Bất Hủ Đế Hoàng

Chương 510: Tháp Phòng Ngự?

Chương 510: Tháp Phòng Ngự?

=== oOo ===


Hàn Đồng thấy vậy, không khỏi hít sâu một hơi.

Ở dưới tình huống trang bị hai quân chênh lệch rất lớn, quân đội Vân Quốc có thể dựa vào một lực lượng liều mạng tiến thẳng không lùi, đánh ra một lỗ thủng ở trên vòng vây đã được thiết lập, điểm này đủ để nói rõ sự mạnh mẽ của nó.

- Xem ra, Vân Quốc có thể hai lần đánh bại Sở Quốc cũng không hoàn toàn dựa vào công lao của trọng kỵ binh.

Hàn Đồng phát hiện, hắn càng xem càng không hiểu Vân Quốc đã sắp bị mình càn quét này, đồng thời cũng càng lúc càng có hứng thú, tựa như một kiếm khách độc cô cầu bại đột nhiên gặp được một đối thủ có thể đỡ được ba chiêu của mình.

Lúc này, hắn lập tức phát ra soái lệnh, điều hai vạn kỵ binh ra chặn đường năm vạn binh lính đang vọt mạnh tới, đồng thời chỉ huy các quân các bộ thay đổi trận thế, cố gắng chặn lại lỗ thủng mới bị xé rách.

- Giết, giết sạch những tên chó Thương Quốc!

- Binh sĩ Vân quốc ta cũng không phải dễ trêu chọc!

- Báo thù cho các huynh đệ!

- Quá tốt rồi! Mọi người cùng nhau đột phá vòng vây!

Sau khi xé rách một lỗ thủng lớn, hơn mười vạn binh sĩ bị bao vây cùng năm vạn binh lính tiếp ứng tập hợp lại cùng một chỗ, sĩ khí của các tướng sĩ thoáng cái tăng vọt, trong vòng vây xuất hiện từng trung tâm nhỏ, phát ra từng tiếng hoan hô lớn.

Mắt thấy sĩ khí của đại quân Vân Quốc từ suy sụp lại tăng vọt, các tướng sĩ quân đoàn Chu Tước cũng có chút nóng nảy, từng mệnh lệnh và sắp xếp được chuyển xuống, trận hình cũng bắt đầu biến hóa.

Xét từ trên số lượng người, hai bên chênh lệch không bao nhiêu.

Vẻ mặt Hàn Đông trở nên rất nghiêm trọng, tuy trọng kỵ binh của quân địch tổn thất vô cùng lớn, nhưng binh sĩ bình thường tiêu hao vẫn còn ở một giới hạn bình thường, ít nhất vẫn có rất nhiều đội nghìn người vẫn duy trì được tổ chức.

Điều này đã nói rõ, bọn họ vẫn chưa đánh mất khả năng chiến đấu.

Nếu như quân đoàn Chu Tước dốc toàn lực, ngược lại có thể giết chết phần lớn quân địch ở đây. Nhưng nếu làm vậy thì chính là một kết quả cả hai bên đều chịu thiệt hại nặng nề, hai mươi vạn quân Chu Tước trên chiến trường này chắc hẳn cũng chỉ còn lại không tới một nửa.

Ở trong lòng Hàn Đồng, tính mạng của tướng sĩ quân Chu Tước còn đáng quý hơn những điều này nhiều.

Cũng không cần thiết phải tử chiến.

Chó cùng rứt giậu sẽ càng mãnh liệt. Bây giờ sĩ khí tăng vọt chỉ là nhất thời, đợi đến khi bọn họ thả lỏng xuống, sau khi chạy thoát sẽ không thể không đối mặt với sự thật bị đánh bại, sĩ khí tất nhiên sẽ giảm xuống.

Đến lúc đó, tướng sĩ tản mát ở trước mặt quân Chu Tước chính là con kiến, chỉ cần phái một ít quân đuổi tới sẽ có thể tùy tiện đè xuống đất nghiền nát.

- Truyền lệnh xuống, không cần liều chết đuổi theo, cứ đuổi rồi dừng, ép bọn họ đi về phía đông bắc.

Hàn Đồng nói.

Phía đông bắc?

Mấy mưu sĩ cùng vài tướng lĩnh bên cạnh có chút sửng sốt, sau đó liền hiểu rõ.

Quân đoàn Chu Tước tổng cộng có ba mươi vạn người.

Ở phía đông bắc và hướng đông nam phân tán mười vạn đại quân, đặc biệt là phía đông bắc còn có bảy vạn đại quân đang đợi.

Đuổi những tàn binh bại tướng kia đi về phía đông bắc, lại không phải là đang đuổi tận giết tuyệt sao?

Quả nhiên, soái lệnh của Hàn Đồng vừa ra, thế tấn công của quân đoàn Chu Tước thoáng chậm lại, không còn một mực công kích nữa, mà vừa bảo tồn lực lượng phía bên mình, đồng thời cố gắng ngăn chặn quân địch trong chốc lát, đánh lén dọc đường đi.

Điều này làm xuất hiện một cảnh tượng rất kỳ lạ, tựa như một bầu hồ lô, quân Chu Tước hình thành vòng vây là vỏ bầu hồ lô, mở ra một lỗ nhỏ ở một phương hướng, chính là miệng hồ lô.

Quân Vân Quốc lại giống như một bầu nước chậm rãi từ trong miệng hồ lô chảy ra ngoài.

Nếu Dương Mộc ở đây, nhất định sẽ cảm thấy rất quen thuộc.

