Bất Hủ Đế Hoàng

Chương 518: Hỏa Dược?

Chương 518: Hỏa Dược?

=== oOo ===


Hai nước kết minh vô cùng nhanh chóng.

Tuy rằng một phần trong đó là do đạt được lợi ích lớn từ phía Thương Quốc, thế nhưng những nhu cầu cần thiết của Vũ Quốc cũng liên quan chặt chẽ không thể tách rời.

Chỉ trong một ngày liền có thể kết minh thành công, đây là chuyện hiếm có trong lịch sử ngoại giao.

Cố gắng càng nhanh càng tốt, đưa tin tức kết minh thành công về tới tân Thương thành.

Thời điểm Dương Mộc nghe được tin tức này, chính là lúc đang tưới hoa.

Hắn cũng không có một chút bất ngờ nào, thậm chí rất bình thản, không có nửa phần vui sướng.

Bởi vì, Thương Quốc đã đưa ra những điều kiện thực sự quá hậu đãi.

Hậu đãi đến mức căn bản Vũ Quốc chẳng thể từ chối được.

Mà Thương Quốc đánh đổi lượng tài nguyên lớn như vậy, chỉ là vì chôn xuống một quả bom.

Hắn muốn tạo cho Nguyễn Quốc và Ngụy Quốc một nỗi lo về sau, tại mọi thời khắc đều phải đề phòng Vũ Quốc, thậm chí thật sự có một ngày như vậy, quả bom này sẽ bỗng nhiên nổ tung, giáng cho Nguyễn Quốc và Ngụy Quốc một đòn đau.

- Vũ Quốc còn đưa ra yêu cầu gì?

- Không có, quân thần Vũ Quốc cảm thấy hết sức hài lòng đối với đãi ngộ từ Thương Quốc ta, cũng vô cùng tình nguyện kết minh.

- Khẩu vị của nước nhỏ, chính là như vậy.

Dương Mộc tiếp tục tưới hoa.

- Có điều, Hoàng đế Vũ Quốc đưa ra chuyện trao đổi hạt nhân, đề nghị hai nước trao đổi Thái Tử.

- Nghiêm Hoa xử lý thế nào?

Dương Mộc tưới hoa chậm lại một chút, hỏi.

- Thượng Thư đại nhân thẳng thừng từ chối, đồng thời mạnh mẽ dừng hẳn việc đàm phán kết minh. Cuối cùng Vũ Quốc không tiếp tục bàn đến việc đó nữa, lập tức ký kết minh ước trong ngày, tuyên bố chiếu cáo ra toàn thiên hạ.

- Hừ, một Vũ Quốc nho nhỏ lại dám mang lòng tham quá mức. Thái tử Thương Quốc ta thân phận tôn quý cỡ nào, chỉ là tiểu quốc cũng dám đề xuất trao đổi? Đi gọi Khổng Thượng Hiền tới đây.

- Vâng!

Một lúc sau, Khổng Thượng Hiền đến.

- Hôm nay, sáu nước có động tác gì không?

- Bẩm Bệ hạ, sáu nước đã thương nghị, dường như đang tạm dừng ở bước xuất binh.

Khổng Thượng Hiền nói xong, lấy ra một phần công văn từ trong ngực:

- Đây là báo cáo về các nội dung chính, các quốc gia đều có hành động điều binh khiển tướng, xu hướng ép thẳng tới biên giới Đại Thương ta. Dự tính không lâu sau đó, sẽ lập tức xảy ra ma sát.

- Cửa khẩu biên giới đã bố trí kỹ càng rồi chứ?

- Binh Bộ đã triển khai đầy đủ, lực lượng quân dự bị cũng đang trong quá trình tăng cường. Bằng vào sức mạnh của Thương Quốc ta, thủ giữ cửa ải chủ yếu cũng không khó. Mặt khác, chính là quân đoàn Chu Tước đang đại chiến với Vân Quốc, trước mắt có một chút trì trệ không tiến.

