Bất Hủ Đế Hoàng

Chương 501: Tương Kế Tựu Kế

Chương 501: Tương Kế Tựu Kế

=== oOo ===


Quân đoàn Chu Tước rốt cuộc đang giở trò quỷ gì?

Mạnh Hỏa và các tướng lĩnh nghĩ mãi vẫn không hiểu được.

Khi cuộc đại chiến lập tức diễn ra, bất kỳ chi tiết nào cũng không thể bỏ qua. Nếu như quân đoàn Chu Tước đang giở âm mưu quỷ kế gì, một khi thuận lợi, không thể nghi ngờ sẽ là hậu quả rất thê thảm đối với cả Vân Quốc.

Mấy ngày sau, thám báo thăm dò được tin tức, quân đoàn Chu Tước phân ra một phần quân đội đi ra hai bên.

Mạnh Hỏa hết sức kinh ngạc.

Lẽ nào, quân đoàn Chu Tước đang thiếu lương thực?

Hay bọn họ tạm thời không vội tấn công?

Bởi vì mục đích quân đoàn Chu Tước làm như thế rất rõ ràng, hoặc là thu hoạch lương thảo, hoặc là muốn phá rối biên giới nơi hai quân đang đối chiến, tùy cơ tìm kiếm sơ hở.

Nhưng mà, thật sự Mạnh Hỏa không dám bỏ mặc quân đoàn Chu Tước như vậy.

Bởi vì, cho dù quân đoàn Chu Tước chỉ phân ra mười vạn đại quân đi làm chuyện khác, cũng là uy hiếp không nhỏ đối với hai tuyến phòng ngự của Vân Quốc. Nếu quả thật bị quân đoàn Chu Tước phá thủng một lỗ hổng, như vậy hậu quả có thể tính là tai họa.

Bởi vậy, ở dưới tình huống này, Mạnh Hỏa chỉ có thể ra lệnh cho cả tuyến phòng ngự, bao gồm quân phòng thủ trong các thành trì dọc đường đề phòng quân đoàn Chu Tước tập kích và đề phòng xảy ra rối loạn trong thành.

Nguyên nhân lớn nhất khiến hắn phải nhắc nhở các thành trì ở hậu phương đề phòng xảy ra rối loạn, chính là vì các tòa thành trì dọc tuyến phòng thủ cũng không phải là nơi ban đầu của Vân Quốc, mà là đất đai cướp đoạt được trong nửa năm qua.

So với Vân Quốc, dân chúng nhất định càng chờ mong Thương Quốc thống trị hơn.

Cộng thêm, Sở Quốc đã đầu hàng Thương Quốc, Thương Quốc không chỉ tiếp nhận quý tộc Sở Quốc, còn hứa hẹn cho quý tộc cũ của Sở Quốc rất nhiều lợi ích, thậm chí được giữ lại phần nhỏ tài sản, điều này vẫn tính là một đường lui không tệ đối với quân Sở di chuyển không cố định trong các thành trì. Nếu như nội ứng ngoại hợp kích động dân chúng gây sự, ở thời điểm quan trọng có khả năng tạo ra hậu quả cực kỳ nghiêm trọng.

Đối mặt với tình cảnh khó xử này, Phó tướng Tào Vô Thương đề nghị:

- Đại Tướng quân, không bằng chúng ta truyền ra lời đồn, nói dối là hậu phương có năm mươi vạn viện quân đang chạy tới, lấy chuyện này để ép quân đoàn Chu Tước phía đối diện?

Mạnh Hỏa nghe vậy, hai mắt sáng ngời, nhưng bất chợt lại cười gượng lắc đầu.

Nguyên nhân rất đơn giản, quân Thương có hệ thống tình báo vô cùng tốt, chỉ từ việc xếp gian tế ẩn nấp bên cạnh Hoàng đế Bệ hạ là có thể nhìn ra. Cho dù bọn họ truyền ra tin tức này, quân đoàn Chu Tước nhiều lắm chỉ hơi ngạc nhiên, cuối cùng vẫn có thể điều tra rõ ràng đây là một lời đồn.

- Không bằng lại tăng thêm trọng kỵ binh thì sao? Chúng ta gửi thư cho phía đối diện, tuyên bố trọng kỵ binh ở phía sau...

- Trọng kỵ binh? Ngươi điên rồi! Đây chính là Vân quốc... Ah... Ý của ngươi là…?

- Không sai, tuy trọng kỵ binh của chúng ta bây giờ ở phía sau, nhưng nếu như truyền ra một tin tức nói trọng kỵ binh sẽ chạy tới đây trong một thời gian ngắn, quân đoàn Chu Tước nhất định sẽ rất khủng hoảng. Cho dù có điều tra rõ đây là lời đồn, nhưng cũng xem như đã nói cho quân đoàn Chu Tước biết trọng kỵ binh còn chưa ở đây, chúng ta là đang kiêng kỵ quân Thương, do đó soạn ra cái cớ này. Như vậy, cũng có thể giảm bớt cảnh giác của Thương Quốc!

- Không sai, đây đúng là một cách rất tốt.

Mạnh Hỏa nghe vậy thì gật đầu không ngừng, đồng thời trao đổi ý kiến với mấy tướng lĩnh và mưu sĩ xung quanh, tất cả đều cho rằng cách này rất tốt.

Ít nhất, theo tình hình trước mắt thì thấy đó là một cách tốt nhất.

