Bất Hủ Đế Hoàng

Chương 504: Bố Chung Quy Vẫn Là Bố

Chương 504: Bố Chung Quy Vẫn Là Bố

=== oOo ===


Mở bức thư ra nhìn sơ qua mấy lần, Hàn Đồng liền ném bức thư sang một bên, cười nói:

- Mạnh Hỏa cũng thật là một người thú vị, nói rằng đánh lén không phải chính đạo, quân đoàn Chu Tước ta đường xa tới đây, chỉ biết giở âm mưu thủ đoạn, những nhận xét này thật đúng là buồn cười... Binh bất yếm trá, binh bất yếm trá đó! Chuyện binh đao qua năm tháng, trong lúc các nước phấn khởi tranh hùng, vào lúc sinh tử thù địch còn để ý những thứ này sao? Ngay cả Sở Quốc cũng bị chiến lược của Đại Thương ta đùa đến xoay quanh, bây giờ cũng đã diệt quốc rồi...

Phép khích tướng rất thô thiển...

Vô tình, Hàn Đồng rót cho mình một ly trà, ngân nga một khúc hát, trong đầu nghĩ nên bố trí như thế nào, làm sao áp dụng những phương pháp học được kia lên năm vạn trọng kỵ binh của đối phương.

Sau đó, hắn cho gọi toàn bộ tướng lĩnh còn ở trong doanh trại quân đoàn Chu Tước tới, bắt đầu sắp xếp và phân công.

Sáng sớm ngày thứ hai, quân đoàn Chu Tước hành động.

Hai mươi vạn đại quân lên đường hướng mũi kiếm vào đại quân Vân Quốc!

Cũng trong lúc đó, đại quân Vân Quốc liền nhận được tin tức. Đồng thời, hai đường đại quân mười vạn người lúc trước quân đoàn Chu Tước phân ra cũng bắt đầu khởi động.

Trong đại doanh Tiên Phong của quân Vân, lúc nhận được tin tức Mạnh Hỏa rất kích động, lập tức để năm vạn trọng kỵ binh ở hậu phương chuẩn bị, các quân cũng sẵn sàng phối hợp, nhất định phải ứng đối trong thời gian ngắn nhất. Một khi quân đoàn Chu Tước tiến vào cái túi bày ra hoặc lúc hai quân khai chiến, năm vạn trọng kỵ binh sẽ lập tức xông lên.

Một lúc lâu sau, mang theo âm thanh ầm ầm ầm nặng nề, cùng với tiếng lốc cốc của bánh xe chiến giới, từ phía xa cũng có thể cảm giác được một luồng sát khí đập vào mặt.

Khoáng đạt rộng rãi, nhìn không thấy bờ!

Toàn quân cùng hành động sao?

Mạnh Hỏa là người kích động nhất, đây là cách thức của một cuộc đại chiến mà hắn ngày đêm mong đợi. Có lẽ trong mắt quân đoàn Chu Tước, đây chẳng qua là một lần giao chiến, dò xét đối phương của hai bên. Nhưng trong lòng hắn, đây là trận quyết chiến.

Đơn giản mà nói, chính là trận chiến này, trọng kỵ binh sẽ đánh trọng thương quân đoàn Chu Tước, mặc dù người sau không muốn quyết chiến, cũng không thể khống chế được.

Trong lúc chờ đợi, hắn cảm giác một ngày giống như một năm.

- Ha ha... Đại Tướng quân thật là thần cơ diệu toán, quân đoàn Chu Tước quả nhiên trúng kế. Hôm nay thời tiết thích hợp, xem ra lần này chúng ta mười phần chắc chín.

- Sai!

Mạnh Hỏa cầm dây cương, nói:

- Là nắm chắc mười trên mười.

- Ha ha ha! Vẫn là Đại Tướng quân nói đúng! Trận chiến này, định phải phá vỡ huyền thoại bất bại của quân Thương, nhất định phải để các nước biết một chút về cái gì gọi là thực lực của đại quốc!

- Thương Quốc tự ăn ác quả, quá mức kiêu ngạo, thua dưới trang bị trọng kỵ binh do mình chế tạo cũng không oan uổng gì.

Sau trận chiến này, Vân Quốc chúng ta nhân cơ hội chiếm vùng lãnh thổ cũ của Sở Quốc, chân chính sánh vai với Nguyễn Quốc, lại thừa dịp tiêu diệt mấy nước nhỏ liền có thể độc bá Đông Nam, tranh một lần giang sơn tốt đẹp này.

- Đâu chỉ như vậy! Thương Quốc đã là kẻ thù của tất cả các nước, sáu nước hợp lực chinh phạt, nhất định sẽ trở thành Tấn Quốc kế tiếp. Những năm qua Thương Quốc thống trị quốc thổ rất có trật tự, nghe nói mỗi một châu quận đều cực kỳ sầm uất, đến lúc đó Vân Quốc chúng ta lại chia lấy một ít, nhất định làm cho quốc lực tăng nhiều, cái gọi là thiếu sót nội tình sẽ có thể nhanh chóng được đền bù!

- Ta có thể đại thắng về nước, nhất định sẽ có công lớn!

Bên cạnh, các tướng lãnh thảo luận có tiếng có sắc, tựa như đã thấy được cảnh quân đoàn Chu Tước thảm bại trước trọng kỵ binh, và dáng vẻ đắc thắng trở về nước.

Lúc chư tướng nghị luận, Mạnh Hỏa cau mày đánh giá quân đoàn Chu Tước đang cách rất xa.

