Bất Hủ Đế Hoàng

Chương 515: Tranh Luận

Chương 515: Tranh Luận

=== oOo ===


Hoàng Đế Vũ Quốc vừa nói câu nói này ra khỏi miệng, toàn bộ đại điện đều chấn kinh.

Thậm chí, còn không kịp phản ứng lại.

Quá đột nhiên!

Trước lúc này, không phải đã tổ chức triều hội, ước định cẩn thận rồi sao?

Trước tiên nhìn thành ý một chút, sau đó sẽ giao cho các đại thần đồng thời thảo luận, lúc này mới đưa ra quyết định.

Ngược lại, tuy rằng Vũ Quốc cần Thương Quốc, thế nhưng Thương Quốc bị các nước căm thù, lại càng cần Vũ Quốc hơn.

Nhưng vạn vạn không nghĩ tới, sau khi Hoàng đế Bệ hạ đọc được quốc thư, đã mở miệng đáp ứng ngay lập tức!

Chuyện này thực sự để chư vị đại thần không ứng phó kịp.

Cũng có một loại cảm giác bị xem thường.

Nếu ngài có thể một lời quyết đoán, vậy thì trước đây còn cần thương lượng với mọi người làm gì nữa?

Đây không phải là coi mọi người như khỉ làm xiếc hay sao?

Đương nhiên, chủ yếu nhất vẫn là cảm thấy không thoải mái đối với loại chuyên quyền độc đoán này của Hoàng Đế, làm tổn hại toàn bộ lợi ích của Vũ Quốc.

Lúc này, Hoàng Đế Vũ Quốc lại mở quốc thư, vừa xem vừa gật đầu, hứng thú dạt dào, không hề nhận ra tình huống khác thường của thần tử bên trong điện.

- Bệ hạ, thần có nghi hoặc, cho rằng không thích hợp lập tức quyết đoán.

Bỗng nhiên, một thần tử có vẻ già nua đứng lên, bái một cái rồi nói.

- Ồ? Đại Tư Mã có gì nghi hoặc, nói ra để trẫm nghe một chút.

Hoàng Đế Vũ Quốc cũng không chú ý tới vẻ khác thường của các thần tử, thậm chí ngay cả mí mắt cũng không nháy mấy lần, vẫn vui cười hớn hở đưa ánh mắt tập trung trên quốc thư.

- Bệ hạ thất thố!

Đại Tư Mã dừng một chút, lại bái một cái.

- Lần này Nghiêm đại nhân đi sứ, trên dưới Vũ Quốc chúng ta khoản đãi lễ ngộ rất đặc biệt, đây là chuyện bang giao quốc gia. Nhưng mà, việc kết minh không phải chuyện nhỏ, vì sao bệ hạ lại võ đoán như vậy.

- Võ đoán? Ta quyết đoán đại sự của Vũ Quốc, xưng là võ đoán thì cũng bình thường.

- …!!?

Chư thần hai mặt nhìn nhau, Hoàng đế Bệ hạ đang nói đùa sao?

Lại vào một trường hợp nghiêm túc như thế!

Đại Tư Mã rất bất đắc dĩ. Đối lập với các quốc gia còn lại, thật ra Vũ Quốc là quốc gia mà thế lực quý tộc rất phân tán, thế nhưng quân quyền cũng không phải rất tập trung. So với các quốc gia như Sở Quốc và Ngụy Quốc, thì chính trị Vũ Quốc trong sáng hơn nhiều.

Tại triều đường, chức quan cũng có chút không giống với các quốc gia còn lại, Vũ Quốc không chọn dùng chế độ Thừa Tướng, mà là hai loại kết hợp, Thừa Tướng và Đại Tư Mã kết hợp, hai người đặt ở cùng một chỗ, mỗi người quản lý chức vụ của mình. Thừa Tướng chỉ xử lý chủ yếu chính sự trong nước, phạm vi chức quyền nhỏ hơn nhiều.

So với đó, quyền hạn của Đại Tư Mã lại có chút lớn hơn trên một ít chuyện quốc gia đại sự, ví dụ như điều động quân đội, hoặc là các phương diện bang giao.

Nếu như đặt ở Thương Quốc, gần như chính là thân kiêm Thượng Thư Bộ Ngoại giao, Thượng Thư Binh Bộ, tiện thể thêm quyền lực của Thượng Thư Bộ Giám Sát.

Quyền lực, không thể bảo là không lớn.

Cũng giống vậy, Đại Tư Mã có trách nhiệm trên người, giống như cuộc nói chuyện ngày hôm nay, hắn vẫn luôn lên tinh thần, đang suy nghĩ làm sao tranh thủ lợi ích lớn nhất cho Vũ Quốc.

Đại Tư Mã cắn răng một cái rồi nói.

- Bệ hạ, thần cảm thấy việc này cần phải bàn lại, không thể dễ dàng quyết đoán.

- Hừm, nói không sai! Đại Tư Mã đã có nghi vấn, trẫm sẽ giải thích cho khanh. Lại đây, cho các khanh nhìn, trên quốc thư có nói tới việc hai nước kết minh, có thể để cho các khanh thỏa mãn hay không.

Nói xong, hắn để cho thái giám mang quốc thư xuống, đưa tới trong điện.

Đại Tư Mã cung kính tiếp nhận quốc thư, lật tờ đầu tiên lên xem thử.

Tờ thứ nhất...

Tờ thứ hai...

Tờ thứ ba...

Cũng giống như Hoàng đế Vũ Quốc, biểu hiện của Đại Tư Mã thay đổi rất nhanh chóng, cho dù công phu hàm dưỡng rất cao, không hề thất thố như Hoàng Đế Vũ Quốc, nhưng cũng càng ngày càng kích động.

