Bất Hủ Đế Hoàng

Chương 526: Tranh Đấu Mưu Trí

Chương 526: Tranh Đấu Mưu Trí

=== oOo ===


Nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì quân đội Tấn Quốc bị bức bách dưới áp lực từ phía sau nên mới hội sư với quân Ngụy, căn bản không phải thật lòng muốn tìm đến quân Ngụy.

Tấn Quốc của hắn, đã sớm buộc chặt Khang Quốc lên cùng chiến xa. Lần này dụng binh đối với Thương Quốc là muốn thật sự đạt được một số lợi ích, cũng không phải đi theo phía sau mông quân Ngụy để kiếm chút cơm thừa canh cặn.

- Ta cho rằng Đường Mục Tướng quân sẽ có kế sách tốt nào đó, như vậy xem ra, quân ta cũng chỉ có thể mạnh mẽ tấn công.

Công Tôn Chỉ nói tới chỗ này thì nhìn về phía Đường Mục, rốt cục cũng nói ra ý đồ chân chính khi phái người mời Đường Mục đến đây:

- Đường Mục Tướng quân, những ngày gần đây vẫn luôn là quân đội Ngụy Quốc chúng ta đảm nhiệm vai trò tiên phong, sau vài lần khổ chiến, các tướng sĩ đã khá mệt mỏi, mà tướng sĩ quý quân đã nghỉ ngơi nhiều ngày, đây chính là thời cơ tốt để tiến hành xa luân chiến đối với Lễ Thành. Việc công thành vào ngày mai, không bằng để cho quý quân đảm nhiệm vai trò chủ lực, ngài thấy sao?

Nghe Công Tôn Chỉ nói như vậy, trong lòng Đường Mục âm thầm kêu khổ.

Kỳ thực sau khi nhận được lời mời từ Công Tôn Chỉ, trong lòng hắn cũng đã có mấy phần suy đoán. Dù sao trong những ngày qua, quân Tấn dưới trướng hắn thực sự là quá nhàn hạ, nói một cách êm tai là đồng thời tấn công Lễ Thành, nhưng thực tế là làm quân đội hỗ trợ, quân Tấn căn bản không xuất ra chút sức lực gì, thường thường đến khi quân Tấn tiến lên chính là lúc đã sắp triệt binh.

Đây chính là chỗ hắn tỏ ra khôn vặt. Nếu như thành công đánh hạ thành trì cũng không phải là của mình, vì sao phải góp sức chứ?

Căn cứ theo ý nghĩ này, vì thế Đường Mục vẫn ràng buộc thuộc hạ của mình, tận lực không cần trợ giúp quân Ngụy cướp đoạt Lễ Thành, hi sinh tướng sĩ dưới trướng một cách vô ích.

Thế nhưng hắn không nghĩ tới, cuối cùng chuyện nên đến vẫn phải đến rồi, Công Tôn Chỉ dĩ nhiên đi thẳng vào vấn đề, trực tiếp bảo hắn chỉ huy quân Tấn đảm nhiệm vai trò chủ lực, đi tiến công Lễ Thành.

Dựa vào sự hiểu biết của Đường Mục, hiện nay Thương Quốc vô cùng coi trọng Lễ Thành, đã có đội quân chủ lực đang cuồn cuộn không ngừng tiến về hỗ trợ, tòa thành trì này khẳng định sẽ càng ngày càng khó tấn công. Nói cách khác, việc để cho quân Tấn của hắn đi tấn công Lễ Thành, tất nhiên sẽ phải gánh chịu sự kháng cự liều mạng đến từ đội quân tử thủ Lễ Thành.

Ngày mai quân Tấn công thành, chỉ có thể trở thành vật hy sinh.

Nếu như đổi làm những thành trì khác của Thương Quốc, dưới hoàn cảnh ăn nhờ ở đậu này, Đường Mục sẽ thoải mái đồng ý, hi sinh một ít tướng sĩ cũng không sao. Nhưng đây lại là Lễ Thành, trên tường thành lắp đặt vô số liên nỏ và các loại khí giới thủ thành, có thể nói là lưỡi hái tử thần thu gặt tính mạng của các tướng sĩ công thành!

