Bất Hủ Đế Hoàng

Chương 507: Thảm Kịch

Chương 507: Thảm Kịch

=== oOo ===


Mấy vạn quân tiên phong, không ngờ khi cách quân địch khoảng cách một mũi tên đã không có cách nào hình thành sức chiến đấu.

Kết quả này làm cho tướng sĩ Vân Quốc phía sau tận mắt nhìn thấy được đều thấy lạnh cả người.

Vẻ mặt tướng sĩ hàng đầu tiên càng khó coi, thấp thỏm lo âu.

Bởi vì rất rõ ràng, tiếp theo sẽ tới lượt bọn họ ra sân.

Số phận mà bọn họ đối mặt đại khái sẽ không khác với nhóm người phía trước.

Tỉ lệ sống sót hết sức nhỏ nhoi.

Nhìn thấy quân tâm dao động, trong lòng Mạnh Hỏa hối hận không thôi.

Sớm biết vậy đã cho toàn quân xuất kích, cứ như thế khi đến trước trận của quân địch, ít nhất có thể giữ lại một phần lực lượng, sau đó đợi đến khi hai quân giao đấu với nhau, lúc tình hình chiến đấu giằng co lại thả trọng kỵ binh ra, sẽ thắng được trận chiến tranh này.

Phải mau chóng xuất kích!

Nhìn thấy đại quân tiên phong không ngừng sụp đổ, binh sĩ không ngừng chết trận, Mạnh Hỏa vung tay lên, ra hiệu phát động tổng tiến công.

Ô Ô...

Ô Ô...

Tiếng kèn lệnh vang lên, gần hai mươi vạn đại quân Vân Quốc phía sau đồng loạt hét lớn, trong miệng phát ra tiếng hò hét chẳng khác nào tiếng rít gào.

Giết...

Giết...

Giết...

Đây là đại quân Vân Quốc, cho dù yếu hơn so với quân đội Thương Quốc nhưng về sĩ khí chỉnh thể và mức độ cường hãn lại mạnh hơn Quân đội Sở Quốc một chút, bằng không cũng sẽ không trở thành nước lớn trong mấy chục năm ngắn ngủi.

Đáng tiếc, lần này nó đối mặt là quân đoàn Chu Tước.

Cố Phong Nam thúc ngựa đích thân tới trước trận, vung tay lên, lớn tiếng quát:

- Các huynh đệ quân đoàn Chu Tước, lấy ra khí thế của chúng ta!

Ác ác...

Giết...

Giết...

- Càng chiến càng mạnh, tận trung vì bệ hạ...

Giết...

Các binh sĩ quân đoàn Chu Tước vốn đã trận địa sẵn sàng đón quân địch, đột nhiên phát ra tiếng hò hét lại càng cường thế hơn đại quân Vân Quốc.

So với khí thế của đại quân Vân Quốc, quân đoàn Chu Tước rõ ràng trầm ổn rất nhiều, thậm chí hô lên khẩu hiệu của quân đoàn Chu Tước, trong đó để lộ ra một tự tin mười phần mạnh mẽ, là thiếu hụt trong khí thế của đại quân Vân Quốc.

Phân ra cao thấp!

Gần hai mươi vạn đại quân Vân Quốc trực tiếp xung phong về phía quân đoàn Chu Tước, trùng trùng điệp điệp giống như thủy triều, những binh lính xông đầu tiên đều giơ cao tấm khiên, nghênh đón mũi tên như gió táp mưa sa.

Hơn tám trăm chiếc chiến xa liên nỏ đồng thời phát động, uy lực vô cùng lớn.

Chỉ là mấy đợt mũi tên đã tạo thành tổn thất cực lớn cho đại quân Vân Quốc, tiếng kêu rên vang lên khắp nơi, nhưng rất nhanh đã bị nhấn chìm ở trong sóng triều.

Cuối cùng, hai quân đụng vào nhau!

Lúc này, không có âm mưu quỷ kế gì, cũng không có kỹ xảo đặc biệt gì, hai bên đều dựa vào huyết tính và niềm tin, liều mạng chém giết.

Ở giao giới giữa hai quân, cũng chính là một hàng chiến xa liên nỏ kia, dường như đã hóa thành cối xay thịt, chỉ mới mấy hơi thở đã có vô số binh lính bị chết.