Mạnh Hỏa không nói nhiều hay kéo dài thời gian nữa, lúc này liền lấy giấy bút tới, dùng giọng điệu khuyên nhủ để viết một lá thư cho Hàn Đồng, yêu cầu người này lui lại, đồng thời trong thư nói quân thần Vân Quốc trên dưới một lòng, quyết tâm chống lại kẻ thù bên ngoài.

Cuối cùng, giọng điệu chợt thay đổi, lại kèm theo chút uy hiếp.

Ngày tiếp theo, Hàn Đồng vừa tỉnh lại, còn chưa kịp mặc áo giáp thì một thân vệ đã đưa thư của Mạnh Hỏa đến trong tay hắn.

- Mạnh Hỏa của Vân Quốc à?

Hàn Đồng có chút bất ngờ khi nhìn thấy phần ký tên trên lá thư.

Dù sao hai quân đang đánh nhau, Mạnh Hỏa là chủ soái một quân, lúc này lại gửi thư riêng cho hắn thì khó tránh khỏi có chút khác thường.

Hàn Đồng mặc quần áo chỉnh tề, ngồi ở ghế chủ soái mở lá thư ra, nghiêm túc xem.

Mà nội dung lá thư lại làm cho Hàn Đồng bất đắc dĩ phải cười gượng.

Đây không phải là nói bừa sao?

Cái gì mà nghĩ kỹ rồi hãy làm, lập tức lui quân, mọi người của Vân Quốc trên dưới đồng tâm hiệp lực, sức mạnh như thành đồng? Tất cả đều là lời nói nhảm!

Đơn giản chính là vì làm đệm cho một câu uy hiếp phía sau, nhắn nhủ một hiện trường giả là trọng kỵ binh Vân Quốc còn chưa tới chiến trường.

Cố ý!

Hàn Đồng cười bỏ qua, trong lòng trái lại cảm thấy thoải mái.

Trước đó, hắn vốn cho đại quân đóng quân ở đây chính là lo lắng trọng kỵ binh của Vân Quốc còn chưa tới, không bày bố cục tốt sẽ bị đánh bại.

Dựa theo lẽ thường, tốc độ hành quân của trọng kỵ binh vô cùng chậm rãi, dưới tình trạng lặn lội đường xa, thậm chí còn chậm hơn so với bộ binh hành quân gấp. Cho nên, vì để ổn thỏa, hắn đặc biệt cho đại quân dừng lại đóng quân, đồng thời phân ra hai cánh trái và phải, giả vờ như muốn đánh chiếm nơi khác.

Lá thư này của Mạnh Hỏa tới rất đúng lúc.

Đây chính là đang gián tiếp nói cho hắn biết, năm vạn trọng kỵ binh của Vân Quốc đã chuẩn bị sẵn sàng, chỉ chờ hắn tấn công.

- Ha ha... chắc mục đích lá thư này của hắn là khiến ta lo lắng, để cho ta e ngại trọng kỵ binh nên không dám tiếp tục kéo dài thời gian ở đây, ép ta chủ động xuất kích. Nói cách khác, hắn hy vọng dụ quân đoàn Chu Tước ta xuất kích... Ha ha, xem ra năm vạn trọng kỵ binh này đã sốt ruột liều chết rồi...

Lúc này, Hàn Đồng triệu tập các vị tướng lĩnh dưới quyền cùng đến lều chủ soái bàn chuyện.

- Ha ha ha, Mạnh Hỏa này thật thú vị.

Xem thư xong, Cố Phong Nam cười ha ha.

- Đúng là tự cho mình thông minh! Nếu có thể một đòn tổn thương nặng nề năm vạn trọng kỵ binh này, như vậy chúng ta cũng không phải đợi nữa.

Dương Hồng nói theo.

Hàn Đồng nói:

- Các ngươi nói không sai! Cho dù chúng ta có cách kiềm chế trọng kỵ binh, nhưng nếu không thể một đòn diệt chúng thì vẫn có hậu hoạn rất lớn. Chờ tiêu diệt xong năm vạn trọng kỵ binh này, đến lúc đó để xem Vân Quốc còn có chiêu gì nữa.

Mấy vị tướng lĩnh còn lại đều gật đầu tán thành.

Chiến tranh không phải là lao động, cũng không phải nhiều người sẽ thắng. Tuy trên mặt số lượng, quân đoàn Chu Tước chỉ có ba mươi vạn người, nhưng ba mươi vạn đại quân tập trung lại một chỗ chính là một lực lượng rất mạnh mẽ. Đợi tới lúc khí thế như chẻ tre, cho dù là trăm vạn đại quân cũng không thể địch lại.

Không đúng, phải nói là không có khả năng có trăm vạn đại quân.

Dựa vào năng lực của Vân Quốc, đại quân hiện nay cộng thêm binh lính mới chiêu mộ cũng có thể đạt gần trăm vạn đại quân, nhưng đây là quân đội trong cả nước, không có khả năng triệu tập tất cả đến tiền tuyến, càng không có khả năng tập trung vào một chiến trường.

Điều này khác với trước đây Động Quốc dốc hết quốc lực đánh một trận. Lúc đó Động Quốc cực kỳ hiếu chiến, gần sáu mươi vạn đại quân đều tập trung vào tiền tuyến, cho nên mới có chuyện Kỳ Lân quân đánh một trận vang danh thiên hạ.

Hàn Đồng đoán chừng, đối đầu trực tiếp trên chiến trường, nếu như quân đoàn Chu Tước gặp phải năm mươi vạn đại quân, thì đã là cấp bậc quyết chiến rồi.


Bạn cần đăng nhập để bình luận