Rốt cục, hắn ngửa đầu thở dài, vừa khép lại quốc thư vừa nói.

- Bệ hạ sáng suốt, lão thần khâm phục! Hai nước kết minh rất có lợi đối với đất nước, hữu ích với dân chúng.

Nhất thời, chư thần còn lại hai mặt nhìn nhau, càng thêm nghi hoặc.

Ngoài nghi hoặc ra còn có sự hiếu kỳ nồng nặc.

Trong phần quốc thư kia rốt cuộc là có hưa hẹn như thế nào, lại để cho vị Đại Tư Mã trải qua quá sóng to gió lớn cũng thất thố như thế!

Rất nhanh, quốc thư truyền tới trong tay một người khác.

Sau đó là người thứ ba.

Người thứ tư...

Bên trong điện vô cùng yên tĩnh.

Từ đầu tới cuối, đám người Nghiêm Hoa vẫn ngồi yên ở chỗ của mình, bưng rượu tinh tế thưởng thức, không nói một lời, vô cùng bình thản, có một loại tự tin tất cả đều nằm trong lòng bàn tay.

Trái lại, thần tử Vũ Quốc người sau còn kích động hơn so với người trước. Tuy bởi vì hoàn cảnh cảm hoá, không có một người hoan hô, thế nhưng sự khiếp sợ và vui sướng để lộ ra không thể che lấp đi được.

Điều này làm cho một số sử giả ngồi sau lưng Nghiêm Hoa khá buồn bực.

Kỳ thực nội dung cụ thể bên trong quốc thư, ngoại trừ mấy quan chức chủ chốt ra, những người còn lại cũng không biết trong đó viết cái gì.

Mặc dù bọn họ có lòng tin với Thương Quốc, thế nhưng cũng không biết, cuối cùng là Thương Quốc đã hứa hẹn những gì với Vũ quốc.

Phần quốc thư này sau khi truyền ra, hầu như đều là mấy người đồng thời tụ lại cùng nhau xem.

Các quan chức chủ yếu cũng đã xem xong.

- Quý quốc thật sự có thành ý như vậy sao?

Vào lúc này, Đại Tư Mã lại hỏi.

- Làm sao mới coi như thành ý?

Nghiêm Hoa hỏi lại một câu, giống như đã đoán được trước.

- Chuyện này...

Đại Tư Mã dừng một chút, nói.

- Sở Quốc tin sai Thương Quốc, đã bị diệt quốc. Vân Quốc tin sai Thương Quốc, liên tiếp chiến bại, đã tràn ngập nguy cơ. Thương Quốc như hổ sói, dối trá đáng ghét, cả thế gian đều biết.

- Ồ? Đại nhân lại nghĩ như vậy? Không biết có cao kiến gì, kính xin chỉ giáo.

Nghiêm Hoa nhàn nhạt hỏi ngược lại.

- Đây là sự thực, người trong thiên hạ đều biết. Thương Quốc nhiều năm ẩn nấp không phát, dã tâm to lớn. Vũ Quốc và Vân Quốc cũng như thế, xưa nay đều có giao hảo cùng Thương Quốc, thế nhưng trước mắt quý quốc phản bội minh ước, đột nhiên ra tay với Vân Quốc, khó chắc có một ngày quý quốc sẽ không ra tay với Vũ Quốc ta.

- Đây chính là cao kiến của Đại Tư Mã sao?

Nghiêm Hoa xì cười một tiếng, nói.

- Nếu như Đại Tư Mã chỉ có kiến thức như thế, vậy thì Vũ quốc cũng nên vong rồi.

- …!!?

Vũ Quốc, nên vong?

Các thần tử bên trong điện, mỗi một người đều mang vẻ mặt hết sức khó xử. Trong chính điện của quốc gia khác mà lại nói ra lời như thế, quả thực chính là tự làm mất mặt.

Nói một quốc gia nên vong?

Đây chính là nghịch lân của kẻ thống trị!

Then chốt là, cái người này lại không phải là thần tử của Vũ Quốc, mà chỉ là sứ thần Thương Quốc phái tới.

Mặc dù có không chịu được, Hoàng Đế mang lửa giận ngút trời, cũng không tốt chỉ trích.

Đại Tư Mã biến sắc mấy lần, rốt cục vẫn không thể nào nhịn được, quát to.

- Lớn mật, Vũ Quốc ta đang hưng vượng cường thịnh, ngươi lại dám rủa Vũ Quốc ta tiêu vong!

- Buồn cười! Một quốc gia có tồn tại hay không, là chuyện một người có thể quyết à! Nếu như Nghiêm mỗ có năng lực như thế, Vũ Quốc các người có thể sống tạm bợ đến ngày hôm nay được sao?

Nghiêm Hoa đối chọi gay gắt, không sợ chút nào.

Hai người tranh luận, nhất thời trở thành tiêu điểm bên trong cung điện.

Ngay cả Hoàng Đế Vũ Quốc, cũng đầy hứng thú xem náo nhiệt.

Sắc mặt Đại Tư Mã biến thành màu đen, trầm giọng nói.

- Nghiêm đại nhân, lần này ngươi đi sứ Vũ Quốc, chẳng lẽ là để nhục nhã quân thần Vũ Quốc ta sao.

- Cũng không phải, là Đại Tư Mã khiêu khích trước, Nghiêm mỗ mới bất đắc dĩ phản kích.

- Hưng suy của một quốc gia, không phải một ngoại thần như ngươi có thể quơ tay múa chân. Lẽ nào trước khi đi sứ, Hoàng Đế Thương Quốc không dạy ngươi chút lễ nghi ấy sao?

Đại Tư Mã Vũ Quốc không nhường chút nào.


Bạn cần đăng nhập để bình luận