Mặc dù loại cục diện này ở trong nhiều cuộc đại chiến mà quân đoàn Chu Tước đối mặt là rất bình thường, nhưng không thể phủ nhận, thật sự đã làm cho binh lính chiến xa thương vong vô cùng lớn.

Bất đắc dĩ, rất nhiều binh sĩ phải dùng tới bộ chiến pháp thứ hai.

Đó chính là lên xe chiến đấu!

Phải biết rằng, chiến xa liên nỏ là căn cứ theo chiến xa truyền thống, lại phối hợp với kỹ thuật sắt thép đặc biệt của Thương Quốc chế tạo thành. Nói như vậy, trên một chiếc chiến xa sẽ có ba tên chiến xa binh, bên cạnh lại có một đội mười người trợ giúp, vây quanh chiến xa chiến đấu, hai đội trên dưới chiến xa trợ giúp lẫn nhau, từ độ cao khác nhau để phân công công việc, phối hợp chặt chẽ, đạt được lực chiến đấu lớn nhất.

Nhưng có một tình huống đặc biệt, đó chính là khi hai phe địch ta đại chiến, bởi quy mô quá lớn, chiến xa binh ở hàng đầu nhất định sẽ đứng mũi chịu sào, tiến hành chém giết cùng quân địch phía trước. Cho nên vì để tránh cho thương vong quá lớn, trừ khi thế lực ngang nhau, bất chấp tất cả mọi giá đều phải giành chiến thắng, chiến xa binh phía dưới đều sẽ áp dụng chiến pháp thứ hai, cùng leo lên chiến xa, sau đó thả lưỡi dao bảo vệ chiến xa để đề phòng quân địch lên xe, sau đó cùng nhau hợp tác chiến đấu.

Cứ như vậy, tuy chiến quả đạt được sẽ nhỏ hơn một chút, nhưng giới hạn mức độ tổn thất xuống mức thấp xuống.

Xét từ một góc độ khác, cũng cố gắng hết sức bảo vệ chiến xa, vì chuẩn bị để đón trọng kỵ binh đợt tiếp theo.

Chiến xa binh đều leo lên chiến xa, giữa các chiến xa liên nỏ lại có khe hở lớn, đại quân Vân Quốc ùa lên, ở trong những tiếng chém giết vang trời lao vọt tới trận địa của đại quân.

Phía sau, trong từng đội nghìn người của quân đoàn Chu Tước, xuyên qua tuyến đường đã vạch trước, vượt qua trọng bộ binh, đến ngăn chặn quân đội Vân Quốc phía trước.

Có thể nhìn thấy giữa hai quân có chênh lệch đặc biệt rõ ràng.

Chủ yếu nhất là đến từ binh khí.

Mấy năm nay, Thương Quốc tuy chào bán một vài vũ khí cho các quốc gia, nhưng theo chiến lược thay đổi, sau khi quyết định sẽ dùng binh chiến đấu với các quốc gia thì đã giảm bớt xuất khẩu binh khí.

Theo thời gian thay đổi, binh khí mài mòn đổi mới, trong mấy năm đầu, các quốc gia nhận được binh khí thật ra đều gần như bị đào thải. Lại lấy Vân Quốc làm ví dụ, trong số binh lính cả nước có chưa đến một vạn người được sử dụng chiến đao do Thương Quốc sản xuất.

Cho tới bây giờ, binh khí tốt đều đang trong tay những quan quân cơ sở.

Cho nên nói, ở trong hơn hai mươi vạn đại quân Vân Quốc xung phong, tính toán số người sử dụng binh khí do Thương Quốc chế tạo, tối đa cũng chỉ khoảng hai ba nghìn người, ở trước nhân khẩu cực lớn thì gần như có thể không đáng nhắc tới.

Dựa vào trang bị và chiến pháp phối hợp, chiến đấu gần người đơn giản thô bạo lại là chiến thuật có hiệu quả nhất, quân đoàn Chu Tước rất nhanh đã chặn lại đại quân Vân Quốc xung phong, hai bên bắt đầu giao chiến.

Từ phía xa nhìn thấy cảnh tượng như vậy, cho dù trong lòng Mạnh Hỏa đã có dự đoán, nhưng lúc này vẻ mặt cũng có vẻ hơi khó coi.