- Không vấn đề gì, dù sao cũng là bản thổ Vân Quốc, bọn họ vốn có kinh nghiệm chiến đấu lâu năm với Sở Quốc, vùng biên quan bền chắc một chút cũng rất bình thường. Báo cho quân đoàn Thanh Long nắm chặt công tác điều binh, sau khi xử lý ổn thỏa việc ở đất Sở, lại chỉ huy tiến vào từ phía Đông, khiến cho Vân Quốc không có bất kỳ khoảng trống nào.

Dương Mộc vừa nói, Khổng Thượng Hiền ở bên cạnh gật đầu.

Đúng là như vậy, thực lực của quân đoàn Thanh Long có thể nói là đã tăng mạnh, sau khi trải qua một trận chiến với Sở Quốc.

Đầu tiên, về mặt nhân số đã tăng mạnh thêm một phần ba, thuyền vận binh đưa tới ba mươi vạn quân, cộng thêm quân khởi nghĩa bản địa Sở Quốc quy thuận, đã đạt đến hơn chín mươi vạn quân.

Tuy rằng, trong này đa số quân khởi nghĩa đều lưu lại trấn thủ khắp các thành trì. Thế nhưng nói tóm lại, binh sĩ có thể chinh chiến vẫn có hơn sáu mươi vạn quân.

Tiếp đó, chính là sức chiến đấu của binh sĩ.

Trải qua nhiều năm không phải chinh chiến đánh trận, những binh lính mới trong quân đoàn Thanh Long, thông qua trận chiến tranh này đều được rèn luyện mài giũa.

Lại nói về ba mươi vạn lính mới được di chuyển bằng thuyền vận binh kia, trên căn bản mỗi một binh sĩ đều tiếp nhận qua máu tanh gột rửa, hoàn thành một lần lột xác.

Chỉ cần điều ba mươi vạn binh hỗ trợ quân đoàn Chu Tước, Vân Quốc còn lấy cái gì để chống lại?

- Về mặt hậu cần thì thế nào rồi?

- Bẩm báo bệ hạ, bên phía Hộ Bộ đã lập tức bắt tay vào chuẩn bị việc này từ lúc trời vừa sáng. Dựa theo tính toán lượng quân lương hiện giờ, có thể đủ cung cấp lương thảo cho ba năm rưỡi.

- Ba năm rưỡi?

Dương Mộc không phải kinh ngạc vì cảm thấy quãng thời gian ba năm rưỡi rất lâu. Trên thực tế, trải qua những năm này, Thương Quốc thông qua ngoại thương đã dự trữ lượng lớn vật tư chiến lược, đặc biệt là hạng mục lương thảo này, hắn tin tưởng sau khi khai chiến, trong vòng ba năm giá cả lương thực trong nước sẽ không tăng mạnh.

Nhưng đúng là con số "Ba năm rưỡi" trong miệng Khổng Thượng Hiền, khiến cho hắn hơi kinh ngạc.

Ba năm và năm năm, hai con số có sự khác biệt rất lớn.

Theo lý thuyết, Hộ Bộ sẽ không cho ra một con số chính xác như thế.

- Tại sao là ba năm rưỡi, trong đó có biến số gì không?

- Bệ hạ, hiện giờ nhân số tòng quân ở các nơi đều tăng vọt, vi thần cho rằng, một khi ác chiến chính thức diễn ra, Thương Quốc ta vẫn cần tuyển mộ thêm nhiều binh sĩ. Dựa theo số lượng người hiện tại, lương thực thừa sức duy trì đủ, thậm chí là bảy, tám năm cũng không có vấn đề gì. Nhưng nếu như trưng binh với quy mô lớn, khả năng cũng chỉ đủ ăn ba năm bốn năm.

Dương Mộc biết, đây là Khổng Thượng Hiền đang nói đến vấn đề vận chuyển lương thực, bao quát cả tính ổn định trong nước.

Hắn cười nhạt, nói:

- Ái khanh cho rằng, liên minh sáu nước công Thương, trận chiến này sẽ kéo dài bao lâu.

