Tông phủ nên đến đều đã đến đông đủ.

Sở Quốc không có vương khác họ, mà chia ra làm mấy bối phận.

Huynh đệ của Thái Thượng Hoàng Hùng Mẫn Nột có ba vị được phong Vương.

Cùng thế hệ của Hùng Vũ thì có hai vị.

Mặc dù mấy vị Vương gia còn lại là hoàng tộc nhưng lại không phải là trực hệ, chỉ là chi mạch thế tập đã cách tới mấy đời, chỉ có thể xem như là trưởng bối.

Tổng cộng tính ra thì có tám người.

Vừa nghe được Hùng Vũ nói muốn đầu hàng Thương Quốc, tám vị Vương gia đều biến sắc, liên tục lớn tiếng phản đối.

Hùng Vũ cũng rất bất đắc dĩ. Những người này đều là huyết mạch hoàng tộc, cho dù bình thường muốn động vào bất kỳ một người nào trong số bọn họ đều phải tốn tâm tư một chút, bây giờ tập trung bọn họ lại một chỗ thì hắn càng không thể đắc tội, không được sự ủng hộ của những người này, hắn sẽ nửa bước khó đi.

Hắn chỉ có thể cố chịu đựng, nói tình thế trước mắt Sở Quốc đang phải đối mặt cho các vị Vương gia nghe.

- Đại Sở ta đã lưu lạc tới tình cảnh như thế rồi sao?

- Trong quý phủ của bản vương còn có hai mươi mấy món đồ pha lê, lương thực rất nhiều, có thể giao cho triều đình tìm kiếm binh mã.

- Sở Quốc xưng hùng bốn trăm năm, thần dân ngàn vạn, còn có trăm vạn chiến binh, sao có thể lưu lạc tới hoàn cảnh như thế?

- Chỉ là Thương Quốc, một nước nhỏ lập quốc chưa tới năm mươi năm nhất thời đắc thế, lại vọng tưởng chiếm đoạt Đại Sở ta, buồn cười!

- Bệ hạ đừng nói lời đe doạ chúng thần, chỉ cần quân thần và dân chúng Sở Quốc ta nhất trí đối phó với bên ngoài, thì vẫn có khả năng xoay chuyển.

Mấy vị Vương gia bàn luận ầm ĩ.

Sở Quốc là của hoàng tộc Sở Quốc, cho dù quốc thổ có hơi lớn cũng vẫn còn là Sở Quốc, bọn họ vẫn là người thống trị phía trên, có thể tùy ý hưởng lạc. Đối với một đám người như vậy, nếu mất đi thân phận Vương gia thì chính là từ chỗ cao nhất rơi xuống đáy cốc, tất cả vinh hoa phú quý đều trở thành mây khói trong một sớm một chiều.

Bọn họ không thể tiếp nhận được cuộc sống ăn nhờ ở đậu.

Hùng Vũ cười thảm, quyên góp lương thực?

Lúc này mới nghĩ đến nên quyên góp lương thực sao?

Mở miệng ngậm miệng nói thần dân cả nước đồng lòng nhất trí đối phó với bên ngoài, nhưng có nhìn thấy được tình thế bên ngoài chưa?

Quân đội Thương Quốc vào thành, dân chúng toàn thành sẽ ra các đường lớn ngõ hẻm hoan nghênh, cho dù là những thành trì trung tâm của Sở Quốc bị quân đội Thương Quốc chiếm một thời gian ngắn cũng chậm rãi buông lỏng cảnh giác, hưởng thụ từng chính sách do quân Thương ban ra, cam tâm tình nguyện trở thành thần dân của Thương Quốc, thậm chí là giúp đỡ quân đội Thương Quốc tới đánh quân đội Sở Quốc.

Làm một người thống trị, đặc biệt là người được bồi dưỡng cho vị trí Thái tử như Hùng Vũ, từ nhỏ hắn đã hiểu rõ một đạo lý, cái gọi là lòng dân và tán đồng thân phận, ở trước mặt lợi ích lớn đều sẽ có ngày biến mất. Thương Quốc có thể cho dân chúng Sở Quốc thứ bọn họ cần nhất, như vậy dân chúng sẽ công nhận Thương Quốc.

Không có cách nào, vì thuyết phục mấy vị Vương gia, Hùng Vũ chỉ có thể nói rõ từng tình trạng tệ hại mà bây giờ Sở Quốc phải đối mặt cho bọn họ hiểu rõ.

- Thật sự không có cách nào bảo toàn được tông miếu Đại Sở ta sao?