Theo quan sát trước mắt, quân đoàn Chu Tước cách đại quân Vân Quốc còn ba bốn dặm, khí thế mặc dù lớn, nhưng như vậy cũng không dễ để dò xét. Trên mặt trận hình vẫn là hình thức đặc hữu của quân Thương, chiến xa liên nỏ đi trước mở đường, sau đó là lít nha lít nhít thuẫn mâu binh, tiếp đến mới là các loại chiến giới, hai bên trái phải của đại quân đều có hơn một vạn kỵ binh, trung quân chủ lực thì tất cả đều được trang bị hoàn hảo, trật tự đồng nhất.

Trận hình như vậy nếu so với quân đội hiện có của nhiều quốc gia, đúng là giống như thùng sắt, có vẻ không có sơ hở nào để tấn công.

Tào Vô Thương cười một chút, nói:

- Xem ra quân đoàn Chu Tước vẫn không đến nỗi quá mức tự kiêu, còn có một chút cẩn thận. Nhìn những chiếc máy bắn đá kia đi, phía trên đều là đạn lửa.

- Đại khái là kiêng dè quân ta nhân cơ hội tấn công, hoặc là phòng bị trọng kỵ binh... Chỉ có điều, phòng bị như vậy hữu dụng không? Quá muộn để rút lui rồi!

Nghĩ tới đây, Mạnh Hỏa nặng nề hừ một tiếng. Bởi vì theo quan điểm của hắn, Thương Quốc thật sự quá vô sỉ. Một năm trước, hai nước vẫn giữ quan hệ đồng minh nâng đỡ lẫn nhau, nhưng mà chẳng ai nghĩ tới, trong này còn ẩn chứa một âm mưu vô cùng lớn, Vân Quốc bởi vì sơ suất trong việc đề phòng, tiên đế rất có khả năng chết bởi âm mưu của Thương Quốc, sau đó lại khuấy lên nội chiến, khiến thực lực Vân Quốc đại tổn.

Nhưng hắn lại không thể vì vậy mà càu nhàu.

Dẫu sao, giữa các quốc gia vốn không hề có tình cảm gì có thể nói, tất cả đều lấy lợi ích làm chủ, cho dù là đồng minh cũng chỉ tạm thời có chung lợi ích, lợi dụng lẫn nhau mà thôi.

Hai quân giao chiến, nhất là trận đại chiến có một không hai liên quan đến quan vận mệnh hai quốc gia như vậy, căn bản không thể nói nhân nghĩa đạo đức. Thắng làm vua thua làm giặc, chỉ cần có thể thắng được cuộc chiến này, đâu để ý cái gì là nhân nghĩa đạo đức, quan tâm âm mưu quỷ kế gì đó?

Chỉ có người thắng, mới cần chú ý đến những thứ danh tiếng này.

Thậm chí đến cuối cùng, không ai quan tâm trong quá trình đó dùng đến thủ đoạn vô đạo đức nào, ngược lại sẽ cảm thấy đây là một loại dụng binh đầy trí tuệ, sẽ không có chút đồng cảm nào với người yếu.

Nếu ở trong quá khứ, có thể lúc này Mạnh Hỏa sẽ thừa dịp lúc quân đoàn Chu Tước còn chưa đứng vững chân, phái quân đội ra tấn công trước, đánh loạn trận hình của quân địch.

Nhưng mà bây giờ, hắn không thể làm như vậy.

Ngày hôm nay, bởi vì dưới quyền có năm vạn trọng kỵ binh, đồng thời hắn rất tin tưởng vào đạo quân này, cho nên hắn không ngại chờ thêm một chút. Dù sao, ảnh hưởng cũng không quá lớn, quân đoàn Chu Tước ngược lại sẽ vì vậy mà buông lỏng cảnh giác.

Đến khi đó, toàn bộ trọng kỵ binh xông lên chính là tai họa mà quân đoàn Chu Tước không thể không đối mặt.

Cùng lúc đó, ở nơi cách quân trận của Vân Quốc bốn dặm, sau khi hai mươi vạn đại quân đến chỗ này, đã nhanh chóng xếp hàng chỉnh tề.

Hai bên có kỵ binh yểm hộ, cũng sẵn sàng tấn công bất cứ lúc nào.

Hàn Đồng ngồi trên lưng ngựa, bốn phía có thân vệ và tướng lãnh lớn nhỏ vây quanh, uống một hớp nước lớn, lau khóe miệng rồi nói:

- Chậc chậc, Mạnh Hỏa này thật sự cho rằng, năm vạn trọng kỵ binh có thể ăn chắc chúng ta sao? Cơ hội tốt như vậy lại không phái người tấn công, cũng không bố trí bốn phía, thật sự cho là mình đã chắc thắng rồi à!

Nghe lời nói này, chư tướng ở bên cạnh hiểu ý cười một tiếng.

Lúc này, bọn họ mong đợi nhất là cảm giác thoải mái khi từng tên trọng kỵ binh một thua tại quân trận của mình.

Đã bao lâu quân đoàn Chu Tước chưa gặp phải loại chiến sự này rồi?

Lần trước, quân đoàn Thanh Long dùng một vạn trọng kỵ binh kết liễu mười vạn khinh kỵ binh của Sở Quốc.

Như vậy lần này, sẽ để cho quân đoàn Chu Tước tới kết liễu năm vạn trọng kỵ binh của Vân Quốc đi!

Trong đầu chúng tướng, không kìm hãm được nhớ lại lúc trước khi đi, bệ hạ nói đùa một câu: Bố của ngươi chung quy vẫn là bố của ngươi, vọng tưởng dùng trọng kỵ binh để phản chế quân Thương? Cứ nằm mơ đi!

Dịch; MBMH Translate


Bạn cần đăng nhập để bình luận