Bất Hủ Đế Hoàng

Chương 494: Đều Chấp Nhận Đầu Hàng

Chương 494: Đều Chấp Nhận Đầu Hàng

=== oOo ===


Trước đó, trong Sở Thành vẫn truyền ra tin tức đại quân Thương Quốc sắp đánh đến.

Tuy điều đó khiến cho một số người khẩn trương, nhưng vẫn chưa đến tình trạng khủng hoảng.

Đặc biệt là thế gia và quý tộc, không có bao nhiêu cảm giác cấp bách.

Bởi vì ở trong ấn tượng của mọi người, Sở Quốc mạnh mẽ đủ để ứng phó mấy nước bao vây tấn công, trong lãnh thổ rộng lớn có vô số cửa ải lớn nhỏ, có phủ binh vô cùng khổng lồ. Cho dù tình hình tệ thế nào đi nữa, Sở Quốc ít nhất cũng có thể tổ chức đánh một trận lớn.

Trước kia, trong cuộc chiến giữa Sở Quốc và Ngô Quốc, bọn họ đã thấy không ít. Sở Quốc đã từng thua trận nhưng đến cuối cùng, Sở Quốc đều có thể vượt qua từng cửa ải khó khăn, đánh bại quân địch, chưa bao giờ có một đội quân nào có thể đi sâu vào đến trung tâm Sở Quốc.

Cho dù là đến tình trạng tệ nhất, ở đây dù sao cũng là Hoàng Đô của Sở Quốc, tối thiểu sẽ có đại quân cần vương chứ?

Cho nên tới nay, ở trong lòng thế gia quý tộc Sở Quốc, Sở Thành là một nơi hết sức an toàn.

Bắt đầu từ năm trước, quý tộc ở các nơi trong Sở Quốc bắt đầu chuyển tài sản đi. Nhưng bất luận thế nào, căn cơ đều ở trong Sở Thành, một ít gia tộc nhỏ không có năng lực chuyển tài sản ra nước khác, liền trắng trợn chuyển tài sản của gia tộc tới Sở Thành, coi như là cùng sống chết với Hoàng tộc.

Nhưng ngày hôm nay, đại quân vây thành đã cho bọn họ một cái tát mạnh.

Vì sao?

Trong cả Sở Thành, bất luận là hoàng tộc hay quý tộc trước đó đều không nhận được bất kỳ tin tức nào liên quan đến việc quân Thương vây thành.

Không kịp chuẩn bị!

Thậm chí, trốn cũng không kịp trốn!

Đây là điểm làm cho rất nhiều quý tộc bên trong thành căm tức nhất. Sở Thành không bảo vệ nổi cũng không sao, cùng lắm thì nhân lúc đại chiến chưa bắt đầu dẫn theo người trong gia tộc rời khỏi đây, rời xa mảnh đất thị phi này.

Nhưng bọn họ không có chút tin tức nào, khiến người ta trở tay không kịp, thành viên chủ yếu trong cả gia tộc đều bị vây khốn ở trong thành.

Đại quân cần vương đâu?

Cấm Vệ Quân?

Cho dù đúng như lời đồn đại, Sở Quốc đã bị quân đội Thương Quốc chặn ngang, đại quân cần vương không tập trung nổi, nhưng ngoài thành không phải vẫn có mấy vạn quân cần vương và hơn mười vạn Cấm Vệ Quân sao?

Tại sao không có một chút động tĩnh gì?

Đang có trò quỷ gì vậy?

Lẽ nào, mười mấy hai mươi vạn người của Cấm Vệ Quân và quân cần vương Quân đều bị quân đội Thương Quốc lặng lẽ giải quyết hết rồi?

Hoang đường!

Không có khả năng!

Đương nhiên, trong mắt những người Sở Quốc là chuyện không thể tin nổi, nhưng ở trong mắt quân Thương lại là đều vô cùng bình thường.

Cái này không thể trách được quân đội Sở Quốc phản ứng chậm, mà là tốc độ thuyền vận binh thật sự quá nhanh.

Nhanh đến mức Cấm Vệ Quân đóng quân ở ngoài thành nhận được tin tức thì đội thuyền đã đến nơi.

Trên thực tế, khi đội thuyền của quân Thương tiến lên, đại quân xuất phát, mật thám Sở Quốc đã cho người ra roi thúc ngựa, di chuyển mang tin tức tới Sở thành.

Nhưng mà, thành Thang Lương cách Sở Thành có hơn một trăm dặm, tốc độ của thuyền vận binh còn nhanh hơn ngựa!

Lại thêm trên đường đi những mật thám đó còn phải tránh mật thám do quân Thương bố trí, điều này cũng phải tốn không ít thời gian, cho nên đã bị đội thuyền ném lại phía sau.

Không thể tưởng tượng nổi!

Sở Quốc nằm mơ cũng không ngờ được, Đại Vận Hà mà trước đây quyết tâm rất lớn, bỏ ra rất nhiều nhân lực vật lực, cho dù tiếng kêu ca sôi trào cũng không tiếc để mở ra, còn chưa nhìn thấy được chỗ lợi nước lợi dân, đã trở thành độc dược giết mình chết trước!

Trong Hoàng cung Sở Quốc, vương công quý tộc tập trung, tất cả đều ủ rũ và hoảng loạn.

Hùng Vũ cũng ngồi trên long ỷ không yên, đứng lên đi qua đi lại, cực kỳ hoang mang.