- Chuyện này... Vi thần cho rằng, dù sao thì tấn công và phòng thủ cũng khác nhau. Lần đầu tiên Thương Quốc ta gặp phải nạn xâm lược lớn như vậy, về vấn đề thời gian có thể sẽ kéo dài một chút. Nếu như tất cả thuận lợi, mất ba năm có thể sẽ kết thúc chiến tranh.

- Ba năm?

Dương Mộc nở nụ cười, nói:

- Ái khanh cho rằng, bọn họ có thể chống đỡ ba năm?

- Ý của bệ hạ là?

Khổng Thượng Hiền rất kinh ngạc, nghe lời nói ẩn ý của Hoàng đế Bệ hạ thì dường như cho rằng trong cuộc chiến tranh này, Thương Quốc nhất định sẽ chiến thắng, hơn nữa là lấy tư thế nghiền ép để giành được thắng lợi.

Có phải là hơi quá...

Không thể không thừa nhận, quân đội Thương Quốc rất mạnh, mỗi một quân đoàn đều hùng mạnh hơn bất kỳ một đội quân nào trong thiên hạ, các nước khác không có một đội quân nào có thể khiêu khích.

Thế nhưng, như vậy có phải là tự tin thái quá rồi không?

Đối đầu với kẻ địch mạnh, loại tự tin này chính là mầm họa.

Khổng Thượng Hiền nghĩ, cảm thấy trong chuyện này khẳng định còn có vấn đề gì đó, liền hỏi một câu:

- Bệ hạ, Thương Quốc chúng ta... Chẳng lẽ còn có bố trí đặc biệt gì sao?

- Bố trí đặc biệt à…

Dương Mộc hơi kinh ngạc, nói:

- Lần trước không phải trẫm dẫn khanh đi xem qua rồi sao?

- Lần trước... Kính xin Bệ hạ chỉ giáo rõ.

- Được rồi!

Dương Mộc bĩu môi, nói:

- Lần trước, trẫm và khanh đi thăm Bộ Khoa học kỹ thuật, có phải là nhìn thấy mấy người mua bán loại bột phấn đen xì không?

- Bệ hạ nói đúng lắm... Lân phấn?

Khổng Thượng Hiền loáng thoáng có ấn tượng. Lần trước đi cùng bệ hạ đến thăm quan Bộ Khoa học kỹ thuật, đúng là gặp mấy người đang mua bán loại đồ vật dạng bột phấn. Có điều, vào lúc ấy hắn cũng không quá chú ý, bởi vì Hoàng đế Bệ hạ dường như rất coi trọng, đặc biệt căn dặn Bộ Khoa học kỹ thuật phải cẩn thận, chỉ nghĩ rằng đó là đồ vật bí mật nào đó.

Vì thế, hắn cũng chỉ tò mò, mà không hỏi đến quá nhiều.

Chẳng lẽ, có liên quan đến thứ đó?

- Lân phấn chỉ là một loại tài liệu trong đó, cũng không phải đặc biệt quan trọng. Hiện tại Bộ Khoa học kỹ thuật đã nghiên cứu sáng chế thành công, cũng đến thời điểm công bố cho ái khanh biết rồi.

- Ồ?

Khổng Thượng Hiền càng thêm tò mò.

- Hỏa dược... Ái khanh nghe nói qua vật này chưa?

- Hỏa dược... Hỏa dược... Đúng là vi thần có nghe nói qua... Ồ, thời gian trước Bệ hạ thường nhắc tới, có phải là...

- Đúng vậy!

Dương Mộc cười to, nói:

- Trước đây, trẫm hay nhắc tới hỏa dược, là bởi vì vật này có tác dụng vô cùng lớn. Hiện giờ... Đã nghiên cứu điều chế ra, sau khi thời gian kiểm nghiệm, đã sắp ứng dụng vào thực chiến.

- Ứng dụng vào thực chiến...

Nhiều năm quân thần làm việc với nhau khiến cho Khổng Thượng Hiền cảm thấy, chuyện này không có đơn giản như bản thân mình suy nghĩ.


Bạn cần đăng nhập để bình luận