Bất Hủ Đế Hoàng

Chương 512: Rút lui à?

Chương 512: Rút lui à?

=== oOo ===


Lẽ nào, hai mươi vạn đại quân tập trung một chỗ, chỉ có thể chết đói?

Chờ không được đến ngày đó!

Bất kể là Mạnh Hỏa hay Tào Vô Thương đều rất hiểu rõ một đạo lý, ở trong đội quân, đói và lời đồn còn đáng sợ hơn là chết.

Bởi vì, chém giết trên chiến trường sẽ khó tránh khỏi chuyện tử thương, trong quá trình chém giết là dựa vào niềm tin để chống đỡ, như vậy mới có thể chiến thắng được khủng hoảng. Cứ như vậy, các tướng sĩ thật ra nhìn cái chết rất thoáng, ở lâu trong quân đội, ở dưới ảnh hưởng chỉnh thể của hoàn cảnh, chết không phải đáng sợ nữa, tất cả mọi người thờ phụng đạo lý sống chết có số.

Nhưng nếu như các tướng sĩ đói bụng thì tình hình lại khác.

Trong quân đội có rất nhiều người thật ra cũng không phải được quan phủ chiêu mộ tới, mà là bởi vì không sống nổi, vào trong quân đội lăn lộn kiếm miếng cơm ăn, nếu không chừng lập công trên chiến trường thì còn có thể kiếm một chức quan nhỏ, hoặc là nói kiếm một khoản phần thưởng để sống yên ổn lúc tuổi già. Cho nên, khác với Thương Quốc, ở trong những quốc gia này, tham gia quân ngũ thật ra là một chuyện thấp kém.

Bản thân tham gia quân ngũ là để có thể ăn no, bây giờ không có cơm ăn làm sao có thể đi được?

Bình thường, khi trong quân đội thiếu lương thực sẽ giảm bớt lượng thức ăn mỗi ngày, từ đó sẽ sinh ra rối loạn, sẽ có người gây sự, đây gần như thành một quy luật.

Lúc này, nếu lại xuất hiện lời đồn nói lương thảo không đủ, sau này mọi người không có cơm ăn, vậy đồng nghĩa với đang nói cho mọi người biết, trận chiến này đã thua, ý chí của các binh sĩ sẽ bị sup sụp trong thời gian ngắn.

Lại lấy quân đội của Vân Quốc để nói, vốn có rất nhiều người không phải được sinh ra và lớn lên ở lãnh thổ Vân Quốc, quốc gia ban đầu của bọn họ bị Vân Quốc tấn công tiêu diệt, nhét vào nước mình, lúc này mới chiêu mộ bọn họ làm binh lính. Cho nên, niềm tin của họ vốn rất yếu, nếu không có cái ăn, ở dưới hoàn cảnh nhất định sẽ chết, niềm tin lại đổ vỡ, binh lính rất dễ dàng đào ngũ. Dù sao, đối với bọn họ, tham gia quân ngũ cho nước nào mà chẳng được.

Tào Vô Thương nhìn Mạnh Hỏa ốm yếu ngồi trên chiếu cỏ, thở dài một hơi, nói:

- Đại Tướng quân, việc cấp bách bây giờ là phải tìm ra biện pháp, chúng ta không thể ngồi chờ chết.

- Lương thảo trong quân, còn đủ... chống đỡ được mấy ngày nữa?

- Nếu ăn uống bình thường thì chỉ đủ sáu bảy ngày, nếu giảm bớt lượng thức ăn mỗi ngày, giết ngựa làm thức ăn thì miễn cưỡng đủ nửa tháng.

- Giết ngựa làm thức ăn sao... Đại quân ta đã sa sút tới bước này...

Mạnh Hỏa thì thầm, nước mắt chợt trào ra, sau đó chậm rãi nhắm mắt lại.

Trong lòng hắn rất bất đắc dĩ và bi thương.

Trước đây, Đại Hoàng tử Vân Nghị bị ám sát, hắn cũng không tuyệt vọng như thế.

Đến bây giờ, hắn vẫn có cảm giác như đang nằm mơ, dù thế nào cũng không thể hiểu được tại sao quân đội của mình lại đi đến bước đường này?

Thấy Mạnh Hỏa như vậy, Tào Vô Thương cũng không đành lòng, nhưng vẫn mở miệng hỏi:

- Đại Tướng quân, vậy bây giờ chúng ta...

Mạnh Hỏa mở mắt, thở dài một hơi rồi nói:

- Giết ngựa làm thức ăn thì không thể được. Thứ nhất, mặc dù đại quân ta thua nhưng kỵ binh vẫn có hơn tám nghìn, đây là một chiến lực vô cùng cường đại. Thứ hai, nếu làm cho không khí có vẻ vô cùng nghiêm trọng sẽ dẫn đến lòng quân đại loạn.

- Vậy... Quân ta tối đa chỉ có thể chống đỡ được mười ngày.

Tào Vô Thương chán nản nói.

- …!?

Mạnh Hỏa không nói gì, bây giờ hắn cũng nghĩ không ra được cách nào tốt hơn, muốn trong vòng mười ngày kiếm đến một khoản lương thảo là không có khả năng. Đánh thì không nổi, cướp lương thảo cũng không có khả năng, chỉ có thể nhịn đói tìm rau dại, xem có thể chống đỡ thêm mấy ngày không.

Đến lúc đó, xem còn có thể nghĩ được cách gì nữa không.

- Bằng không, chúng ta... rút lui?

Bỗng nhiên, Tào Vô Thương nói ra một câu.