Tám vị Vương gia cũng đứng ngồi không yên, ai nấy đều nhăn mặt không nói lời nào.

Ai có thể ngờ được, lời sứ thần Sở Quỳnh của Thương Quốc nói mấy ngày trước lại nhanh chóng ứng nghiệm như vậy.

Sở Quốc sao?

Thế nào mà trong một sớm một chiều, tình thế trở nên bết bát như thế, đến mức sắp mất nước rồi?

Sở Quốc mạnh mẽ trước kia đâu?

Hay là nói, mạnh mẽ trước kia cũng chỉ là biểu hiện giả dối?

Các gia chủ thế gia quý tộc đều không nói lời nào.

Từ năm đó, sức khỏe của lão Thừa Tướng Cổ Nghị vẫn không quá tốt, đang ngồi ở trên ghế thở hổn hển.

Quân Thương vây thành nguy cấp, nhìn số người vẫn không ngừng tăng thêm, ít cũng có tới mấy chục vạn, Sở Thành làm thế nào phòng thủ được?

Bọn họ không trông mong được gì vào đại quân cần vương các nơi, những người có khả năng chiến đấu đã sớm được điều tới biên cương, đội quân còn lại nằm rải rác, ở dưới tình huống như rắn mất đầu sẽ không thể tập trung lại được.

Hoàng Đô Sở Quốc đã bị dồn vào đường cùng rồi.

Quân Thương luôn nổi tiếng lấy chiến giới công thành, tuy trong và ngoài Sở Thành vẫn có gần hai mươi vạn đại quân, nhưng ở dưới tình huống không tập trung được, lại không có thống nhất phối hợp, rất khó làm được nội ứng ngoại hợp, đặc biệt bên trong thành chỉ có hơn năm vạn quân phòng thủ, lực lượng chênh lệch quá xa, căn bản không có một chút cơ hội chiến thắng nào.

- Bệ hạ, lẽ nào không còn cách nào nữa sao?

Hoài Vương vuốt chòm râu, thở dài nói.

- Trẫm... cách nào có thể dùng đều đã dùng rồi, nếu là ở biên cương thì dễ ứng phó, nhưng quân Thương đi sâu vào đến trung tâm, lại nắm giữ các con đường quan trọng nối liền nam bắc, từ một tháng trước đã không có tin tức của biên giới phía tây, chiếu lệnh cần vương cũng không phát ra được...

Hùng Vũ càng nói lại càng giận.

Ngôi vị Hoàng đế này tốt xấu cũng làm được mấy tháng, nhưng lại chưa từng có một ngày nào thư thái, đúng là quá uất ức.

Bây giờ, Sở Thành bị bao vây chặt chẽ, văn võ toàn triều không nghĩ ra được một cách đối phó!

Sở Quốc chỉ có một con đường mất nước.

- Bệ hạ, không bằng... đầu hàng đi...

Bỗng nhiên, một giọng nói rất khẽ vang vọng trong đại điện, giống như sét đánh giữa trời quang.

Yên lặng, yên lặng.

Yên lặng tới mức tĩnh mịch.

Bầu không khí kỳ lạ đến mức đáng sợ!

Đầu hàng!

Hai chữ này đã nói ra tiếng lòng của phần lớn mọi người ở đây.

Nhưng vào thời điểm mấu chốt này, Hoàng đế không nói muốn đầu hàng, ai dám nhắc tới hai chữ này?

Vì vậy, cho dù ở đây có rất nhiều đại quan, có rất nhiều gia chủ đại gia tộc, nhưng tất cả đều ngậm miệng không nói, không ai dám nói đầu hàng.

Bỗng nhiên có người nói ra hai chữ này đã làm cho rất nhiều người thở phào nhẹ nhõm.

Đầu hàng đồng nghĩa là có cơ hội sống.

Sở Quốc lưu lạc tới bước này đã không có bất kỳ khả năng nào khác, đầu hàng là cách tốt nhất để bo bo giữ mình.

Ánh mắt Hùng Vũ thoáng động, lại nhìn thấy một người trẻ tuổi ngồi ở chính giữa.

Vũ Vương!

Đây là hoàng đệ của hắn, cũng là một trong bát vương, mấy ngày hôm trước ở trong đại điện đối mặt với sỉ nhục của Sở Quỳnh, hắn cũng là người có phản ứng kịch liệt nhất, hơn nữa còn thỉnh cầu Hoàng đế lôi Sở Quỳnh ra chém đầu.

Không ngờ được, một người vô cùng mâu thuẫn với chuyện đầu hàng như vậy, sau khi nếm trải cảm giác tai họa sắp ập đến, tự nhiên đưa ra chuyện đầu hàng trước tiên.

Thật sự làm cho người ta bất ngờ.

Trong lòng Hùng Vũ thầm cười lạnh:

- Xem ra, trước kia trẫm có lòng muốn đầu hàng cũng không phải là vì trẫm nhu nhược, mà là thức thời, những vương công đại thần có thể tốt hơn chỗ nào chứ?

Áp lực trong lòng lập tức giảm bớt, trong lòng Hùng Vũ cũng dễ chịu hơn. Sau khi việc đầu hàng trở nên không mấy xấu hổ, hắn cũng không có gì ràng buộc nữa.

- Nếu đã vậy, trẫm sẽ phái người đi nói chuyện, cố gắng bảo toàn tông miếu của Đại Sở ta cùng lợi ích của các vị.

Hùng Vũ chậm rãi nói.


Bạn cần đăng nhập để bình luận