Phải biết rằng, đại quân Vân Quốc dưới trướng hắn cũng không phải là đội quân yếu ớt gì.

Từ lần đầu đánh bại Sở Quốc, lại đến luân phiên nội chiến, đây chính là những người được rèn luyện trong những đợt chém giết, có thể nói là đã kinh nghiệm trải qua thử thách.

Nhưng không ngờ khi đối mặt quân đoàn Chu Tước lại có vẻ không còn chút sức lực nào, trong thời gian rất ngắn đã mất đi trạng thái xung phong, dần dần bị quân địch đàn áp khí thế, san bằng tình hình cuộc chiến.

Không cần nghĩ cũng biết, không bao lâu nữa, ở dưới tình huống không có gì ngoài ý muốn, hai mươi vạn quân đội dưới quyền của hắn nhất định sẽ hiện ra xu hướng suy tàn, sau đó gặp phải thất bại thảm hại.

Lúc này hắn cuối cùng cũng ý thức được, Thương Quốc có thể đánh bại Sở Quốc, làm cho Sở Quốc đầu hàng, đồng thời tấn công Vân Quốc hắn, cũng không giống phải dựa vào âm mưu quỷ kế, đột nhiên gây khó dễ như bên ngoài thường đồn đại, mà là quân đội Thương Quốc có năng lực này.

Thực lực của bản thân quân đội Thương Quốc đã cao hơn bọn họ.

Cái gọi là kế hoạch ám sát, kế hoạch gây nội loạn chẳng qua là dệt hoa trên gấm mà thôi.

Vừa nhìn như thế, loại bỏ phương pháp chiến đấu và tố chất binh lính ra, điểm yếu lớn nhất của quân đội Vân Quốc so với quân Sở không ngờ là trang bị vũ khí.

- Ài, cũng không biết Thương Quốc làm thế nào không ngừng phát minh ra cái mới, lẽ nào thật sự được ông trời giúp đỡ sao?

Mạnh Hỏa khẽ nhíu mày, trên mặt không khỏi hiện ra vẻ bất đắc dĩ.

Kẻ địch quá mạnh giống như một ngọn núi lớn nằm chắn trước mắt, không có cách nào lay động, khiến người ta chìm sâu vào trong đó, chỉ có sự tuyệt vọng vô hạn.

Bỗng nhiên hắn cắn răng, dường như đưa ra một quyết định đặc biệt khó khăn, hạ lệnh:

- Nỏ binh chuẩn bị, bắn một lượt trước trận!

Cái gọi là trước trận chính là nơi hai quân hỗn chiến.

Sở dĩ quyết định này vô cùng gian nan đối với Mạnh Hỏa là bởi vì, đây là một chiêu giết địch một nghìn tự tổn hại tám trăm. Hai quân đang hỗn chiến với nhau, tự nhiên là tấn công hết, bất luận là bên nào đều sẽ tổn thất vô cùng nghiêm trọng.

Nhưng vì chiến lược chỉnh thể, Mạnh Hỏa cũng không có cách nào. Nếu lúc này không thể áp chế quân địch, làm không tốt phía bên mình sẽ sụp đổ, để cho binh lính quân đoàn Chu Tước một lần nữa kết trận, như vậy lực sát thương của trọng kỵ binh sẽ nhỏ hơn rất nhiều.

- Bắn cung!

Theo một tiếng hô, quân lệnh được truyền ra.

Mũi tên đầy trời giống như châu chấu bay đến, lại giống như bão tố, lao về nơi hỗn chiến.

Một đợt mưa tên gột rửa...

Ở trong những tiếng leng keng vang rền, tướng sĩ hai bên đều có người thương vong.

Nhưng rất rõ ràng, thương vong bên đại quân Vân Quốc càng thêm lớn hơn.

Vì sao?

Bởi vì rất rõ ràng, tướng sĩ của quân đoàn Chu Tước là chiến đấu theo trận hình, trong tay rất nhiều người đều cầm lá chắn, khi mũi tên bắn tới sẽ có chỗ để trốn. Nhưng binh sĩ quân Vân xung phong sẽ không có mệnh tốt như vậy, do xung phong là chính, cho nên trong tay cầm tấm lá chắn cũng chỉ để ở trước người, phía sau lưng tất cả binh sĩ chỉ có thể mạnh mẽ đón lấy mưa tên.