Người nói là Hoài Vương, là người lớn tuổi nhất trong dòng họ hiện nay, cũng là một tộc lão có uy vọng, có sức ảnh hưởng lớn nhất trong dòng họ Hùng thị, cho dù là Hoàng đế cũng phải e ngại tầm ảnh hưởng của hắn, cho hắn mấy phần mặt mũi.

Hùng Vũ nhắm mắt lại, lắc đầu.

- Như vậy... nếu chúng ta nương nhờ Thương Quốc, hoàng tộc chúng ta... nên đi về đâu?

Hoài Vương tiếp tục hỏi.

Hùng Vũ hít sâu một hơi, hắn biết chỉ dựa vào mình với thân phận là một Hoàng đế thì không có cách nào giải quyết vấn đề này, chỉ có thể bất đắc dĩ nói:

- Sứ thần Thương Quốc đang ở Thiên điện, nếu các Vương gia không yên lòng có thể gọi hắn tiến vào trong bàn bạc.

Không bao lâu, Sở Quỳnh từ Thiên điện tiến vào rồi nhìn lướt qua trong đại điện một lượt, gật đầu nói:

- Các vị, xin hỏi các vị đã bàn bạc xong chưa?

- Quý sứ, nếu Sở Quốc ta bằng lòng đầu hàng Thương Quốc, có thể bảo đảm tước vị của chúng ta hay không?

Hoài Vương hỏi.

- Tước vị tới mức nào? Vương tước à?

Các vương liếc mắt nhìn nhau, bọn họ đương nhiên sẽ không cho rằng Thương Quốc sẽ trao tặng Vương tước cho bọn họ. Bởi vì trước mắt Thương Quốc không có Vương tước khác họ, cho dù là Vệ Trung Toàn nhiều năm lập chiến công cũng chẳng qua là một Công tước mà thôi, còn cách Vương tước một bước.

- Quý sứ, Hoàng đế Thương Quốc đã từng nói, sau khi quy thuận sẽ thu xếp cho Hoàng tộc Đại Sở chúng ta thế nào không?

Khuất Đan đúng lúc nói chen vào một câu.

- Hoàng đế Sở Quốc có thể phong Hầu tước, những người là Vương tước xuống làm Bá tước một sao, đám người quý tộc còn lại tối đa chỉ có thể là tước dân.

- Bá tước một sao? Tước dân?

Mấy vị Vương gia ngơ ngác nhìn nhau, cực kỳ bất mãn.

Căn cứ theo miêu tả của Hùng Vũ, Sở Quốc đã đến ranh giới diệt vong, dựa vào điều này bọn họ có thể suy nghĩ tới đường lui và khuất phục trước đại thế.

Nhưng làm Vương gia, nếu chỉ có Bá tước một sao thì có vẻ rất đáng buồn.

Bá tước một sao, đây chính là cấp bậc thấp nhất trong năm đẳng cấp Bá tước ở Thương Quốc.

Nói cách khác, đó chính là tầng dưới cùng trong quý tộc Thương Quốc.

Chỉ nói bây giờ, trong quân đội Thương Quốc có rất nhiều Vạn Nhân tướng là Bá tước, nếu những Vương gia bọn họ quy thuận Thương Quốc, vậy còn không bằng đám vũ phu kia sao.

Đơn giản là hoang đường!

Sở Quỳnh căn bản không quan tâm hắn nghĩ thế nào, chỉ thản nhiên ném lại một câu:

- Các vị cứ suy nghĩ cẩn thận, tại hạ phải đi về phục mệnh. Ba ngày sau quân đội Đại Thương ta sẽ bao vây tấn công Sở Thành, mong rằng các vị hãy trân trọng.

- Hừ!

- Chúng ta còn sợ uy hiếp sao?

- Nhanh chóng phái sứ thần đi Nguyễn Quốc, chúng ta bằng lòng cắt đất hòa thân, khẩn cầu Nguyễn Quốc phái binh giúp đỡ!

- Bệ hạ, tên này thật càn rỡ, thần đệ khuyên nên ban thưởng đình trượng, lập tức đách chết!

Đàm phán không đạt được mong muốn, ngoại trừ mấy lão Vương gia, những người khác đều nổi giận đùng đùng, dáng vẻ không chịu nổi sỉ nhục, đồng thời cũng có người cho rằng Sở Quỳnh quá mức càn rỡ, tuyên bố phải giết chết hắn.

- Hừ! Nếu hôm nay Sở Quỳnh ta thiếu nửa sợi lông, đừng nói Vương gia như các ngươi, ngay cả hoàng tộc Sở Quốc cũng sẽ vì thế mà phải trả giá đắt. Trước khi tới đây, Đại Nguyên soái đã đặc biệt căn dặn, các ngươi đừng trách là không báo trước!


Bạn cần đăng nhập để bình luận