Bất Hủ Đế Hoàng

Chương 506: Va Chạm Kịch Liệt

Chương 506: Va Chạm Kịch Liệt

=== oOo ===


Trên thực tế, trên chiến trường của các quốc gia hiện nay, chiến xa đã vô cùng ít, đặc biệt là khi kỵ binh xuất hiện, càng tăng nhanh tốc độ chiến xa bị đào thải.

Nhưng Thương Quốc lại khác, chiến xa liên nỏ thay thế chiến xa truyền thống vẫn còn có xu thế phát triển.

Cho nên, trong chiến sự giữa các quốc gia và Thương Quốc dần dần phát hiện ra một quy luật, chiến xa liên nỏ càng nhiều lại càng đại biểu cho chiến lực quân địch, bởi vì đội chiến giới phân phối dựa theo mỗi đội vạn người, căn cứ chiến xa có thể suy đoán ra số người phía sau.

Tuy điều này không bảo đảm hoàn toàn chính xác, nhưng cũng chắc tới tám chín phần mười.

Nghe vậy, xung quanh có một tướng lĩnh ôm quyền bẩm báo:

- Bẩm tướng quân, nhìn ra có hơn tám trăm chiếc chiến xa liên nỏ, vừa rồi các tướng sĩ đã tuần tra ở gần đây, trong vòng phạm vi mười dặm không còn quân Chu Tước nào khác.

- Được!

Mạnh Hỏa vỗ tay cười, trong lòng vui sướng.

Năm vạn trọng kỵ binh rốt cuộc có uy lực gì, hắn đã tận mắt nhìn thấy, năng lực phòng ngự của áo giáp vô cùng mạnh mẽ, có thể nói là ngoài mười bước, mũi tên căn bản không có bao nhiêu lực sát thương. Cho dù là uy lực liên nỏ trên chiến xa lớn hơn một chút, nhưng cũng chỉ như vậy.

Cho dù cộng thêm máy bắn đá, quả cầu lửa các loại, cũng có thể tạo thành tổn thương cho cùng lắm là mấy nghìn trọng kỵ binh mà thôi.

Mấy nghìn trọng kỵ binh thương vong không tính là gì cả, bởi vì tiếp theo chính là thời điểm trọng kỵ binh thu gặt tính mạng của binh sĩ quân đoàn Chu Tước.

Đây là nguyên nhân Mạnh Hỏa vui mừng, coi như ăn được một viên thuốc an thần.

Lại thêm, nghe nói phạm vi mười dặm gần đây không có gì khác thường, chuyện này càng khiến cho hắn yên tâm hơn.

Một cảnh tượng đặc biệt kỳ lạ.

Hai bên khai chiến đều mang một loại thái độ nhất định sẽ thắng.

Nếu có người nhìn thấy biểu tình của tướng lĩnh hai bên, nhất định sẽ cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.

Nhưng sau khi thật sự hiểu rõ, lại càng thương hại đại quân Vân Quốc hơn.

Thân ở nơi hiểm yếu còn không tự biết, vẫn vọng tưởng dựa vào năm vạn trọng kỵ binh đánh thắng một trận chiến tranh!

Ai là thợ săn ai là con mồi, bọn họ vẫn còn không hiểu rõ.

Không biết kẻ địch đã bày ra thiên la địa võng, lại chờ đối phương ngã vào bên trong vòng vây.

Đáng tiếc, trên thế giới này không có nếu như. Đại chiến lập tức diễn ra, cho dù đại quân Vân Quốc nghi ngờ thì tên đã trên dây, cũng không thể không bắn ra.

Trong nháy mắt, đã qua một giờ.

Trong lúc đó bỗng nhiên Mạnh Hỏa ngẩng đầu lên, từ phía xa nhìn qua phương trận của quân đoàn Chu Tước rồi nhíu mày.

Trận hình đã sớm được hình thành, sao phía đối diện vẫn chậm trễ, không thấy nổi trống trận, không thấy thổi kèn lệnh, thậm chí ngay cả cờ lệnh cũng không vung lên, có chút kỳ lạ.

Chẳng lẽ quân đoàn Chu Tước đang trì hoãn thời gian sao?

Phải biết rằng, trình độ tinh nhuệ của quân đội Thương Quốc đã được thiên hạ biết tới. Quân đoàn Chu Tước làm một trong những quân đoàn lâu đời nhất Thương Quốc, về việc bày trận đã sớm dày công tu luyện, thậm chí còn có thể thay đổi trận pháp trong khoảng thời gian ngắn, những thứ này đều như một bữa ăn sáng.

Tại sao hôm nay lại kéo dài như vậy?

- Có phải quân đoàn Chu Tước có âm mưu gì hay không?

Mạnh Hỏa nhíu mày nói.

- Có phải... đang dò xét trọng kỵ binh của chúng ta hay không?

Tào Vô Thương ở bên cạnh phụ họa.

- Chắc là có nghi ngờ! Đại Tướng quân, mạt tướng mong ngài sớm quyết đoán, bằng không kéo dài thời gian nhất định sẽ bị quân địch nghi ngờ, từ trước đến nay không thể suy đoán quân đội Thương Quốc theo lẽ thường, chúng ta không thể bởi vì cái lợi nhất thời mà có lòng kiêu ngạo!