Rút lui?

Bầu không khí lập tức có chút kỳ lạ.

Mạnh Hỏa ngẩng đầu, ánh mắt nhìn chằm chằm vào hắn, hai vị tướng soái nhìn nhau không nói gì.

Tào Vô Thương hình như nhìn ra điều gì, kiên định nói:

- Đại Tướng quân, chuyện không thể làm khác được, chiến tuyến quá dài, lương thảo trong nước khan hiếm, trong thời gian ngắn không có cách nào vận chuyển qua được. So với việc chiến bại rồi mất đất đai, còn không bằng bảo tồn thực lực, lui về thành trì phía sau...

- Nhưng... chắp tay nhường lại thành trì cực khổ mới đánh chiếm được. Ngươi bảo ta... Ngươi bảo ta... ài...

Mạnh Hỏa thoáng cái trở nên kích động, sau vài câu liên tiếp, giọng điệu trở nên yếu ớt.

Đúng vậy, một năm qua Vân Quốc tốn rất nhiều sức người sức của để đầu tư vào quân đội, có thể nói là dốc hết quốc lực vào cuộc chiến với Sở Quốc, trải qua tất cả mấy trăm trận chiến lớn nhỏ, lúc này mới đạt được thành tựu như hôm nay.

Đây cũng là một chiến dịch thắng lớn của Vân Quốc trong nhiều năm qua, mở rộng lãnh thổ ra rất nhiều, gần bằng một nửa Vân Quốc.

Mà những điều này đều là do những lão tướng bọn họ tốn rất nhiều tâm huyết mới đạt được.

Lại phải vứt bỏ dễ dàng như vậy...

Thứ nhất là không cam lòng, có lỗi với rất nhiều huynh đệ đã chết trận.

Thứ hai, ranh giới là căn bản của một nước, nếu như buông tha mấy thứ này, Vân Quốc sẽ mất đi một lần cơ hội quật khởi tốt nhất.

Thứ ba, những thành trì đã chiếm lĩnh sớm có quan viên Vân Quốc tiếp nhận, bị quý tộc chia cắt bảy tám phần, nếu hắn chắp tay nhường lại những địa bàn này, đám quý tộc trong nước kia có thể hiểu được sao?

Bọn họ nhất định sẽ giận dữ!

Mà Mạnh Hỏa làm một tướng lĩnh, mặc dù có thể trở thành tướng soái, chỉ huy đại quân tác chiến với quân đoàn Chu Tước, chẳng qua là một thủ đoạn của tân quân có tiếng mà không có miếng Vân Câu kia mà thôi.

Rút lui về phía sau, chỉ cần kẻ thù chính trị công kích, hắn hoàn toàn không có một đường lui nào, kết quả sẽ rất thê thảm.

- Đại Tướng quân, sau khi rút lui thì Vân quốc ta mới còn lực lượng để chiến đấu, kiên trì chờ biến đổi, chắc chắn sẽ có cơ hội lật ngược tình thế. Nhưng một khi mất đi đại quân chủ lực, ngay cả quốc gia cũng khó có thể bảo toàn!

Tào Vô Thương liền vội vàng khuyên nhủ.

Mạnh Hỏa trầm ngâm một lát, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía Tào Vô Thương, nhìn hắn với vẻ nghi ngờ:

- Ngươi sẽ không phải là... sợ chiến đấu chứ?

- Sợ chiến đấu? !

Tào Vô Thương bỗng tức giận, hét lớn:

- Tào Vô Thương ta dẫn binh đánh giặc hai mươi mấy năm, chưa từng biết sợ! Chỉ là không muốn nhìn các huynh đệ từng người một lần lượt ngã xuống, người sau tiến lên chịu chết, không muốn nhìn thấy giang sơn tươi đẹp do Tiên Đế để lại mất ở trong tay thế hệ chúng ta!

- Xin lỗi, ta không có ý gì đâu!

Mạnh Hỏa thở dài một hơi, lắc đầu không nói thêm gì nữa.

Nhưng trong lòng của hắn nói thầm.

Chỉ là một câu chất vấn không có gì đặc biệt, khi trong quân đội thảo luận chiến thuật thường sẽ đưa ra, những lời sợ chiến đấu đó không có gì đáng ngạc nhiên trong quân.

Lấy hiểu biết của hắn về Tào Vô Thương, đặt ở tình huống bình thường tuyệt đối sẽ không có phản ứng mãnh liệt như thế, ngày hôm nay bởi vì một câu chất vấn lại theo bản năng phản ứng như vậy, vừa vặn thể hiện ra biểu hiện khác thường.

Hắn rời tầm mắt, dùng khóe mắt quan sát, không ngờ phát hiện ở chân tóc trên trán Tào Vô Thương lấm tấm mồ hôi.

Chột dạ sao?

Trong lòng Mạnh Hỏa hiểu rõ, nhưng cũng không nói ra.

Bởi vì sợ chiến đấu cũng không phải là tội gì, chỉ cần Tào Vô Thương không chống lại quân lệnh, cho dù hắn là Đại Tướng quân cũng không quyền trách phạt Tào Vô Thương.

Mạnh Hỏa xua tay nói:

- Như vậy... để cho bản tướng suy nghĩ một lát. Truyền lệnh xuống, bảo tất cả Vạn Nhân tướng tới lều chủ soái nghị sự.

- Vâng, Đại Tướng quân nghỉ ngơi đi.

Tào Vô Thương chắp tay, sau đó bước nhanh ra khỏi lều chủ soái.


Bạn cần đăng nhập để bình luận