Bất Hủ Đế Hoàng

Chương 52: Tội Phu

Chương 52: Tội Phu

=== oOo ===Rất nhanh, Trần Thọ đã được đưa tới.

Có thể nói Trần Thọ lúc này khác biệt một trời một vực so với ngày hôm qua.

Hai tay bị trói chặt ở sau lưng, thần thái uể oải, quần áo bẩn loạn, trên mặt còn có một vệt đen. Cả người giống như một bộ thân thể không có linh hồn vậy.

Từ đôi mắt đỏ sậm của hắn có thể nhìn ra được tối hôm qua hẳn là một đêm không ngủ.

Điều này cũng bình thường, đổi lại là bất cứ người nào cũng vậy thôi, bị nếm mùi thất bại làm tù binh tất sẽ ngủ không yên.

Huống chi đây đường đường là Đại tướng quân của một quốc gia, là Thống soái của một đội quân.

Dương Mộc nhìn thấy hắn như vậy, trong nháy mắt liền cảm thấy hả giận.

Bởi vì, từ tối hôm trước hắn biết được vị Đại tướng quân tiếng tăm lừng lẫy này, đối với hắn có ấn tượng không hề tốt đẹp gì thậm chí có thể nói là khinh bỉ từ tận đáy lòng.

- Trần tướng quân, đêm qua nghỉ ngơi có tốt không?

Dương Mộc hỏi.

- Ha ha ha ha.

Trần Thọ nghe vậy cười to:

- Trần mỗ ta chinh chiến nửa đời, cuối cùng lại bại trong tay một tên nhóc. Thú vị, thú vị!

- Lớn mật.

Thái giám và thân vệ bên cạnh nghe vậy rất tức giận, lập tức gầm lên, một tên thân vệ trong đó liền đá một cước vào sau gối của Trần Thọ, bắt hắn quỳ xuống đất.

- Không được vô lễ.

Dương Mộc ngăn lại bọn họ, cười nhạt:

- Trần tướng quân gặp phải thất bại, có chút tức giận cũng là điều dễ hiểu.

- Hừ!

Trần Thọ nhỏ giọng kêu lên đau đớn, nghiêng đầu qua chỗ khác, khinh thường nói:

- Hoàng đế Thương Quốc không cần cho Trần mỗ sắc mặt tốt, lần này ta nhận thua. Nói đến giở âm mưu quỷ kế thì vẫn là người trẻ tuổi như ngươi cao hơn một bậc.

- Ồ?

Dương Mộc cười ha ha:

- Âm mưu quỷ kế cái gì, trên chiến trường đều là ngươi lừa ta gạt. Không phải ngươi cũng tập kích doanh trại vào ban đêm sao, đều là do tài nghệ không bằng người thôi. Nếu như ngươi không phục, có thể theo trẫm đến nhìn một chút.

Nói xong, Dương Mộc đi ra ngoài doanh trại, đi tới bên cạnh một sườn núi.

Trần Thọ bị thị vệ lôi đến sườn núi, trong lòng nghĩ Hoàng đế Thương Quốc lại muốn làm cái gì.

Thế nhưng khi hắn nhìn vào doanh trại dưới núi thì lập tức cả kinh, trực tiếp hít vào một hơi khí lạnh.

Đây thực sự chỉ là một toà doanh trại?

Căn bản chính là một tòa thành lũy phòng thủ kiên cố có được không.

Chỉ thấy bên ngoài đại doanh của Thương Quân là hai cánh tay kéo dài ra, hiện ra tư thế bảo vệ đối với toàn bộ doanh trại. Nó vừa có thể phòng ngự, lại vừa có thể vây bắt quân địch. Mà xung quanh doanh trại là từng cây lương mộc rắc rối phức tạp, không giống với rào chắn đơn giản ở ngoài của mấy doanh trại bình thường, binh sĩ căn bản không thể vượt qua.

Mà ở trên đỉnh của hàng rào là những đầu gỗ đã được vót nhọn, ngoài ra còn có một số nơi để cho binh sĩ đứng. Càng tài tình hơn chính là trên cùng còn có rất nhiều cây thang giúp cho việc mai phục của cung thủ trở nên dễ dàng hơn. Toàn bộ đại doanh của Thương Quân giống như một con nhím vậy, không thua các tòa thành trì khác chút nào.

Không thể nào hạ khẩu.

Khá lắm...

Dù Trần Thọ đã chuẩn bị tâm lý, nhưng vẫn bị cảnh trước mắt làm cho không nói nên lời.

Chỉ trong vòng hai ngày mà Thương Quân lại có thể xây dựng ra thứ đồ đáng sợ như vậy?

Binh sĩ Trịnh Quốc mặc dù nhiều nhưng có thể tạo được tác dụng gì? Người càng nhiều lại càng chịu thiệt.

Trèo lên?

Trèo lên cái gì? Chẳng lẽ là trèo lên cái doanh tướng khắp nơi đều là cạm bẫy kia sao?

Không có quân đội quy mô lớn tiếp viện, nhưng lại có một doanh trại giống như tòa pháo đài, chẳng khác nào có thêm một lá bùa hộ mệnh, căn bản không cần sợ đêm khuya sẽ bị tập kích.

- Đúng là phòng ngự vô sỉ đê tiện....

Sắc mặt Trần Thọ đầy phức tạp, nỉ non tự nói. Loại doanh trại này nếu như mạnh mẽ tấn công thì nhất định sẽ bị tử thương nặng nề, cơ hồ có thể so với công thành. Đối với dạ tập, nó quả thực chính là một cách khắc chế hiệu quả.