- Ồ... tại sao kỵ binh hai bên quân đoàn Chu Tước không có chút phản ứng nào.

Mạnh Hỏa nhìn về phía xa, phát hiện ở hai bên của quân đoàn Chu Tước có ước chừng hai vạn kỵ binh, nhưng lại không có động tác gì.

Lẽ nào là có chỗ e ngại sao?

Trong lòng Mạnh Hỏa cảm thấy không thích hợp. Bởi vì trước khi trọng kỵ binh xuất hiện, khinh kỵ binh tuyệt đối là chủ lực trên chiến trường, bất luận là phân chia nhiễu loạn quân địch, hay là đánh lén và xung phong đều vô cùng mạnh mẽ, điểm này thu hút các quốc gia liều mạng phát triển kỵ binh. Nhưng từ sau khi trọng kỵ binh xuất hiện, địa vị của nó đã giảm xuống rất nhiều.

Nhưng không thể phủ nhận tầm quan trọng của khinh kỵ binh vẫn không thể thay thế.

Mạnh Hỏa vô cùng hi vọng quân đoàn Chu Tước có thể đưa hai vạn khinh kỵ binh tiến vào chiến trường. Cứ như vậy, chiến quả sau khi trọng kỵ binh tiến tới sẽ càng lớn hơn, hai vạn khinh kỵ binh ở trước mặt trọng kỵ binh căn bản không có bao nhiêu sức đánh trả, có thể chạy thoát một nửa cũng không tệ rồi.

Trước đây, một vạn kỵ binh của Thương Quốc đã đuổi hơn mười vạn khinh kỵ binh Sở Quốc chạy khắp nơi chính là một ví dụ.

Tuy có chút tiếc nuối nhưng Mạnh Hỏa không định đợi nữa, dù sao ngay cả hắn cũng không biết rõ quân địch lúc nào mới phái ra khinh kỵ binh tham gia vào cuộc chiến.

Nếu chẳng may vẫn không phái ra thì sao?

Lẽ nào, cứ chờ như vậy?

- Bắt đầu đi, ra lệnh cho trọng kỵ binh lập tức hành động.

Mạnh Hỏa căn dặn một tiếng.

- Vâng!

Sau khi nhận được mệnh lệnh, quan truyền lệnh lập tức thay đổi cờ lệnh, đồng thời phái ra một đội khinh kỵ binh đi đưa tin cho trọng kỵ binh.

Năm vạn trọng kỵ binh vốn đã chuẩn bị kỹ càng.

Sau khi lấy được mệnh lệnh của Mạnh Hỏa, bọn họ rất nhanh đã tăng tốc độ, bằng không lấy tốc độ và động tĩnh của bọn họ, sợ rằng quân địch vừa phát hiện ra manh mối không ổn sẽ lui quân, rất nhanh sẽ chạy trốn không còn bóng dáng.

Cứ như thế, ước chừng thời gian uống cạn nửa chén trà, năm vạn trọng kỵ binh cuối cùng từ phía sau gò núi xông ra.

- Mục tiêu, quân đoàn Chu Tước phía trước, toàn quân xuất kích!

Sau khi ra lệnh một tiếng, năm vạn trọng kỵ binh bắt đầu thúc ngựa phóng tới, sau đó tốc độ càng lúc càng nhanh, giống như mũi tên ở vào tư thế chuẩn bị bắn ra, lao về phía quân Chu Tước.

Không thể không nói, khí thế của bọn họ rất lớn.

Trước đây, một vạn trọng kỵ binh của quân Kỳ Lân xung phong, cũng đã làm cho đất rung núi chuyển, càng không phải nói đến năm vạn trọng kỵ binh bây giờ.

Trên thực tế, khi năm vạn trọng kỵ binh này bắt đầu chạy nhanh tới, cho dù là binh sĩ hai quân ở chiến trường cũng lập tức cảm giác được chấn động giống như động đất này.

- Đây là...

- m thanh gì vậy? Động đất à?

- Có chút quen thuộc...

- Trọng kỵ binh?!