Mẹ nó, đây không phải là trò chơi tháp phòng ngự bản thực tế sao?

Quân đoàn Chu Tước ngăn chặn ở trên một con đường duy nhất, sau đó những tướng sĩ Vân Quốc vừa cứng rắn chống đỡ vừa lùi lại.

Thật sự là bản tháp phòng ngự ngoài đời!

Một canh giờ qua đi, vòng vây không ngừng thu nhỏ lại, mãi đến sau cùng thì biến mất.

Cứ như vậy, đại quân Vân Quốc ở dưới tình huống nội ứng ngoại hợp đã phải trả cái giá thê thảm, cuối cùng mới thành công đột phá vòng vây.

Nhưng mà, số lượng người còn lại chưa đủ mười vạn.

Liên tiếp ba ngày, quân đoàn Chu Tước đều phái ra quân đội truy kích ở phía sau, dọc đường đi lưu lại rất nhiều thi thể quân đội Vân Quốc.

Cùng lúc đó, tin tức ba mươi vạn đại quân Vân Quốc bị đánh bại cũng lan truyền nhanh chóng. Lấy chiến trường làm trung tâm, chẳng mấy chốc đã khuếch tán ra ngoài.

Triều đình và bách tính Vân Quốc vô cùng kinh ngạc, quân thần suốt đêm tổ chức triều muộn, bàn bạc cách đối phó.

Cuối cùng, vẫn là quyết định triệu tập đại quân từ các nơi đến đây chặn đường.

Hàn Đồng lại đau đầu một hồi.

Bởi vì, dù sao Vân Quốc cũng là một nước lớn, nếu quyết định triệu tập đại quân thì có thể đạt đến mấy chục vạn.

Đau đầu một hồi, Hàn Đồng thương lượng với rất nhiều tướng sĩ, quyết định dùng cách cũ.

Cắt đứt đường lương thực!

Từ trên vị trí để phán đoán, chủ lực của quân Chu Tước vừa vặn ở giữa những bại quân chạy tán loạn và Vân Quốc. Nói cách khác, nếu những bại quân này muốn một lần nữa hình thành sức chiến đấu, thì nhất định phải không ngừng cung ứng lương thảo.

Nếu những phủ binh tạm thời được điều ra muốn tới biên giới cũng phải cần có lương thảo đi đầu.

Cắm ở trên con đường vận chuyển lương thảo, như vậy tiếp theo cũng chỉ phải ở chỗ này ôm cây đợi thỏ, chờ đợi đội ngũ vận chuyển lương thực của quân Vân là được.

Về phần phương thức ôm cây đợi thỏ, đương nhiên chính là mai phục.

- Tới rồi!

Ở trên con đường vận chuyển lương thực, một đội ngũ vận chuyển lương thực tối thiểu phải hơn một nghìn xe lương. Có khi là ngựa kéo xe, có khi thuần túy dựa vào sức người để kéo, hoặc là đẩy xe chứa đầy hàng hóa.

Về phần binh mã bảo vệ thì có khoảng năm trăm binh sĩ và mấy chục kỵ binh.

Ở trên gò núi nhìn trộm rất lâu, lặng lẽ đi theo đội ngũ vận chuyển lương thực này một đoạn, mãi đến khi nhìn thấy đội ngũ này dựng lều cỏ trước khi hoàng hôn, lúc này binh sĩ mai phục của quân Chu Tước mới theo đường cũ trở về, báo cáo rõ ràng tình huống này lên trên.

Cuối cùng, truyền đến tai Cốc Ích.

Căn cứ vào kinh nghiệm hành quân nhiều năm, hắn lập tức đoán được đây chỉ là một thủ đoạn thử dò xét của đội vận chuyển lương thực Vân Quốc.

Đội ngũ càng khổng lồ hơn vẫn ở phía sau!

Bọn họ muốn thông qua một đội vận chuyển lương thực này, để thử thăm dò xem đường vận chuyển có an toàn hay không.

Cốc Ích suy nghĩ một lát rồi quyết định thật nhanh, tối nay vòng qua đội vận chuyển lương thực đó, đi đánh lén đội ngũ vận chuyển lương thực phía sau.

Đây mới thực sự là bánh trái thơm ngon!

Nói vậy, có tiểu đội vận chuyển lương thực đi trước dò đường, đại đội vận chuyển lương thực phía sau sẽ bớt cảnh giác hơn.

Quả nhiên, hơn mười dặm phía sau, hắn tìm được đội vận chuyển lương thực như suy đoán kia.

- Ông trời ơi! Đây là bao nhiêu lương thực chứ!

Tất cả mọi người kể cả Cốc Ích đều khiếp sợ tới mức ngây người.

Từng dãy xe lương, từng nhóm dân phu, tất cả tập trung lại giống như một bộ lạc kéo dài không đứt!

Ít nhất, cũng đủ lương thực cho ba mươi vạn quân trong hai tháng!

Một số lượng lương thực lớn như vậy, lực lượng phòng thủ nhất định là vô cùng tốt, chỉ có ít người do Cốc Ích dẫn đến thì không thể nào giải quyết được. Vì vậy, hắn lập tức phái người thông báo với quân Chu Tước tuần tra gần đó, nói cho bọn họ biết tin tức đội ngũ vận chuyển lương thực Vân Quốc đã đến nơi này.

Vì vậy đêm đó, Cốc Ích lại tập trung hơn vạn đại quân, chuẩn bị tấn công bất kỳ lúc nào, cho đội vận chuyển lương thực này một đòn trí mạng!


Bạn cần đăng nhập để bình luận