Phải biết rằng, trước khi chưa hội sư với quân Ngụy, hắn chỉ huy quân đội công thành, thậm chí còn chưa kịp chạm vào bức tường thành đã bị quân coi giữ trên tường thành giết đến mặt mày xám xịt, đã từng một lần bỏ dở tiến công giữa chừng, để lại hơn vạn bộ thi thể, triệt binh trở về.

Đường Mục rất biết mình biết ta. Hắn hiểu được, số lượng quân sĩ coi giữ trong thành tuy rằng có giảm bớt, thế nhưng sĩ khí trái lại càng đánh càng mạnh, ngày mai quân Tấn ra trận chắc chắn sẽ không chiếm được tiện nghi gì.

Nghĩ tới đây, hắn lộ ra vẻ khó khăn, nói một cách uyển chuyển:

- Công Tôn Tướng quân, binh lực Tấn Quốc ta đã suy yếu, tâm lý căng thẳng, sĩ khí vô cùng suy sụp, sợ là không đủ năng lực để làm chủ lực tấn công Lễ Thành. Không bằng ngày mai vẫn cứ do quý quân đảm nhiệm, còn chúng ta làm đội ngũ thứ hai công thành. . .

Nghe được lời nói ấy, Công Tôn Chỉ cười nói:

- Đường Mục Tướng quân quá khiêm tốn rồi. Ai cũng biết, từ sau khi liên quân phạt Tấn, tuy rằng quý quốc nguyên khí đại thương, thế nhưng về mặt thực lực quân đội vẫn không hề yếu đi nhiều, thậm chí còn mạnh hơn so với quân đội Ngụy Quốc ta, tướng quân cần gì phải khiêm tốn chứ?

Dứt lời, Công Tôn Chỉ thấy trên mặt Đường Mục vẫn còn có vẻ chần chờ, muốn mở miệng từ chối, liền hơi híp mắt lại nói:

- Hay là, Đường Mục Tướng quân thực ra cũng không phải đồng lòng nhất trí với quân Ngụy ta, chỉ muốn nhận được lương thảo tiếp tế, không công chiếm tiện nghi?

Nhìn thấy hai mắt Công Tôn Chỉ nheo lại, giọng điệu nghiêm túc, trong lòng Đường Mục bỗng chốc hoảng hốt.

Bình tĩnh để suy xét, nếu như được lựa chọn, hắn hận không thể lập tức mang theo đại quân dưới trướng lùi lại, thế nhưng trước sau vẫn không có cách nào giải quyết vấn đề lương thảo. Nếu không thể áp chế quân Thương, tới khi quân đoàn Huyền Vũ đến cứu viện kịp thời, hắn vạn vạn lần không dám mạo hiểm trước nguy cơ này.

Nhưng thật không may, tình thế bức người, lúc này Đường Mục căn bản không dám đắc tội Công Tôn Chỉ.

Dù sao tình huống hiện tại, quân Tấn đúng là ăn nhờ ở đậu, nếu như không được quân Ngụy bao dung, hắn cũng chỉ có thể chỉ huy quân đội tiếp tục đi về phía Tây, tới cầu viện Nguyễn Quốc.

Cứ như vậy, Tấn Quốc hắn sẽ hoàn toàn mất đi tiên cơ xuất binh vào Thương Quốc, dù cho các nước cuối cùng chiến thắng được Thương Quốc, Tấn Quốc hắn cũng không chiếm được chỗ tốt gì.

Vừa nghĩ tới loại khả năng này, trong lòng Đường Mục trở nên xoắn xuýt, chỉ có thể ngượng ngùng nở nụ cười, đồng ý chuyện này.