Doanh trại này, rốt cuộc là do ai thiết kế?

Trần Thọ thầm hỏi trong lòng. Thế nhưng lại nghĩ tới hiện tại mình chính là tù nhân, bất luận làm gì cũng không thể thay đổi được hiện trạng, hắn đành phải ảo não đứng lên. Nếu như lúc trước không tham lam, ban ngày phái ít binh đi thăm dò một phen, tình thế bây giờ chắc sẽ khác.

Suy nghĩ chốc lát, Trần Thọ phiền muộn nói:

- Hoàng đế Thương Quốc, ngươi mang Trần mỗ đến xem cái này là có dụng ý gì. Chẳng lẽ không sợ Trần mỗ tiết lộ sao...

- Tiết lộ! Ha ha ha! Ngươi thử tiết lộ một chút cho trẫm xem...

Dương Mộc cảm thấy buồn cười. Doanh trại này nếu không có bản vẽ thì ngay cả binh sĩ tự tay dựng qua cũng không dám nói có thể dựng lại lần nữa. Câu nói này của Trần Thọ, khẩu khí cũng quá lớn rồi.

- Hoàng đế Thương Quốc rốt cuộc là có ý gì? Chẳng lẽ… muốn mời chào Trần mỗ?

Trần Thọ nhíu mày một cái, sau đó nhẹ nhàng nói ra suy đoán của mình. Đã đến nước này thì quan niệm quốc gia đã không còn quá trọng yếu, càng là tuổi già thì càng quý trọng sinh mệnh.

Hơn nữa hắn cũng đã nghe qua chuyện của Tam hoàng tử Trịnh Khang, bị Hoàng Đế Thương Quốc bắt giữ nhưng không giết, nói lời giữ lời.

Dù sao đánh trận cũng cần nhân tài và kinh nghiệm, là một Đại tướng quân thống lĩnh hơn vạn binh, hắn có cái tự tin này.

Nếu như Hoàng đế Thương Quốc có thể hạ mình, bái hắn làm tướng, gia nhập Thương Quốc cũng không phải là không thể.

- Ha ha ha, Trần tướng quân thật là tự tin.

Dương Mộc đầu tiên là sững sờ, sau đó nói:

- Hỏi trước ngươi một vấn đề, dòng sông kia.... chảy đến nơi nào?

- Sông? Sông nào…

Trần Thọ hơi sững sờ, sau đó cả kinh nhìn quanh doanh trại phía dưới. Sau khi thấy từng cái từng cái túi vải, lúc này mới phản ứng được:

- Các ngươi… công phá doanh lương?

Dương Mộc gật gật đầu, vào lúc này bên kia chắc cũng đã dàn xếp xong Lý Li và mấy binh sĩ đó rồi.

- Thôi!

Trần Thọ than nhẹ một tiếng, sau đó nói:

- Xem ra lão phu đã hoàn toàn thất bại… Nhưng các ngươi nghĩ rằng chặt đứt được đường lương thảo của tiền tuyến, liền có thể đánh bại Nhị hoàng tử sao? Nghĩ quá đơn giản rồi, một khi lương thảo không đến kịp, đại quân tiền tuyến sẽ phải lập tức công thành, sau đó cướp lương thực từ trong thành. Các ngươi càng không kịp cứu viện, e là đến lúc đó năm ngàn đại quân của ngươi sẽ có đi mà không có về.

Dương Mộc âm thầm cả kinh, mấy câu nói này của Trần Thọ đã thức tỉnh hắn. Đúng vậy, quân đội Trịnh Quốc cũng không phải nhân nghĩa chi sư gì đó, trong tình huống không có lương thảo thì nhất định sẽ lựa chọn công thành, sau đó cướp giật lương thực.

- Chuyện này ngươi không cần phải để ý! Chỉ cần ngươi nói ra tình huống ở điểm cuối của đường sông này, trẫm có thể tha cho ngươi một mạng, để ngươi an hưởng tuổi già. Nếu không sẽ dựa theo tội phu xử lý, kết quả hẳn ngươi rất rõ ràng?

Dương Mộc lạnh nhạt nói.

- Tội phu…

Trần Thọ nghe vậy liền run lên, nhưng rất nhanh hắn liền che giấu tốt.

Tội phu, tên như ý nghĩa, chính là tù binh có tội. Thường thường sau khi đánh thắng sẽ tàn sát hàng binh quân địch với quy mô lớn, thế nhưng cũng sẽ lưu lại một người tướng lãnh, dùng để đổi lấy tài vật của địch quốc, hoặc là do hắn gây ra thương vong rất lớn cho phe mình nên cố ý lưu lại để dằn vặt cho hả giận.

Mà người sau đó, chính là tội phu.

Kết cục của tội phu sẽ rất bi thảm, không chỉ phải chịu dày vò thân thể mà còn phải chịu đựng cực hình không giống người. Mọi người đều có thể giẫm đạp lên hắn, không hề có tôn nghiêm, bị ném vào hố phân, hoặc dùng cung hình đều là chuyện thường xảy ra. Rất nhiều binh sĩ còn có các loại tra tấn kì quái khác nữa.

Tóm lại chính là sống không bằng chết.

Trầm ngâm một lúc lâu, Trần Thọ lo sợ hỏi:

- Hoàng đế Thương Quốc, bản tướng muốn hỏi một chút. Ngươi hỏi dò đường sông là muốn làm gì?
Bạn cần đăng nhập để bình luận