- Mạt tướng tán thành! Trận chiến này liên quan đến vận mệnh quốc gia, Vân Quốc chúng ta nhiều lần gặp kiếp nạn, đã không thể vẩy vùng nổi. Nếu chúng ta không cẩn thận thua trong tay ở quân đoàn Chu Tước, chủ lực Vân Quốc sẽ tổn hao hết, không có sức để tổ chức trận chiến cỡ lớn nào nữa.

Vẻ mặt Mạnh Hỏa nghiêm túc, khẽ gật đầu.

Gần như không do dự, Mạnh Hỏa vung tay lên, cho quan truyền lệnh nổi trống thổi kèn lệnh, tiên phát chế nhân.

Ô Ô...

Ô Ô...

Ầm ầm...

Ầm ầm...

Ở trong quân trận vang lên tiếng kèn lệnh đại biểu tấn công.

Theo kèn lệnh trang nghiêm hùng tráng và tiếng trống trận có tiết tấu nổi lên, Tào Vô Thương thúc ngựa trở về đại quân tiên phong, chỉ huy các quân trận dưới quyền, đạp bước chân chỉnh tề, từ từ tới gần quân đoàn Chu Tước cách đó mấy dặm.

Nhìn thấy quân đội Vân Quốc đã hành động, Hàn Đồng nhếch mép cười lạnh.

Soái lệnh đã sớm truyền ra, các quân thực hiện theo từng bước, không có bất kỳ qua loa nào, mỗi một trận địa sẵn sàng đón quân địch, chuẩn bị căn cứ vào bước chân quân địch tới gần để làm ra sách lược ứng phó bất kỳ lúc nào.

Mặc cho ngươi có khí thế hung hăng, ta vẫn sừng sững bất động!

Đại quân vừa di chuyển, khí thế lập tức liền khác.

Mạnh Hỏa tập trung tinh thần nhìn chằm chằm vào đại quân tiên phong. Hắn yên tâm về năng lực chỉ huy quân trận của Tào Vô Thương, nhưng hắn vẫn không dám thả lỏng cảnh giác.

Dù sao, đó là quân đoàn Chu Tước.

Là đội quân mà tướng soái bao nhiêu các quốc gia nằm mơ cũng muốn đánh bại. Một khi có thể đánh bại, chính là một chấn động mạnh đối với các quốc gia, không chỉ có thể nổi danh thiên hạ, hơn nữa còn có thể mượn trận này đoạt được mấy chục vạn đồ quân nhu, nguy cơ của Vân Quốc được hóa giải, kéo theo quân lực liên quan cũng có thể nâng cao một đoạn.

Chính vì vậy, cho dù trong lòng biết rõ có năm vạn trọng kỵ binh trợ giúp, nhưng lúc thật sự đến thời điểm giao chiến, trong lòng một đám tướng lĩnh Vân Quốc vẫn vô cùng khẩn trương, vô cùng nghiêm trọng.

Bịch bịch thịch...

Bịch bịch bịch...

Sau khi đại doanh tiên phong tiến lên, tiếp đó trung quân dưới sự chỉ huy của cờ lệnh và trống trận chậm rãi di chuyển.

Tiếng vó ngựa đứt quãng, nhưng thật ra là tiếng trọng kỵ binh di chuyển.

Lúc này cho dù là bị quân đoàn Chu Tước phát hiện ra trọng kỵ binh, Mạnh Hỏa cũng có lòng tin có thể đánh thắng trận này. Nhưng vì đạt được chiến quả lớn hơn nữa, hoặc là nói muốn nhìn thấy dáng vẻ quân đoàn Chu Tước trợn mắt há hốc mồm, cho nên hắn chỉ hạ lệnh trọng kỵ binh nấp ở phía sau gò núi chậm rãi di chuyển, như vậy mới không bị lộ vì âm thanh.

Cuối cùng, hai quân cách nhau chỉ có ba quãng mũi tên!

Trong giây lát, bầu không khí trên chiến trường đã khẩn trương hơn rất nhiều, người của hai phe đều nín thở, giống như đang chờ đợi giây phút hai quân xông lên va chạm vào nhau.

- Đội chiến giới, tấn công...

Bỗng nhiên, từ quân đoàn Chu Tước vang lên một giọng nói.

Bất chợt có đạn đá che trời lấp đất từ trong đại quân ném vào không trung.

Trong đại quân tiên phong của Vân Quốc, rất nhiều binh lính bị đạn đá đập trúng, tử thương vô số. Vừa rồi khí thế còn rất mạnh mẽ, quân trận chỉnh tề đồng nhất xung phong, bây giờ đã lập tức hỗn loạn.

Ba mũi tên...

Hai mũi tên...

Một mũi tên...

Đến khoảng cách một mũi tên, tất cả đại quân tiên phong đã tan rã, trên mặt đất có rất nhiều thi thể nằm la liệt.

Vẻ mặt Mạnh Hỏa rất khó coi. Tất cả đại doanh tiên phong có hơn ba vạn người, một lượt này xuống đã bị chết bảy tám phần.

Lần đầu đối mặt với quân đội Thương Quốc, không ngờ được chiến giới trong truyền thuyết lại mạnh như vậy.

Phía sau, những binh lính xếp hàng đầu cũng thấy lạnh cả người.

Bởi vì rất rõ ràng, chiến xa liên nỏ xếp hàng đầu trước mặt quân đoàn Chu Tước vẫn không có động tác.

Loại chiến xa đầy uy danh này, cho dù là ai cũng từng nghe nói tới uy lực của nó.

Nhưng thời gian không cho phép.

Va chạm kịch liệt hơn đã… bắt đầu!


Bạn cần đăng nhập để bình luận