Thấy vậy, Công Tôn Chỉ lập tức lại đổi thành nụ cười, trấn an:

- Đường Mục Tướng quân không cần quá lo lắng, nếu chúng ta đều muốn thảo phạt Thương Quốc, sau khi hội sư đã trở thành một thể thống nhất, ta chắc chắn sẽ không cố ý hại tướng sĩ của quý quốc. . . Ngày mai, trong thời gian quý quân công thành, ta sẽ hạ lệnh cho quân Ngụy ở bên cạnh trợ giúp, đến thời cơ thích hợp, hai bên sẽ phối hợp thừa thế xông lên chiếm đoạt Lễ Thành!

- Vậy thì. . . Làm phiền quý quân.

Trong lòng Đường Mục cay đắng nhưng vẫn nở nụ cười, hắn không hề tin câu chuyện gọi là đối sách ứng chiến, thật sự có thể nhanh chóng công phá Lễ Thành, hắn cũng xem thường sự trợ giúp từ phía quân Ngụy, không tiếc bất cứ giá nào cũng phải chiếm hạ thành trì, đạt được một phần công lao này, ít nhiều gì cũng có thể nhận được một vài thứ từ Ngụy Quốc.

Đối với tin tức ngày mai làm chủ lực công thành, các vị tướng lĩnh vẫn thấy hết sức bất ngờ.

Vốn ban đầu, mọi người đều cho rằng sẽ chờ quân Ngụy đánh hạ Lễ Thành, sau khi gặm xuống khối xương cứng này, quân đoàn Huyền Vũ sẽ quay gót trở về, tiếp đó phía bên mình có thể rút lui, đoạt lại quyền kiểm soát hậu phương trong tay.

Thế nhưng không nghĩ tới, nhiệm vụ công chiếm Lễ Thành này lại rơi xuống trên đầu mình.

Như vậy cũng tốt hơn so với việc quân Ngụy giống như chủ nô có đồ ăn, còn quân Tấn là bình dân đói bụng.

Chủ nô dùng đồ ăn để ép buộc bình dân phải bán mình làm nô lệ, thay chủ nô làm việc và bán mạng.

Mà khó chịu ở chỗ, coi như biết rõ Công Tôn Chỉ không có lòng tốt, nhưng quân Tấn bọn họ cũng không dám lỗ mãng, chỉ có thể đàng hoàng nghe mệnh lệnh.

- Nếu chúng ta không liều lĩnh tham công, thì sao bị rơi vào tình huống tệ hại này?

Đường Mục thở dài bất lực, không biết làm gì khác.

- Có điều, tại sao chúng ta có thể tấn công vào Thương Quốc nhanh như vậy? Có phải là Thương Quốc cố ý nhường?

- Nếu quân đoàn Huyền Vũ đóng quân ở ngay tại vùng Bắc bộ, tại sao lại để chúng ta dễ dàng đánh hạ quan ải các nơi như thế?

- Trong này, sẽ có gian trá hay không?

- Quân Thương luôn luôn giỏi dùng mưu kế, sẽ có mưu kế đặc biệt gì hay không, có phải chúng ta đã trúng kế. . .

- Không thể nào, đây là mấy chục tòa thành trì bị đánh hạ, không cần thiết. . .

- Được rồi, được rồi!

Thấy mấy vị tướng lĩnh dưới trướng suy đoán không ngớt, Đường Mục hơi không kiên nhẫn, nói:

- Việc cấp bách hiện giờ là nghĩ xem ngày mai làm thế nào để tấn công Lễ Thành, nên tập trung vào bao nhiêu binh lực, nên tấn công theo cách nào, đến cùng là làm ra dáng một chút hay là thừa thế xông lên, dứt khoát đánh hạ Lễ Thành?

- Đánh hạ Lễ thành, là may váy cưới giúp quân Ngụy sao?

- Quân Ngụy vốn căm thù quân Tấn ta, nhỡ đột nhiên họ trở mặt sau khi đánh hạ được thành trì, vậy thì ba mươi vạn đại quân chúng ta sẽ gặp nguy hiểm. . .


Bạn cần đăng nhập để bình luận