Một vài binh sĩ quân đoàn Chu Tước không rõ, đang ngờ ngợ nhìn trọng kỵ binh từ phía sau gò núi lao tới, cho dù là binh lính có kinh nghiệm chiến trận, lúc này trên mặt cũng lộ ra vẻ kinh hãi.

Điều này cũng khó trách, dù sao chỉ có cao tầng hai bên biết chuyện trọng kỵ binh. Vì để tránh cho quân tâm dao động và để lộ tin tức, bọn họ còn đặc biệt tiến hành phong tỏa.

Cho dù là trong quân Chu Tước, cũng chỉ những người có sắp xếp liên quan tới trọng bộ binh mới biết được.

Binh sĩ hai bên đều biết rất rõ ràng về uy lực của trọng kỵ binh.

Trọng kỵ binh Vân Quốc đến, trong quân đoàn Chu Tước cũng khó tránh khỏi xuất hiện sự hoảng loạn.

Có lẽ bọn họ đã từng tự tin cho rằng, trên đời này chỉ có đói bụng và tử vong mới có thể đánh bại bọn họ. Quân đoàn Chu Tước là bách chiến bách thắng, nhưng hôm nay lúc đối mặt với trọng kỵ binh giống như thủy triều lao tới, trong lòng bọn họ cũng không khỏi khủng hoảng.

Mà trong đó có một ít binh lính tâm tư linh hoạt, lúc này cuối cùng ý thức được vì sao trước khi khai chiến, các tướng quân phải ra lệnh cho bọn họ lén lén lút lút đào đất đào hố.

Vì sao lại có một đám trọng bộ binh xếp hàng phía trước.

Vì sao lại sẽ có nhiều dây thừng để chắn chân ngựa như vậy.

Vì sao trên chiến xa liên nỏ có nhiều phục đao như vậy.

Hóa ra, tất cả đều chuẩn bị cho trọng kỵ binh!

- Rút lui!

Thấy trọng kỵ binh phía bên mình đến chiến trường, các tướng quân của quân Vân trên tiền tuyến đều ra lệnh, để tránh bị trọng kỵ binh xung phong ngộ thương.

Mà gần như đồng thời, mấy tướng lĩnh của quân đoàn Chu Tước cũng phát ra mệnh lệnh lui quân.

Lui quân?

Có kịp không?

Tại sao trước đó không làm đi?

Quân đoàn Chu Tước... Ha ha, thần thoại sắp tan biến!

Đứng ở quân trận phía xa, Mạnh Hỏa nhìn thấy bộ phận tiền quân của quân Chu Tước đánh chính diện có dấu hiệu quay đầu rút lui thì âm thầm cười lạnh, đồng thời trong lòng cảm thấy sảng khoái.

Trong lòng hắn có kích động cùng hưng phấn khó có thể che giấu.

Phần kích động và hưng phấn này là bởi vì hắn sắp tận mắt nhìn thấy cảnh tượng đồ sộ khi năm vạn trọng kỵ binh quét ngang chiến trường, cũng có thể là vì hắn hôm nay đã đánh bại đội quân bách chiến bách thắng trong truyền thuyết, trở thành đại anh hùng của Vân Quốc, lưu danh sử xanh.

Trong lòng kích động, gương mặt Mạnh Hỏa đỏ bừng, hai mắt sáng lên nhìn năm vạn trọng kỵ binh dần tiến tới gần quân đoàn Chu Tước.

Gần...

Gần rồi...

Sẽ lập tức gặp nhau!

Khi Mạnh Hỏa theo bản năng xiết chặt dây cương, đang mong đợi gót sắt của trọng kỵ binh giẫm nát tất cả quân Chu Tước phía xa.

Đột nhiên, cơ thể hắn run rẩy.

Vẻ mặt cứng đờ.

Hoàn toàn sửng sốt.

Bởi vì hắn nhìn thấy trọng kỵ binh bên phía mình ở trên chiến trường, không biết vì nguyên nhân gì lại tự nhiên ngã xuống đất, người ngã ngựa đổ giống như trúng tên, trọng kỵ binh phía sau muốn dừng nhưng lại bị trọng kỵ binh theo sát phía sau đẩy xuống đất...

Thảm kịch!

Máu chảy đầm đìa!

Sấm sét giữa trời quang!


Bạn cần đăng nhập để bình luận